Tuyệt Đối Khế Hợp

Quen thuộc

Từ lần trước Trầm Dịch Thành từ nhà quay lại phòng, cảm giác hắn không giống trước kia. Khác biệt lớn hẳn thì không có, đúng ra mà nói thì cả người trở nên có điểm thần bí, có đôi khi nhận được điện thoại sẽ đi ra ngoài phòng nghe, có vẻ không muốn Hạ Tử Thần bọn họ nghe được. Buổi tối, số lần đi ra ngoài ăn cơm cũng nhiều hơn, nhưng mỗi lần trở về vẫn như mọi khi mua đồ ăn cho Hạ Tử Thần, cũng không biết hắn rốt cuộc là đang làm gì.

Đối với việc này Hạ Tử Thần cũng không hỏi nhiều, Trầm Dịch Thành không muốn nói, chính là chuyện riêng của hắn, Hạ Tử Thần không có quyền can thiệp, nếu không nghĩ phát triển sâu thêm mối quan hệ, bọn họ cũng chỉ là bạn bè, bạn bè sẽ luôn tôn trọng không gian riêng của nhau.

Giống như những lần trước, Trầm Dịch Thành lúc gần tối nhận được điện thoại sau đó đi ra ngoài. Ba người làm xong nhiệm vụ hàng ngày thì tổ đội Tàn Mặc Vô Ngân bọn họ đi đánh võ tràng 6vs6.

Tuy không bố trí chiến lược từ trước, nhưng cả sáu người đều không lạ gì đấu võ tràng. Kiếm Lang và Bách Thảo Chiết hiểu rõ đấu pháp của Tàn Mặc Vô Ngân, An Cảnh cùng Đường Huy cũng biết thói quen khi đấu võ tràng của Hạ Tử Thần, mà Tàn Mặc Vô Ngân cùng Hạ Tử Thần chưa bao giờ cần nói với nhau mà vẫn có thể ăn ý. Cho nên sáu người hợp tác thật thuận lợi, không cần dùng YY, một hơi đánh thắng 10 trận.

Phía sau có Hạ Tử Thần thêm huyết, giữa có Tàn Mặc Vô Ngân không kẽ hở, vây quanh bảo vệ Trầm Khê, bốn người khác chỉ cần chú ý vị trí đứng của mình, không cần cách Trầm Khê quá xa, sau đó bạo kích giải quyết đối phương là được.

Đấu võ tràng cũng được, đánh phụ bản cũng tốt, An Cảnh yêu nói chuyện mọi khi vẫn luôn nói liến thoắng, nhưng hôm nay phòng ngủ lại im lặng khác thường, ai cũng không có tâm tư nói chuyện, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào trò chơi, cố gắng khống chế động tác của bản thân khi công kích, tranh thủ bằng tốc độ nhanh mà hạ gục đối thủ.

Khi cuộc đấu căng thẳng kết thúc, không gian im lặng như sinh sôi một loại kích động sôi sục, cũng là bản tính đàn ông hiếu chiến, luôn có loại cố chấp theo đuổi chiến thắng không thể lay động.

Đi ra sàn đấu võ tràng, An Cảnh thở một hơi thật dài, cả người như mất hết sức lực tựa lưng vào ghế, “Thật sự quá sảng khoái, đây mới gọi là đấu võ tràng a! Lão tử cho tới bây giờ cũng chưa đánh đến mức kích thích như vậy.”

Hạ Tử Thần xoa ngón tay hơi đau, tựa vào ghế thả lỏng. Đánh võ tràng sáu người khó hơn hai người, số lần thêm huyết cũng tăng lên nhiều lần, thật vất vả, nhưng rất có ý nghĩa a.

[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: tôi còn có việc, hôm nay out trước, em cũng sớm nghĩ ngơi đi.

Nhìn mật tán gẫu của Tàn Mặc Vô Ngân gửi đến, Hạ Tử Thần ngồi thẳng người trả lời.


[Mật] Trầm Khê: được, ngủ ngon.

[Mật] Tàn Mặc Vô Ngân: ngủ ngon.

“Lúc nào bọn họ lại đánh 6vs6 nhất định phải bảo anh đấy.” An Cảnh nhìn Hạ Tử Thần, có loại cảm giác muốn cố định đội 6vs6 này.

Hạ Tử Thần gật đầu, cơ hội như này thật sự không nhiều lắm, lần này Kiếm Lang có việc bận, chỉ có thể trong lúc rảnh rỗi đi đấu võ tràng một hôm, điểm thưởng nhất định không đủ, đánh 6vs6 toàn thắng điểm thưởng cũng gần mức cao nhất của tuần, cho nên mới quyết định đánh một lúc.

“Ba người kia thao tác thật tốt.” Đường Huy từ đáy lòng tán thưởng: “Vị trí chạy chuẩn, công kích bạo lực, luôn chú ý đến người trong đội, không chạy một mình, thật là một đội ngũ khó có được.”

“Vậy sao? Đúng rồi, tôi cón chưa nói với cậu trước đó Tàn Mặc Vô Ngân cùng Bách Thảo Chiết giúp chúng ta đánh phụ bản đâu…..” Lúc ấy An Cảnh hỏi Bách Thảo Chiết chuyện trang bị, lại không nói với Đường Huy.

“Sao?” Trước đó Đường Huy dường như cũng nhìn thấy trong kênh bang hội có nhắc tới tên Tàn Mặc Vô Ngân, nhưng cũng không để ý, không nghĩ tới còn có chuyện đánh phụ bản. Thảo nào hôm nay khi tổ đội, An Cảnh chào hỏi bọn họ như đã quen biết từ trước, theo như hiểu biết của hắn, An Cảnh trước đó không tiếp xúc gì với người bên Thiên Phong Nhã Các.

Sau đó An Cảnh đem chuyện Tàn Mặc Vô Ngân cùng Bách Thảo Chiết ngày đó giúp người trong bang đánh phụ bản nói qua một lần, cũng không quên nhắc đến sự phối hợp ăn ý của Tàn Mặc Vô Ngân và Hạ Tử Thần, cùng với sự quan tâm bảo vệ của Tàn Mặc Vô Ngân đối với Trầm Khê.

“Ừ, tôi cảm thấy Tàn Mặc Vô Ngân người này không tồi.” Nghe An Cảnh nói xong, Đường Huy kết luận, “Tuy tiếp xúc không nhiều, nhưng những đánh giá về Tàn Mặc Vô Ngân đều là tốt. Hôm nay đánh 10 trận, cảm giác người này tuy kiêu ngạo, nhưng không tự phụ, thao tác tốt, nhất là hắn có thể bảo vệ tốt Trầm Khê.”

“Tôi nói A Huy, khó thấy cậu nói nhiều như vậy a.” An Cảnh cười nói.

“Tôi ăn ngay nói thật.” Đường Huy mở một lon Coca, “Loại cấp bậc như Tàn Mặc Vô Ngân tuyệt đối có kiêu ngạo, có thể xem như là cao thủ có thê nắm trong tay toàn bộ.”


An Cảnh như thấy chuyện lạ, sờ sờ cằm, cười nói: “A Huy, vì cái gì tôi cảm thấy ngữ khí của cậu như một đứa con ngoan vậy.”

Đường Huy nhìn hắn, “Cậu bị rối loạn thần kinh đi.”

An Cảnh vừa định nói lại, Trầm Dịch Thành ăn cơm tối ở bên ngoài mở cửa đi vào, An Cảnh tự động không nói nữa. Ba người tựa như cái gì cũng chưa xảy ra, không nhắc lại chuyện đấu võ tràng.

Buổi chiều, Hạ Tử Thần đang trong giờ học, di động đột nhiên rung lên, lấy di động ra nhìn, là tin nhắn của An Cảnh, bảo cậu sau khi tan học chờ hắn ở cửa. Tuy không biết lại muốn làm gì, Hạ Tử Thần vẫn trả lời lại ‘được’, tiếp tục nghe giảng.

Hai ngày sau sẽ đến tháng 12, thời tiết rất lạnh, trời cũng tối nhanh, chờ Hạ Tử Thần đi ra khỏi phòng học, trời đã tối đen, đèn đường màu cam chiếu sáng ngã tư đường, nhưng cho dù là sắc màu ấm cũng vẫn mang theo khí lạnh mùa đông.

An Cảnh đứng ở cừa lớp học, Hạ Tử Thần vừa ra liền thấy hắn, An Cảnh cũng thấy cậu, vẫy vẫy tay với cậu, sau đó nhanh chóng đút tay lại vào túi áo ấm áp.

Quan sát quần áo An Cảnh đang mặc, hôm nay hắn chỉnh trang gọn gàng, có loại cảm giác chính thức, Hạ Tử Thần rất ít thấy hắn như vậy, có chút không thích ứng được, “Anh muốn đi đâu vậy?”

“Đi, anh mang cậu đi ăn cơm.” An Cảnh cười tủm tỉm dẫn Hạ Tử Thần đi ra ngoài trường.

“Ăn cái gì mà anh lại mặc như vậy?” Tuy An Cảnh mặc áo khoác bên ngoài, nhưng vẫn có thể thấy áo sơmi trắng bên trong, nếu thêm áo vest nữa là có thể đi làm ở trên thành phố.

“Anh có thẻ VIP một nhà hàng cơm Tây, dẫn cậu đi ăn một chút.” Trong mắt An Cảnh có chút đắc ý, đối với người thích ăn như hắn, đồ ăn ngon gì đó tuyệt đối không tha.

“Cái gì nhà hàng cơm Tây? Huy ca bọn họ đâu?” An Cảnh ba năm nay cũng có nhiều phiếu ưu đãi các loại, cũng không biết hắn làm thế nào mà có, có ưu đãi gì cũng sẽ mang Hạ Tử Thần đi ăn theo, chẳng qua lần này lại không dẫn theo Đường Huy.


“A Huy vừa nghe thấy cơm Tây liền không có hứng thú, ngại nhiều quy tắc.” An Cảnh bĩu môi, “Dịch Thành lại không biết đi đâu. Mặc kệ bọn họ, chúng ta đi ăn.”

Hạ Tử Thần cũng không phản đối, “Anh mặc như vậy, còn em thì sao?” So với trang phục của An Cảnh, của Hạ Tử Thần có chút tùy ý, khi đi ra ngoài An Cảnh cũng không đề cập tới chuyện đi ăn cơm.

“Cậu vẫn là đứa nhỏ, không cần.” An Cảnh cười nói, “Cậu không cần để ý quần áo, chỉ cần có khuôn mặt nhã nhặn này là đủ rồi.”

Hạ Tử Thần đành mặc kệ hắn, đi ra cổng trường bắt taxi, đi nhà hàng cơm Tây An Cảnh nói kia.

Xe chạy 40 phút liền dừng ở cửa nhà hàng cơm Tây trong khu phố trung tâm. Lúc này Hạ Tử Thần mới biết vì sao An Cảnh nhất định phải mặc như vậy, nơi này từ trang trí đến trình độ người phục vụ, khắp nơi đều làm cho người ta có cảm giác áp bức, tựa như phân chia tầng lớp, chí có vài người thích hợp với nơi này, hầu hết mọi người chỉ có thể đi ngang qua.

An Cảnh cũng có chút ngoài ý muốn, có vẻ cũng không đoán được nhà hàng này sẽ như vậy, chần chờ trong chốc lát, An Cảnh vẫn là ưỡn ngực, giơ cảm với Hạ Tử Thần, “Đi.”

Tuy cảm giác không phù hợp nhưng người phục vụ ngoài cửa vẫn ôn hòa mời hai người đi vào, xác nhận xong, dẫn hai người đi vào bên trong.

Sau khi ngồi xuống, Hạ Tử Thần cùng An Cảnh lật thực đơn toàn tiếng Anh và tiếng Pháp, chậm rãi gọi đồ ăn. Cũng may mỗi món đều có hình minh họa bên cạnh, nếu xem không hiểu cũng có thể nhìn hình mà biết là cái gì. Nếu không phải người phục vụ có khuôn mặt tiêu chuẩn của người trong nước, Hạ Tử Thần sẽ hoài nghi có phải nơi này nhất định phải nói tiếng Anh mới có người nghe hiểu.

Gọi cơm xong, phục vụ mời hai người chờ, sau đó rời đi. An Cảnh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, “Nghe nói nơi này đồ ăn cũng ngon, anh mới muốn đến thử xem, không nghĩ tới áp lực lớn như vậy.”

Hạ Tử Thần bật cười, “Dù sao cũng vào rồi, hơn nữa cũng không phải có một mình, không có việc gì.”

“Ừ.” An Cảnh nhìn xung quanh, khách cũng không nhiều, khoảng cách cũng khá xa, đều tự thấp giọng nói chuyện, cũng không quấy rầy đến người khác.

Rất nhanh, món khai vị cùng món chính được đưa đến, ăn vài thứ, An Cảnh cũng thả lỏng hơn, “Đúng rồi, cậu xem diễn đàn chưa? Tháng sau sẽ có hệ thống kết hôn đó.”

“Vậy sao…..” Hạ Tử Thần thật không để ý lắm. ‘Kiếm Hồn’ trước không có hệ thống kết hôn, cho nên rất nhiều mối quan hệ tình cảm chỉ là đồng ý với nhau mà thôi. Lần này có hệ thống kết hôn, tất nhiên nhận được sự chào đón của người chơi. Nhưng chuyện này không liên quan đến Hạ Tử Thần, tuy Trầm Khê là một cô gái, nhưng thực ra là một nhân yêu, kết hôn cũng đừng nghĩ, ai lại muốn kết hôn với một nhân yêu?

“Đến lúc đó chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.” An Cảnh cắt miếng thịt bò, “Chờ anh tìm một cô gái, đến lúc đó cũng tham gia náo nhiệt.”


“Anh tìm được đi rồi nói sau.” Đừng nhìn An Cảnh bình thường không chú ý chuyện vặt vãnh, đối với người khác phái mắt nhìn lại rất cao, thậm chí có đôi khi bới móc làm cho người ta muốn đánh hắn.

“Nói lại, nếu không có Liên Phi Nhi, cậu cùng Dịch Thành cũng có thể kết hôn trong trò chơi.” An Cảnh vừa nói vừa quan sát phản ứng của Hạ Tử Thần.

Hạ Tử Thần nâng khóe miệng mỉm cười, không nói gì.

“Tiểu Thần Thần, anh hỏi cậu một câu, cậu thực không muốn nói rõ với Dịch Thành?” Vấn đề này hắn đã muốn sớm hỏi, nhưng vẫn không dám. Nhưng nhìn Trầm Dịch Thành cùng Liên Phi Nhu càng ngày càng gắn bó, hắn cũng không thể không hỏi dự định của Hạ Tử Thần, tốt xấu gì hắn vẫn coi Hạ Tử Thần là em trai mà che chở, tự nhiên sẽ không để người ngoài bắt nạt cậu.

“Không cần phải nói, thời gian dài như vậy, có hợp hay không trong lòng em đều rõ ràng. Loại tình cảm này cũng đã phai nhạt.” Đây xem như lần đầu tiên cậu ở trước mặt người khác nói ra tình cảm của mình, cũng nhân lúc này mà buông tha cho loại tình cảm này.

Trong lúc lựa chọn buông tha, cậu cũng không có cảm giác đặc biệt khổ sở gì, mọi thứ giồng như tự nhiên mà đi tới bước này. Nghĩ vậy, trong đầu Hạ Tử Thần đột nhiên hiện lên một thân ảnh màu trắng, cậu phải thừa nhận, có thể bình tĩnh buông tha như vậy, Tàn Mặc Vô Ngân cũng có tác dụng rất lớn, là sự xuất hiện của Tàn Mặc Vô Ngân mới làm cho lực chú ý của cậu dời đi khỏi Trầm Dịch Thành, cũng được hưởng thụ hứng thú trong trò chơi không giống trước.

An Cảnh trầm tư một lúc, gật đầu, “Như vậy cũng tốt, nói thật ra, anh cũng thấy Dịch Thành không hợp với cậu.”

Hạ Tử Thần nở nụ cười, “Được rồi, việc này về sau đừng nói nữa.”

“Đã biết.” An Cảnh tựa như đặt xuống được tảng đá nặng trong lòng, tập trung vào ăn uống.

“Mời ngài đi bên này.” Thanh âm quản lý nhà hàng ân cần lễ độ làm Hạ Tử Thần và An Cảnh chú ý.

Hai người đưa mắt nhìn qua, quản lý nhà hàng đang dẫn một người đàn ông mặc tây trang màu trắng đi vào. Người đó nhìn qua thì chỉ có vẻ chỉ hơn bọn hắn vài tuổi, khóe mắt hơi giơ lên mang theo một loại sắc bén, mũi cao thẳng, khóe miệng nhếch lên có chút lãnh đạm. Từ bên trong tản ra khí chất cao ngạo làm cho người ta có cảm giác khó tiếp cận, nhưng lại rất phong độ, tao nhã cùng cao ngạo hợp lại, biến thành một loại khí chất thoát tục, người ta không chú ý cũng khó.

Tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Hạ Tử Thần, người đó hơi quay đầu, cùng Hạ Tử Thần đang ngơ ngẩn bốn mắt nhìn nhau nửa giây, sau đó hơi gật đầu, khóe miệng lộ ra một mạt ý cười không thể nhận ra, sau đó đi theo quản lý tiếp tục đi vào trong.

Hạ Tử Thần nhìn bóng dáng đi xa của hắn, trong lòng không hiểu sao có chút quen thuộc, nhưng dường như cũng rất xa lạ…..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui