Trời về đêm những ngày cuối năm dương lịch có gió.Gió biển mát vào lúc chiều và lạnh về đêm, bầu không khí hiện tại trước sân của ngôi nhà lớn hết sức vui vẻ dâng cao, tụi trẻ say sưa mải mê nghe bác chủ nhà kể lại cuộc đời đầy chông gai hiểm hách đến phi thường của người nghệ sĩ hơn 30 năm theo đuổi nghề làm gốm truyền thống, ai nấy đều không khỏi rưng rưng xúc đông.Tiểu Khiết hôm nay trên bàn nhậu không tự nhiên uống rượu một mình như hôm nào, tử lượng cô ngày thường cao như vậy uống một mình chẳng say nên hôm nay đến gần tàn tiệc ai đó đều ngà ngà say nghiêng người đổ đầu vào người bên cạnh mà dìu nhau rút lui thì cô vẫn ngồi ngay ngắn, vai nhỏ đỡ lấy đầu Kaka vừa gục xuống, cô xin phép đưa Kaka vào phòng nằm.Khi Kaka đã ngay ngắn nằm trên giường bên cạnh của gường Minh Thi đang nằm cô gái nhỏ hụt hơi ngồi trên mép của giường của mình mà thở dốc một lúc thì vào toilet một lát rồi quay trở lại bàn tiệc ngoài sân.Khi Tiểu Khiết ra tới thì Cao minh và Duy cũng đã về phòng, còn lại thầy vào chú chủ nhà vui vẻ cụng ly rượu nhỏ.Dương Phong thấy Tiểu Khiết vừa ra đến cửa, hơi khựng lại, Tiểu Khiết chậm chạp tới gần bàn lấy áo khoác của mình rơi dưới đất bỏ lại lên ghế, giờ bác chủ mới quay qua mới thấy Tiểu Khiết đã trở lại.“Ồ cô bé dễ thương uống rất giỏi đấy nhé, nào uống thêm đi.”Tiểu Khiết lễ phép cầm ly rượu lên đỡ lấy rượu được chú chủ nhà ôn tồn rót ra, khuôn mặt chú nay đã đỏ bầm, tay cầm bình cũng đã hơi loạng choạng đổ tràn ra cả ly của Tiểu Khiết, rượu mát lạnh đổ lên bàn tay nhỏ chảy ào xuống chú chủ nhà mới giật mình.“Ồ hình như say mất rồi.
Hai thầy trò tiếp tục đi, tôi vào trong một lát.
Nếu mệt thì đi ngủ sớm, đống này cứ để dành ngày mai dọn dẹp nhé.”Chú chủ nhà nói rồi lê thê bước chân không còn vững vàng đi vào trong.
Trên bàn chỉ còn lại Dương Phong và Tiểu Khiết ngồi chếch đối diện không quá xa, hai khuôn mặt đối lập bắt gặp ánh mắt cùng hướng về nhau.Tiểu Khiết bối rối cúi đầu bén rén uống hết ly rượu đầy, sắc mặt cô đỏ hồng, mắt ướt long lanh, Dương Phong nhìn cô học trò nhỏ vừa uống vừa nhoẻn miệng cười rất thanh thuần.Anh đùa một câu.
“Xem ra, em uống rượu còn giỏi hơn bia nhỉ.”Tiểu Khiết ngại ngùng, cô cũng không thể trả lời nhà cô vốn nấu rượu từ khi cô còn bé, ngày trước mỗi ngày đều phụ mẹ nấu rượu nên với men rượu đã quen đến mực cô có thể uống nhiều chỉ thua mỗi nước lọc.“Dạ.” Tiểu khiết gật đầu một cái.Giọng thật ngọt.Anh đứng dậy, mắt vẫn không rời Tiểu Khiết.“Em muốn đi dạo không?”Cô gái nhỏ trước lời đề nghị này rất là kinh ngạc nhưng vẫn gật đầu, đứng lên bước ngay phía sau những bước chân anh.Dương Phong bước ngắn lại, Tiểu Khiết vẫn cố gắng theo kịp những bước chân kia, cô quên không mặc áo, gió biển thổi vào, vì chỉ mặc áo hai giây màu trắng chất vải sơ mi lại mỏng bờ vai trần khẽ rung lên, Dương Phong rũ chiếc áo sọc đen cầm trong tay khoác lên vai cô.Tiểu Khiết ngà ngà say nen thật dễ đỏ mặt, cũng may thầy không đứng quá gần nếu không tiếng tim đập dữ dội trong ngực của cô không chừng hù thầy sợ chết khiếp.
“Cảm ơn thầy.”Cả hai tiến thẳng ra biển.Tiểu Khiết hai tay vòng trước ngực víu hai mép áo quấn lấy cơ thể phía trên, hơi cúi cúi đầu, đi phía trong làn đường.
Dương Phong bên cạnh giữ khoảng cách không xa cũng không gần, hai tay thầy buông lỏng dáng vẻ thư thái thong thả, thỉnh thoảng đôi mắt Tiểu Khiết lén trộm liếc qua, khuôn mặt thầy dưới bóng đèn điện hai bên đường lặng trần, cảm giác xa cũng cảm giác gần, khiến người ta muốn chạm vào nhưng lại không đủ dũng khí.
Thật lạnh lùng và cấm dục.Tiểu Khiết bất giác thở dài.Dương Phong chú ý cô gái nhỏ.
“Khó chịu?”“Dạ...một chút chắc là do rượu.” Tiểu Khiết ấp úng.“Giờ mới ngấm?” Dương Phong hửm một tiếng như đang trêu chọc cô gái nhỏ.Tiểu Khiết phát hiện người đàn ông luôn mang mặt nghiêm bên cạnh giờ lại có cút trẻ con lại lưu manh, buồn cười mà cười lên một tiếng.
“Chắc...là vậy.”“Vậy trở về thôi.
“ Dương Phong liền dừng chân, có vẻ là lo lắng nhìn Tiểu Khiết mắt đã đỏ hoan, da thì hồng hào đáng yêu.“Không sao đâu ạ.” Tiểu Khiết liền khua khua tay.
“Em muốn ra biển, em chưa bao giờ ngắm biển vào đêm, rất tò mò.’’Dương phong cười một tiếng, tiếp tục bước về phía trước.
Hai người im lặng một lúc, gió vẫn thổi, mặt biển đen đã hiện ra gần hơn, thật rộng lớn và yên ả.“Hôm nay vui không?” Dương Phong hỏi, câu hỏi này thật khiến Tiểu Khiết nghe mà khó phản ứng được bình thường, cô nấc lên một tiếng theo bản năng gật gật đầu như đứa trẻ, cố dấu đi xấu khổ chỉ vì hôm nay cô gái nhỏ không ít lần tương tư đến người đang đi bên cạnh.Những Tiểu Khiết này lọt vào mắt âm trầm, trên khuôn mặt anh hiện lên tia cười ấm ấp khác lạ.“Hình như em đã bỏ qua được.” Dương Phong giọng đều đều, từng chữ chắc chắn.Tiểu Khiết sau vài pha bị có vẻ thất kinh thì giờ cũng đã quen, vốn dĩ Dương Phong cũng không phải là không hề biết chuyện của cô, đặc biệt đoạn tình cảm đơn phương đợi chờ dằng dặc năm năm kia, yêu một người sâu đậm, chia tay rồi vẫn luôn giữ một hy vong mà đợi chờ ngày quy hợp trở về bên nhau.Bởi vì ai cũng nói còn yêu đương nhiên là phải chờ chứ không phải là nói chia tay nhất định vẫn phải chờ.Vậy mà chính mình lại ngu ngốc không hiểu bám víu vào hy vọng nào lại tự tin cho rằng người cô yêu vốn đã chia tay là bởi vì muốn tập trung học hành và sự nghiệp, sau này nhất đinh đúng thời điểm lại có thể bắt đầu.Tiểu Khiết cười khàn.
“Có lẽ sự ngốc nghếch đã chạm tới giới hạn rồi, em mà cố đâm đầu vượt qua không biết có phải sẽ hóa điên hay không.” Tiểu Khiết im lặng lúc rồi lại nói.
“Em lại thấy bình thường lại rất vui.”Dương Phong không nói gì chỉ cười, nụ cười khẽ đến mực thật khó thấy nó đang hiện diện.Hết con đường đổ nhựa, cả hai đi xuống mấy bậc tam cấp.
Dương Phong quay lại cô gái nhỏ đang lóang ngoáng dò từng bậc thang, khúc này một bóng đèn bị hỏng ánh sáng hắt qua từ bóng đèn phía đằng kia có vẻ không đủ.
Dương Phong liền đưa hai bàn tay lớn giữ lấy eo Tiểu Khiết nhấc nổi cô, xoay chân nửa vòng cô gái nhỏ đã đặt trên bãi cát.Vì bất ngờ nên hai tay bé nhỏ chụp vào vai rắn chắc bíu chặt.Tiểu Khiết không hiểu do rượu ngấm chậm hay sao người cô nóng ran lên, lúc Dương Phong thả tay khỏi hai bên eo cô, anh vẫn không đứng quá gần, hơi thở anh tan trong khoảng không giữa họ, nhưng Tiểu Khiết cảm thấy có một cảm giác thật..bồn chồn.Cả người tiểu cô khẽ run lên, một cảm giác lạ lẫm, cô cố gắng để bản thân tự nhiên hết sức, đi về phía trước, Dương Phong đi hơi lùi lại, lặng lẽ nếu không phải thỉnh thoảng có tiếng vải ma sát sột soạt khi anh bước thì Tiểu Khiết cũng không giám chắc anh còn đi phía sau hay không..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...