Tiểu Khiết đã hai mươi bốn tuổi, một người hoạt động nghệ thuật tự do, cụ thể là vẽ tranh theo yêu cầu thêm việc quản lý một lớp dạy vẽ không nhỏ, cuộc sống của cô vốn chỉ có hai từ ổn định để miêu tả.
Nhìn vào cô gái nhỏ vừa nhỉnh hơn một mét năm mươi khoảng vài ba phân, khuôn mặt lại trẻ trung, đặc biệt đôi mắt không tròn ngây thơ nhưng to và đượm buồn.
Mỗi khi nhìn vào, cảm giác đôi mắt cô luôn có chút ướt ướt, lại rất sáng và cuốn hút, đôi môi cô đầy đặn đỏ mọng, nụ cười rạng rỡ như một ánh mặt trời, nên người ta thường thấy cô vui vẻ tràn đầy sức sống năng động môi khi cô gái nhỏ nhắn cười nói.
Hiếm ai nhận ra đôi mắt của cô…thật buồn.Trong một buổi chiều tối mưa rả rích.Đôi mắt đó, trong một lần lỡ chạm vào khiến cho một người trầm mặc có chút xót xa… là một cảm xúc khá hoang đường khi nhìn vào tổng thể chung cả khuôn mặt rạng ngời đó của cô gái nhỏ.Dương Phong đã cảm thấy tự mình bối rối, nên chấm dứt cái nhìn chăm chú với cô học trò nhỏ đang đứng bên cạnh cách anh khoảng hơn một sải tay.
Cả hai đứng ở lối ra vào từ sân trường phía sau vào sảnh lầu trệt của khoa điêu khắc, cuối cùng dãy phòng học.Ngoài kia mưa nặng hạt, trời tối sầm lại, chỉ có dãy đèn cao rọi chùm sáng rạng rực, nhìn lên có thể thấy rõ những hạt mưa rào.Lúc nãy Dương Phong chỉ tính đi ra ngoài hút một điếu thuộc, thì bắt gặp Tiểu Khiết cô học trò vừa vào năm nhất mà mình chủ nhiệm đứng ở đó, một bóng hình lặng lẽ cô độc.Nhìn phía sau cô gái nhỏ nhắn, gầy xọc trong chiếc đầm đen bông nhỏ dài tới gần mắt cá chân, kiểu trang phục mang hơi hướng cổ điển nhẹ nhàng, phối chung đôi giày bệt cao cổ màu đen có phần năng động cá tính.
Tóc dài búi lại ngẫu hứng phía sau, khiến cho cô thật dịu dàng nhưng cũng thật trái lập với cái dịu dàng, mà trong hoàn cảnh này cô rất khác thường ngày, nếu không phải đã nhìn thấy Tiểu Khiết trong phòng học cả ngày thì anh sẽ không nghĩ đứng đó chính là cô học trò nhỏ vừa cười nói rộn ràng phía trong cũng bạn bè.Dương Phong dáng vẻ cao cao thân hình rắn rỏi trong bộ quần bò thô bạc áo phông rộng thoải mái, khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị đến khó gần sau một lúc trầm mặc về hình ảnh nhỏ bé phía trước, đưa đưa tay cầm hạ điếu thuộc đang ở trên miệng xuống cất vào gói thuốc còn cầm trên tay.Quay qua cầm cây dù dựng đứng dưới bồn rửa tay gắn trên tường ở hành lang đi hướng tới Tiểu khiết.Vì cô là học trò năm nhất năm nay anh phụ trách hướng dẫn, nên đối với cô gái này anh có nhiều phần quan tâm.
Vì sự hòa đồng của cô.
Vì anh nhận thấy cô có tài năng, năng động trẻ trung nhưng không thiếu phần nghiêm túc điềm tĩnh trong việc học cũng như nghiên cứu nghệ thuật, ở độ tuổi đã hai tư của cô không thiếu người thi vào trường đại học mỹ thuật ở các khoa khác và ngay cả khoa điêu khắc Dương Phong không lấy làm lạ.
Và vì một lý do nào khác chỉ sâu trong thâm tâm anh biết rõ.Chỉ là mỗi lần thấy cô anh đều trở nên rất khác thường, chỉ muốn nhìn thẳng vào…đặc biệt đôi mắt cô.
Hình như anh có phần để tâm rất nhiều từ lần đầu tiên thấy.Dương Phong vừa tới bên cạnh, anh nhìn cô, ánh mắt anh có chút sững sỡ, cô gái nhỏ mở to đôi mắt còn khuôn mặt rõ ràng đau khổ hướng về ánh đèn trên cao phía lệch phải đối diện, đôi môi cong cong không rõ là cười hay không nhưng cảm thấy là một nỗi xót xa không nguôi, trên làn da không quá trắng nhưng mỏng và mịn màng đã lăn dài dòng nước mắt.Nhìn cô gái nhỏ, trong lòng anh dấy lên một cảm giác thật lạ lùng anh nhất thời không biết lên tiếng thế nào, chỉ cảm tháy cổ họng như nghẹn lại, có một cái gì nặng nề chặn hết tất cả câu từ của anh mà chìm trong im lặng.Lúc Dương Phong bắt đầu ý thức được, có vẻ như giọt nước mặt từ khóe mắt đã ngừng, anh chớp nhẹ đối mắt thâm trầm.
Khuôn mặt anh trong màn đêm mờ mờ sáng đẹp như tượng tạc mũi cao thẳng hơi đỏ vì thời tiết chuyển lạnh, anh hơi cúi đầu nhay những ngón tay ở cuối chân lông mày, tính nói gì đó thì Tiểu Khiết bỗng bước xuống bậc tam cấp ra sân, chậm chậm đều đều những bước giày trên sân ốp gạch đỏ ướt át.Bóng đèn trên cao rọi xuống, làn mửa chuyển động êm êm, dường như cơn mưa đã thôi nặng hạt.
Giờ chỉ còn là sương bay bay dày trên đầu tóc rối của cô gái nhỏ.Dương phong lần đầu tiên cảm thấy bất lực với đôi chân mình, anh đứng đó tay vẫn nắm chặt cậy dù hơi run run nhìn cô gái nhỏ đi ra ngoài phía cổng trường.
Cô không hề biết đến sự tồn tại của thầy Dương Phong lúc này, đôi mắt xa xăm nhìn về những bóng đèn trên cao mà cô đang lướt qua.Tối hôm đó lúc đã về đêm, trời vẫn còn đang mưa, nhưng cơn mưa vào tháng chín thật bất chợt đến và dai dẳng không chịu đi.Dương Phong nằm trên giường lớn trong phòng tối và rộng, gường anh bên cạnh cửa sổ đại đang mở hé, ánh đèn ngoài hắt vào, mưa bay bay, anh ngồi dậy châm một điếu thuốc rít một hơi thở dài, nhìn ra trời đêm.Hình ảnh cô gái nhỏ bé lúc chiều tối đi trên sân trường hiện lên, anh thở dài một hơi, khuôn mặt điển trai trưởng thành của người đàn ông đã hai chín tuổi rơi vào trầm tư..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...