Quả thực cuộc sống này thật nhiều điều không ngờ.Tiểu Khiết uống hết ly bia, cô cầm đũa hưỡng tới đĩa nấm mỡ muốn gắp một miếng, thì cánh tay rắn rỏi vươn xiết ra từ đối diện, bàn tay to lớn nắm đôi đũa đang kẹp con tôm to đã bóc vỏ sạch sẽ đặt vào bát cô.
Hành động này của Dương Phong hết sức tự nhiên lại khiến vài đôi mắt ngạc nhiên khựng lại.Tiểu Khiết ngây người nhìn Dương Phong, tay cầm đũa trở nên cứng ngắc mà thu về, nhất thời không phản ứng được gì vô tình lại chạm vào anh mắt trực diện chứa hàm ý khiêu khích lẫn ghen tức từ cô gái xinh đẹp bên cạnh Dương Phong.Tiểu Khiết lảng tránh đi bằng cách đưa ly bia lên miệng uống.Lúc này giọng ồm ồm vang lên có chút đùa chọc.
“Sao rồi Thanh Trúc bao giờ em mới cho tụi anh thiệp mời đây.” Một người đàn ông chững tuổi cao khỏe vừa nói vừa đưa đưa bàn tay ra chỉ tới Dương Phong rồi tới lượt cô gái vừa nhắc tới tên.
“Đây này, cặp đôi nổi tiếng nhất khoa mình, mười năm tới mười năm lận, tưởng rằng Thanh Trúc về rồi sẽ có cái tiệc mừng sớm, chờ tới lại thêm bốn năm không nghe động tĩnh gì, là sao đây.”Chưa kết hôn?Tiểu Khiết lén ngẩng đầu lên, bây giờ nhìn thấy tay trái của cô gái bên cạnh Dương Phong đang đặt hờ hững các đầu ngón tay trên miệng ly, không có đeo nhẫn.Tim Tiểu khiết như nảy lên, theo phản xạ nào đó nhìn qua Dương Phong.Dương Phong để ý hết những biểu hiện nhỏ của Tiểu khiết, nhưng lại không biết cô đang nghĩ gì.“Thì em đang chờ anh ấy hồi tâm chuyển ý đây.” Thanh trúc kéo dài từng chữ đặt cằm thanh nhãn lên tay, ánh mắt xinh đẹp liếc sang Dương Phong nhiều ẩn ý.
“Sắp không thể chờ nổi rồi.”“Sao, người ta bắt chờ lâu qúa, giờ cậu cũng bắt người ta chờ thêm nhiêu đó mới chịu hỏi cưới sao.”Câu này vừa nói ra, một tràng cười vang lên.
Chỉ có Tiểu Khiết vẫn nhìn anh không rời, cô vẫn chưa thể sắp xếp được mọi chuyện, chỉ duy nhất một điều, anh vẫn chưa kết hôn đang lặp đi lặp lại trong đầu cô.Nhưng chưa kết hôn thì sao, không phải bên cạnh anh vẫn còn…Tiểu Khiết lại cúi đầu, ý thức được điều vừa rồi chợt cảm thấy xấu hổ chỉ biết cầm ly bia lên uống hết sạch, giờ mặt cô đã ửng hồng, đôi mắt trong trẻo thật khiến người ta dễ động lòng.
Có vẻ như hơi cồn bắt đầu ngấm, Tiểu Khiết thấy cả người lưng lưng, hai tay chống trên bàn đặt khuôn mặt nhỏ đỏ hồng giữa hai bàn tay, dáng vẻ dễ thương như một đứa trẻ nhỏ.Thầy Tiến ngồi bên cạnh đưa tay lên vai Tiểu Khiết quan tâm hỏi.
“Say rồi à?”Tiểu Khiết cảm nhận trên vai có sức nặng, lập tức dựng đứng lưng dậy, nghiêng vai qua một bên để bàn tay to cứ vậy rơi xuống trong không trung.
Ý thức được hành động có ẩn ý vừa được đáp trả bằng phản ứng mang một hàm ý từ chối dứt khoát lạnh lùng, người đàn ông ngậm ngùi liền thu tay lại đổi hướng nhìn qua những người khác.Lúc buổi nhậu kết thúc, mọi người ra về Hoài Nam ngỏ ý đưa Tiểu khiết về nhưng cô đã từ chối, thầy trưởng khoa lại không yên tâm vì cô đã uống rất nhiều cho đến khi Dương Phong lên tiếng.
“Em đưa Tiểu Khiết về.”Thầy trưởng khoa mới yên tâm đi về trước cùng mọi người.Bây giờ chỉ còn lại Dương Phong và Tiểu khiết.
Tiểu khiết đứng lên, đi theo anh ra bãi đậu xe.Vẫn chiếc xe cũ.
Con ngưỡi cũ.
Thành phố cũ.Tiểu khiết mở cửa xe ngồi ở ghế sau.Dương Phong ngồi ghế lái, nổ ga từ từ lái xe đi.“Đọc địa chỉ nhà em.”Tiểu Khiết đọc địa chỉ bằng giọng lí nhí.Qua kính chiếu hậu, Dương Phong nhìn thấy Tiểu Khiết ngồi giữa ghế người ngây ra, mắt chăm chăm công khai hướng về phía mình.“Muốn hỏi gì sao?”Tiểu Khiết lắc lắc đầu, cô say rồi nên mặt thanh thuần như trẻ thơ, ngây ngốc mà nhìn về hướng cô muốn nhìn là người đàn ông thu hút ngồi phía trước mà không hề giấu diếm.“Sao… vừa rồi gặp người mà em lặn lội đến nước Nhật xa xôi tìm kiếm lại không thấy vui.”Gọng anh đều đều, mang hàm ý giễu cợt lẫn cả oán trách.Tiểu Khiết bị hơi cồn bao phủ, không còn lớp phòng bị ngụy trang nào, liền lắc đầu, hậm hực nhưng thành thật.“Anh nói sai rồi.
Em qua đó để học không phải tìm người.”Câu trả lời ngoài dự đoán này của cô gái phía sau khiến Dương Phong ngỡ ngàng và khó hiểu, nhưng cô say rồi, rất thành thật, trong giọng nói còn có chút bi ai.Dương Phong sau một hồi thất thần, những ký ức trước đây hiện ra, những năm tháng cô rời đi anh càng đau khổ càng nhớ nhung thì cũng càng oán hận tự trách mình thật ngu ngốc.Anh tức giận bóp chặt vô lăng, giọng nghiến chặt hỏi.“Tại sao khi đó em đùa giỡn tôi như thế?”Đổi lại là sự im lặng dài cho đến khi cô nghiêng người đỏ cả mình xuống ghế bọc vải xốp êm ái rộng rải.Cô ngủ rồi.Dương Phong qua gương nhìn cô gái nhỏ nằm nửa mình trên ghế, khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu khiến anh nghẹn lòng, lái xe chậm lại, rất cẩn trọng trên đường, chỉ sợ một va chạm nhỏ cũng khiến cô lắc lư người mà tỉnh hay lăn ra khỏi hàng ghế.Dương Phong tắt máy khi đậu xe vào hầm chung cư rồi đi xuống, mở cửa sau cẩn thân ôm cô gái nhỏ mà bế vào lòng, lúc vừa mới được nhấc ra khỏi xe, Tiểu Khiết khó chịu như bị lạnh mà quay mình rúc mặt nhỏ vào trước ngực lớn ấm nóng.
Dương Phong bế cô đi vào thang máy hướng thẳng lên lầu mười lăm, căn hộ anh nắm ở hướng nhìn ra sông lớn phóng tầm ra xa là toàn thành phố, rộng lớn và sang trong, không giản bày trí đơn gian nhưng tinh tế.Anh bế cô đi thẳng vào phòng ngủ lớn, đặt cô năm trên giường ga nệm đồng màu đen, đồng thời gỡ giày phóng thích chân nhỏ để cô nằm gọn trong chăn.
Anh không mở đèn lớn, chỉ mở đèn vàng ấm chạy thẳng xếp thành hình vuông trên trần cao, trong ánh sáng yếu khuôn mặt cô trở nên sinh động hơn, đã bao nhiêu lần anh mơ thấy khuôn mặt này, nhưng vừa chạm vào liền lập tức biến mất, những lúc đó giật tỉnh dậy chỉ thấy một mình trong phòng lớn, vô cùng thống khổ.Năm đó là cô châm ngòi trước.
Cuồng nhiệt rồi lại tự mình kết thục lặng lẽ, lạnh lùng mà rời đi.Đối với cô, anh là gì.Là trò chơi nhất thời.Là người giúp cô quên đi ai đó.Là tạm bợ.Ra sức mà đùa giỡn rồi quăng bỏ.Anh hận cô nhưng lại càng hận anh lại càng phát hiện ra anh yêu cô nhiều như thế nào.Anh muốn sang Nhật tìm cô, nhưng lại không sao dám đối diện với sự tàn nhẫn vô tình của cô, một mình ở đây, chờ đợi, cũng đợi được ngày cô trở về.Mà dáng vẻ của cô bây giờ nằm ngay trước mặt anh, hơi gió điều hòa khiến cô thấy lạnh mà rúc trong chăn ấm, mười ngón tay vẫn vô thức bíu vào cánh tay anh, vô tội đến đáng trách.“Tôi nên làm gì với em bây giờ?” Dương Phong ghé xuống ôm lấy đầu cô gái nhỏ rồi tự rên rỉ với chính mình.Khi Tiểu Khiết thức dậy thấy mình đang trong căn phòng lớn và xa lạ, cô thẫn thờ nhìn xung quanh, không thể tìm ra chút thông tin nào, ngửi ngửi thì thấy có mùi thơm của thức ăn.
Tiểu Khiết rời giường đi ra ngoài, từ cửa nhìn qua bên kia phòng bếp nối liền phòng khách rộng rãi, một thân hình cao lớn đang đứng quay lưng về phía mình.Dương Phong.Tiểu Khiết hoang mang, cố nhớ ra tối qua chuyện gì đã xảy ra, tại sao cô lại ở trong nhà anh, lại ngủ trên giường của anh.
Đầu óc cô rối bời, cúi đầu nhìn một lượt từ trên xuống chân trần , chỉ có giày thể thao là không còn, mọi thứ còn y nguyên cô nên vui hay buồn đây.
Lúc cô ngẩng đầu lên đã thấy Dương Phong đứng ở bếp lúc này đã quay người lại, nhìn thẳng vào cô, không nói gì.Tiểu Khiết ngập ngừng đưa tay lên gãi đầu.
“Em…sao lại ở đây.”“Em say, ngủ trên xe của tôi lúc đưa em về.”“À…” tiểu khiển ngượng nghịu, đôi bàn chân dính sát nhau ngọ nguậy hai ngón chân cái với nhau, môi dưới mím lại cố gắng xua đi khó xử, giọng lí nhí trong miệng.
“Em làm phiền anh rồi.”Dương Phong cười như không cười, giọng mỉa mai.
“Đâu phải lần đâu.”Tiểu Khiết không biết nói gì, đứng đó nhìn trân trân xuống nền nhà được ốp gỗ nâu sang trọng.“Em đánh răng rửa mặt, tôi đã làm xong buổi sáng.”Tiểu Khiết hơi giật mình lập tức có cớ quang minh chính đại xoay người cái chạy như ma đuổi vào trở lại trong phòng.Để lại Dương Phong đứng đó, ánh mắt sâu lạnh trở nên phức tạp vẫn nhìn về phía cô vừa đứng.Tiểu Khiết đứng trước bồn rửa tay trên bệ đá dài rộng trong nhà vệ sinh lớn, sạch sẽ gạch men đen bóng ốp kín những bức tường đứng, chân trần cảm nhận nhiệt độ lạnh mát của nền gạch men phía dưới.Cô nhìn thấy một bàn chải đánh răng độc nhất cắm trong ly sứ trên giá bệ đỡ gắn trên tường, bên cạnh là kem đánh răng, có mấy chai nước súc miệng lớn nhỏ đã dùng vơi nửa.
Tiểu Khiết nhìn chiếc bàn chải đứng đó trợ trọi, trong lòng như có cờ phất cao mà biểu tình rộn ràng.
Cô hít một hơi thở đi ra ngoài, thò đầu ra ở cửa, giong thanh thót.
“Dương Phong, chỉ có một bàn chải đánh răng trong phòng vệ sinh.”Dương Phong đang khuấy nồi canh xương và củ thì khựng lại, nhưng không quay đầu nhìn cô giọng đều đều.
“Em có thể dùng.”Tiểu Khiết tròn xoe mắt hả một tiếng chỉ cô nghe được.Trước đây có phải chưa từng đâu.
Cô tính thụt đâu trở lại vào trong thì Dương Phong nói tiếp.
“Ở ngăn kéo dưới bệ dỡ bồn rửa tay.”Tiểu Khiết bỗng chốc có chút thất vọng, lẽ nào cô lại muốn nghe anh nói có thể dùng của anh.Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Tiểu Khiết vuốt vuốt lại mái tóc, khuôn mặt sáng sớm tươi tỉnh một cách kỳ lạ.Cô đi ra ngồi vào bàn ăn, trên bàn có canh đủ mọi thứ củ màu săc, trứng cuộn cắt khoanh, cánh gà chiên, và một dĩa ớt chuông xào đỏ vàng lẫn lộn.Tiểu Khiết nhìn bát cơm đầy đã bới sẵn để trước mặt, cầm đũa lên bẽn lẽn nói.
“Cảm ơn anh.”Dương Phong không nói gì, bắt đầu ăn.Tiểu Khiết cảm thấy cơm thật ngon, nhưng bầu không khí này thật khiến người ta rất khó nhai và khó nuốt.Thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn anh ngồi đối diện, dáng vẻ anh thật nghiệm nghị bức người mà.Một con người hoàn mỹ nhưng vô cùng khó tiếp cận.Tiểu Khiết lúc này lại thấy chiếc nhẫn vàng hồng sáng bóng, đá đính trên nhẫn lấp lánh ở ngón tay áp út của Dương Phong, đây không phải nhẫn cưới sao?Nhưng trông nó thật sự giống nhẫn cưới mà, lại còn đeo ở ngón tay đó, anh vốn không phải là người chú trọng đến trang sức trên người.Tiểu khiết vô thực cắm cắm đũa vào bát cơm, bất giác buột miệng.
“Anh vẫn chưa kết hôn?”Tiểu Khiết sau khi hỏi xong lập tức phát hiện ra mình đã lỡ lời mất rồi, căng thẳng cắn chặt răng môi dưới, ánh mắt cô chạm vào ánh mắt anh đang trực tiếp nhìn mình.Cơ hồ chỉ muốn cong chân mà bỏ chạy.“Chưa.”Câu trả lời gọn gàng của anh khiến Tiểu khiết ngỡ ngàng, cảm thấy hối hận vì dã hỏi.Nhưng anh vừa nói là chưa?“Chưa?” tiểu khiết muốn xác minh lại.“Vẫn chưa.” Dương Phong không còn ăn nữa.
“Sao, em đang tò mò?”Tiểu Khiết ngây người gật gậy rồi liền lắc lắc đầu, cúi đầu bỏ miếng trứng vào mà nhai nhai.Lẽ nào là nhẫn đính hôn?Tiểu Khiết lại khựng mình, cô hỏi anh tiếp liệu có phải là quá vô duyên rồi hay sao.Đã làm phiền anh suốt một tối, giờ còn ăn trực bữa sáng ở nhà anh.Nhưng trong căn nhà này hoàn toàn không có một bức hình nào của thầy và cô ấy.Họ…lẽ nào không đến với nhau hay sao.Bữa ăn này coi như cô không chuyên tâm mà thưởng thức rồi.Ăn xong, Tiểu Khiết được Dương Phong đưa về nhà, lúc chuẩn bị xuống xe anh nói.
“Tôi sẽ chờ, lát cùng đến trường.”Tiêu Khiết liền từ chối.
“Anh cứ đi trước, em sợ lâu…sẽ phiền anh.”“Tôi có thể chờ.” Dương Phong dứt khoát, khí thế áp bức thế này, Tiểu Khiết lập tức chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.“Dạ, vậy…em sẽ chuẩn bị nhanh.”Tiểu Khiết xuống xe đi vào trong chung cư.Dương Phong ngồi trong xe đậu sát đường, nhìn cô gái nhỏ bé trong váy dài thướt tha.Cuối cùng đã chờ được cô trở về..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...