Lần đầu tiên Lê Ngôn Chi bày tỏ thái độ với chuyện tình yêu này, Giang Duyệt Hề đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa hai người giảm đi rất nhiều, không phải ở hình thức mà là tâm hồn.
Từ sau lúc đó, cô càng thẳng thắn bày tỏ mong muốn của mình, mà Lê Ngôn Chi thật sự cũng làm theo yêu cầu mà cô đưa ra.
Sau một thời gian quấn quýt, tình yêu của Giang Duyệt Hề chìm vào cảnh đẹp.
Cũng do hai người đã thân thiết từ nhỏ nên người thân xung quanh cũng không phát hiện hai người đang yêu đương, mãi đến lúc học năm hai, bị bố mẹ bắt gặp hai người đứng hôn nhau dưới lầu.
Bố Giang tức giận đến mức tịch thu tiền tiêu vặt suốt một tháng của cô, Giang Duyệt Hề chạy đi tìm mẹ kể khổ, mẹ của cô bày vẻ đã đoán được từ sớm: “Nhịn chút đi, để bố con nguôi giận đã.”
Giang Duyệt Hề giận nhưng không dám nói gì: “Con không phục! Chẳng lẽ năm đó mẹ yêu đương với bố, ông ngoại cũng như vậy sao?”
“… Bố con gian xảo lắm, trước lúc chưa yêu đương, ông ngoại con đã xem ông ấy giống như con trai ruột rồi.” Chờ đến khi công khai tình yêu thì cũng chấp nhận người con rể này một cách tự nhiên.
Nghe xong câu chuyện của mẹ, Giang Duyệt Hề càng thêm sầu.
Phạt cô một tháng tiền tiêu vặt cũng không phải vấn đề gì, vấn đề thật sự là muốn bố chấp nhận Lê Ngôn Chi.
Cục cưng nuôi suốt 20 năm, dù là ai thì cũng khó chịu trong lòng.
Sự giỏi giang của Lê Ngôn Chi, mọi người rõ như ban ngày, để bố xem cậu như con trai ruột là chuyện không thể xảy ra được, nhưng cũng đủ để người lớn hài lòng rồi.
Thái độ đối mặt với người lớn giữa nam và nữ khác nhau, con gái có thể làm nũng với bố, phần lớn con trai lại không thể làm được.
Thời Ngộ đúng lúc trúng tuyển Đại học C trở lại Thành phố C, từ nhỏ người này đã được bậc phụ huynh hài lòng yêu thích, Giang Duyệt Hề tìm anh giúp đỡ nghĩ cách.
“Tiểu A Ngộ.”
Thời Ngộ mới vào đại học đã trở thành nam thần được dâng lên bậc thần.
Đẹp trai dịu dàng là thương hiệu của anh, trình độ được chào đón chỉ có hơn chứ không hề kém cạnh Lê Ngôn Chi lúc trước, nguyên nhân ở chỗ, Lê Ngôn Chi xa cách loài người, mà Thời Ngộ luôn mang nụ cười trên mặt, khiến người ta vô thức muốn tới gần.
Lê Ngôn Chi bắt đầu yêu đương với Giang Duyệt Hề từ năm nhất đại học, mọi người biết không có cửa nên cũng tự chuyển mục tiêu.
Thời Ngộ mới vào đại học nhanh chóng trở thành trung tâm đề tài, nhưng chỉ trong thời gian một tuần đã có người tiết lộ, người trong cuộc chủ động thừa nhận mình “có bạn gái”, đánh nát trái tim của các đàn chị đàn em.
“Tiểu A Ngộ, đã lâu không gặp em.”
Lúc Thời Ngộ nghỉ hè đã trở về vài lần, đều ở nhà với bố mẹ hoặc xử lý tài liệu học, cô cũng không gặp mặt Thời Ngộ, thời gian còn lại anh cũng chỉ ở Thành phố Vân Dương với bạn gái.
Nghe nói bạn gái của anh đang học lại lớp 12, thật sự rất can đảm.
“Chị Duyệt Hề, gần đây có khỏe không?”
“Không ổn lắm.”
Thời Ngộ nhẹ giọng cười, chắc hẳn cũng biết nguyên nhân cô buồn rầu, mới khuyên nhủ: “Thật ra chị không cần quá lo lắng đâu, Ngôn Chi sẽ xử lý tốt.”
“Anh ấy á hả?”
Không phải cô không tin năng lực của Lê Ngôn Chi, cô chỉ sợ tính tình lấy gậy đánh không rên của Lê Ngôn Chi sẽ không được lợi lộc gì trước mặt bố mình, chắc chắn bố sẽ cố ý làm khó dễ.
EQ của Thời Ngộ cực cao, cho dù đối mặt với ai thì cũng có thể nhanh chóng thấy rõ suy nghĩ của đối phương, cũng sẽ trả lời theo cách khiến đối phương vừa lòng nhất, nói chuyện phiếm với anh sẽ rất thoải mái.
Giang Duyệt Hề bị thuyết phục.
Cuộc trò chuyện sắp kết thúc, điện thoại của Thời Ngộ vang lên, tiếng chuông độc nhất vô nhị, hoàn toàn khác với những người khác.
“Xin lỗi, em nghe điện thoại một lát.” Anh rất lễ phép, từng lời nói hành động đều khiến người đối diện cảm thấy thoải mái.
Giang Duyệt Hề cầm ly nước nhìn sang, người nọ đứng trước cửa kính, gương mặt dịu dàng, có vẻ đang nói chuyện rất vui với đối phương.
Lúc này khiến cô không thể nào đoán được, chàng trai tài đức vẹn toàn giống như trăng thanh gió mát này lại bị dày vò trong tương lai.
-
Giang Duyệt Hề về đến nhà, thấy bố và bạn trai đang mặt đối mặt chơi cờ, bầu không khí kia có chút quái dị khó diễn tả thành lời.
“Phật hệ” duy nhất trong nhà chỉ còn có mẹ cô, Giang Duyệt Hề lặng lẽ đến gần: “Mẹ, bọn họ đang làm gì vậy?”
“Chơi cờ.”
“Trông có vẻ không đúng lắm.” Nếu ván cờ có thể mô phỏng hình ảnh thì chắc chắn hai người lúc này đang giương cung bạt kiếm, dùng sức lấy đà, chờ đến lúc có thể tạo ra một trận ra trò.
“Bố con nói, nếu Ngôn Chi có thể thắng ông ấy thì ông ấy sẽ không ngăn cản hai con yêu đương nữa.”
“Nếu thua thì sao?”
“Thua thì chia tay thôi.” Giọng điệu của mẹ Giang nhẹ nhàng.
“Sao có thể như vậy được!” Giang Duyệt Hề tức đến dậm chân.
“Phụt.” Nhìn bộ dạng sốt ruột của con gái, mẹ Giang không trêu cô nữa: “Yên tâm đi, Ngôn Chi không đồng ý, thằng bé nói sẽ không xem con như tiền đặt cược.”
Tuy rằng Lê Ngôn Chi không nói nhiều lời dễ nghe dỗ ngọt, nhưng những gì ra khỏi miệng cậu, những gì cậu làm đều thể hiện bản lĩnh thật sự, cho dù trong lòng bố Giang thấy không thích nhưng cũng không thật sự muốn cầm gậy đánh uyên ương.
Ván cờ đó, cuối cùng chấm dứt với kết quả hòa nhau.
“Bố.” Giang Duyệt Hề chạy tới, muốn làm nũng để phá vỡ bầu không khí nặng nề, bố Giang tức giận cho cô một ánh mắt xem thường, xoay người đi ngay.
Giang Duyệt Hề đang muốn làm vật trang sức hình người đằng sau, bị bố Giang quát: “Cách bố xa một chút, bố muốn yên tĩnh.”
Giang Duyệt Hề lấy lòng xoa vai đấm lưng cho ông, cuối cùng thái độ của bố Giang cũng dịu lại, cô cười hì hì nói: “Bố, tiền tiêu vặt của con…”
Bố Giang nâng cánh tay: “Muốn tiền tiêu vặt thì tìm bạn trai của con đi.”
Vậy là đã thừa nhận thân phận của Lê Ngôn Chi rồi.
Giang Duyệt Hề thở phào một hơi.
Không biết Lê Ngôn Chi nói gì với bậc phụ huynh, thế nhưng đã thật sự thuyết phục được bố của cô rồi.
Giải quyết được một đống tâm sự, Giang Duyệt Hề vui vẻ hớn hở kéo Lê Ngôn Chi qua bàn cờ: “Anh Ngôn Chi, chúng ta chơi cờ đi.”
Cô tràn ngập hứng thú xếp cờ, không chú ý tới vẻ mặt sắp chết lặng của Lê Ngôn Chi.
Chơi cờ với Giang Duyệt Hề, không chỉ nhường mà còn phải nhường có kỹ xảo, nếu không cô sẽ làm ầm ĩ.
Mỗi khi xoay một quân cờ che kín tầm nhìn của mình, chậm rãi để lại bàn cờ: “Anh Ngôn Chi, đánh rồi không được quay lại, anh cần phải tập trung hơn!”
“…”
Cậu hoàn toàn không còn lựa chọn, mà còn tự bẫy mình để Giang Duyệt Hề thắng.
-
Sau đó, Giang Duyệt Hề và tính tình vừa nóng vừa lạnh của Lê Ngôn Chi trở thành đối tượng bàn tán trong trường, rất nhiều người đều muốn yêu đương ở đại học, thế nhưng lại luôn chia tay vì nhiều nguyên nhân không thể hiểu được, số cặp có thể thuận lợi đi đến tốt nghiệp thì ít đến đáng thương.
Bình thường nhóm học tập với Lê Ngôn Chi dường như có thể thường xuyên nhìn thấy Giang Duyệt Hề, lần nào cũng là cô gái tràn trề sức sống kia chủ động tới.
Bạn bè trêu chọc: “Bạn gái cậu thật sự rất thích cậu đấy, lần nào cũng chủ động tới tìm cậu, cậu cũng không cho người ta một gương mặt tươi cười được nữa.”
Muốn nhìn thấy nụ cười trên mặt Lê Ngôn Chi thật sự rất khó, con người của cậu dường như không biết vui vẻ bẩm sinh rồi, thế nhưng lại có một bạn gái vô cùng hoạt bát, luôn treo nụ cười trên mặt, còn luôn luôn nhiệt tình với cậu.
Người quen sôi nổi tỏ vẻ hâm mộ, còn có người không ăn được nho lại bảo nho chua: “Chờ xem, cái bản mặt thối kia của Lê Ngôn Chi sớm hay muộn gì cũng chia tay.”
Nhưng từ khi có tin tức yêu nhau đến lúc tốt nghiệp, cũng chưa nghe bọn họ nói hai tiếng “Chia tay”, thậm chí còn không cãi nhau, quả thực rất tuyệt.
Tốt nghiệp đại học, sắp đi vào xã hội, mỗi người đều có sự lựa chọn khác nhau.
Bạn cùng phòng chung sống mấy năm dọn dẹp hành lý, tạm biệt nhau.
Lúc sắp chuẩn bị xong, Giang Duyệt Hề chạy đến, giúp Lê Ngôn Chi kiểm tra có còn sót gì hay không.
“Vận may của cậu thật sự không tồi đâu.” Bạn cùng phòng độc thân gần bốn năm hâm mộ: “Nói thật, tính tình của cậu đôi khi bọn tôi cũng chịu không nổi, xem ra người ta thật sự rất thích cậu mới không bỏ cậu đó.”
Lê Ngôn Chi giơ tay lên, như ông cụ non mà vỗ bờ vai của cậu ấy, đang chuẩn bị nói cái gì thì Giang Duyệt Hề đột nhiên chạy lại đây: “Anh Ngôn Chi, tài xế gọi điện thoại cho em, hỏi bên anh còn bao lâu nữa?”
“Ngay bây giờ.”
“Á! Vậy phải chạy nhanh thôi, đừng làm rơi đồ đó.”
Thật ra cô đến đây cũng không thể giúp được gì, Lê Ngôn Chi cũng sẽ không cho cô cầm vật nặng nhưng mỗi lần Giang Duyệt Hề xuất hiện, đều có thể khiến cậu cảm thấy an tâm.
Giống như mọi lúc, dù làm gì thì cô vẫn ở đây.
Dọn hành lý ra khỏi ký túc xá, khi Lê Ngôn Chi lướt qua bạn cùng phòng độc thân, một giọng nói nặng nề bay lên cả không gian: “Người không thể rời đi… là tôi.”
*
Sau khi tốt nghiệp.
Cuộc sống trôi qua rất thoải mái, vậy nên đến tận bây giờ Giang Duyệt Hề cũng chưa xác định được mục tiêu đời mình.
Lúc chọn ngành cũng không có đam mê gì, bây giờ vào xã hội, cũng không biết tìm việc bắt đầu từ đâu.
Sinh viên có bằng của Đại học C khoá này không khó để tìm một công việc ổn định, Giang Duyệt Hề vượt qua vòng đánh giá chuyên môn, đi theo chân Lê Ngôn Chi, qua vòng phỏng vấn tiến vào công ty.
Trong lúc thực tập, lượng công việc không lớn, áp lực lại nặng nhưng may là cô không từ bỏ.
“Mệt mỏi quá đi.”
Vừa tan tầm, Giang Duyệt Hề lập tức chui vào trong xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lê Ngôn Chi ngồi ở ghế lái, mỗi ngày đưa Giang Duyệt Hề đi làm rồi tan làm, có thể so sánh với tài xế chuyên nghiệp luôn rồi.
Ai có thể ngờ được, hai người ban ngày có vẻ không liên quan gì ở công ty, buổi tối lại ở chung một nhà.
“Anh thì tốt rồi, không cần thực tập đã trở thành nhân tài được ông chủ coi trọng.”
“Anh cũng đi từng bước một.” Tuy cậu trưởng thành hơn so với bạn cùng lứa nhưng không có nghĩa ung dung hơn họ, trái lại, áp lực mà cậu phải chịu còn lớn hơn nữa.
Mà Giang Duyệt Hề, mọi người đều không trông cậy cô nỗ lực phấn đấu để trở thành người phụ nữ mạnh mẽ, chỉ hy vọng cô lựa chọn chuyện mình thích làm, thấy vui vẻ cả đời.
“Em mới vừa đi làm không lâu, sẽ cảm giác rất không quen, nhưng đây là một quá trình của người lớn…” Bình thường cậu không hay nói chuyện, lần nào mở miệng cũng đều là dạy dỗ đạo lý.
Giang Duyệt Hề duỗi tay giữ môi dưới của cậu: “Câm miệng, không muốn nghe anh giảng đạo lý.”
“…”
Quả nhiên cậu im miệng, không nhắc lại một chữ nào.
Qua một lát, Giang Duyệt Hề đột nhiên phát điên: “Lê Ngôn Chi, có miệng để làm gì? Còn không biết dỗ em nữa chứ.”
Lê Ngôn Chi nghiêng đầu, nói ra hai tiếng dưới ánh mắt chờ mong của cô: “Ngồi yên.”
Cậu dẫm chân ga, xe chậm rãi rời khỏi bãi đỗ xe, chạy về nhà.
Lần này, hai người cùng nhau về nhà.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Giang Duyệt Hề liền dọn khỏi nhà, hoàn toàn để lại cho bố mẹ không gian hai người.
Sống một mình bên ngoài tầm hai tháng, Lê Ngôn Chi lấy lý do con gái sống một mình không an toàn, giúp cô dọn hành lý vào nhà mới của mình, còn khiến Giang Duyệt Hề giật mình một trận.
Biết Lê Ngôn Chi đã bắt đầu kiếm tiền từ khi vào đại học nhưng không ngờ cậu có bản lĩnh như vậy, tốt nghiệp xong là đã mua nhà rồi, cho dù là diện tích hay phong cách bày trí đều khiến Giang Duyệt Hề vô cùng vừa lòng.
Phòng của cô có ánh sáng rất đẹp, bình thường thích tựa lên cửa sổ hóng gió, ăn đồ ăn vặt xem phim.
Hôm nay sau khi về đến nhà, Giang Duyệt Hề tức giận nhốt mình trong phòng, tiếp tục mở máy tính làm việc.
Người bạn trai này của cô đúng là trai thẳng mười năm như một ngày, yêu đương bốn năm cũng không chịu tiến bộ, ngay cả dỗ dành cũng không biết.
Nhưng khi cô cực khổ hoàn thành công việc, vuốt ve cái bụng đang ọc ọc ra khỏi cửa liền ngửi được hương thơm thức ăn từ trên bàn cơm, lập tức quên béng cơn giận.
“Hôm nay có tận năm món này!”
Trong nhà chỉ có hai người bọn họ, nhiều quá ăn không hết, một bữa ba bốn món là đủ rồi.
Thêm món, còn là món Giang Duyệt Hề thích nhất, không cần nói cũng có thể dỗ cô như hoa nở xuân về.
-
Công việc dần dần ổn định, tiền lương cũng dần dần tăng lên theo kinh nghiệm.
Hai năm sau, cô được chuyển sang tổ làm hạng mục do Lê Ngôn Chi đứng đầu, bắt đầu nghiên cứu hạng mục phát minh đồng hồ thông minh kiểu mới.
Sau đó để quan sát đo lường số liệu, Giang Duyệt Hề tìm người xung quanh để đeo thử, lại ngoài ý muốn phát hiện bí mật của Thời Ngộ.
Khi cô sửa sang lại số liệu nhịp tim của Thời Ngộ, nhiều lần nghi ngờ Thời Ngộ gặp vấn đề sức khỏe, dặn dò cậu đi kiểm tra tổng quát, cuối cùng nhận được lời bảo đảm “chắc chắn còn khỏe mạnh”.
Giang Duyệt Hề in số liệu giám sát của đồng hồ thông minh, nhìn chỗ nào cũng thấy không đúng.
Chậm chạp ra khỏi cửa phòng, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu dừng lên người đàn ông mặc trang phục ở nhà trên sô pha.
Tay của cậu cầm máy tính bảng, ngón tay chuyển động, ánh sáng màn hình màu trắng càng làm khuôn mặt ít khi nói cười kia trở nên lạnh lùng.
Giang Duyệt Hề chạy chậm qua, cố ý ngồi xuống khoảng cách giữa cậu và ghế sô pha.
Lê Ngôn Chi không lên tiếng dịch qua bên cạnh, dành một vị trí thoải mái cho cô.
Giây tiếp theo, cánh tay của cậu đã bị bạn gái nhiệt tình ôm lấy.
“Anh Ngôn Chi, em phát hiện hôm nay anh còn đẹp trai hơn ngày hôm qua nữa!”
Cũng không thèm để ý cậu có trả lời hay không, Giang Duyệt Hề lo lắng về số liệu thử nghiệm mình nhận được: “Anh nói xem, một người tính cách dịu dàng, thần thái ung dung, thân thể khỏe mạnh, nhịp tim thường xuyên đập nhanh dưới tình huống nào vậy nhỉ?”
“…” Vấn đề này, không phải hỏi người trong cuộc mới chính xác nhất sao? Sao phải đi đoán mò làm gì.
Không nghe thấy câu trả lời, Giang Duyệt Hề hung dữ trừng qua: “Lê Ngôn Chi anh có nghe thấy không?”
Lê Ngôn Chi buông máy tính bảng, nghiêng người nhìn cô chăm chú, đôi mắt lạnh nhạt phản chiếu hình ảnh cô gái, trầm tĩnh, chuyên chú, chỉ cần nhìn thẳng vào thì sẽ bị khóa chặt trong ánh mắt thần bí sâu thẳm kia.
Chân mày nhăn lại cũng dần dần giãn ra, Giang Duyệt Hề mím môi, đôi mắt đen nhánh liên tục chớp chớp nhìn cậu, số liệu của đồng hồ đeo trên cổ tay bắt đầu thay đổi, mặt đồng hồ nổi lên ánh sáng mờ nhạt.
Khóe mắt liếc tới chiếc đồng hồ thông minh đang nhấp nháy, Lê Ngôn Chi bình tĩnh chuyển tầm mắt, nhặt giấy ghi chép số liệu rơi trên đất bỏ vào tay cô, trả lời ba tiếng: “Như vậy đó.”
Giang Duyệt Hề ngốc một lát, sau khi phản ứng thì lập tức lấy hai tay che mặt: “Quá đáng thật chứ, lại còn chơi mỹ nam kế với em nữa.”
Lời của cô gái nhỏ vừa ngượng ngùng vừa lớn gan.
Lê Ngôn Chi mở mắt, che miệng ho nhẹ, đặt máy tính bảng vào lòng bàn tay lần nữa.
Giang Duyệt Hề gấp một góc giấy, kéo dép lê chạy “lộc cộc” về, không biết là do quá kích động hay là quá thẹn thùng mà đâm thẳng vào cửa, che trán “Ai da” một tiếng, sau đó khóa bản thân trong phòng.
Nghe thấy những tiếng động đó, khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông trở nên ấm áp rất nhiều.
Rất nhanh sau đó, thắc mắc của Giang Duyệt Hề đã được giải đáp, bởi vì cô bạn gái Thời Ngộ khắc cốt ghi tâm chờ đợi tận 5 năm… đã xuất hiện!
Nhưng mà, cũng là vì Hạ Sí trở về, Thời Ngộ thể hiện tình yêu mà từ đáy lòng Giang Duyệt Hề sinh ra cảm giác hâm mộ.
Cô nhớ thằng em này chỉ nhỏ hơn mình một tuổi, thế mà sau khi xác định mối quan hệ yêu đương thì lập tức báo cho người thân bạn bè về sự tồn tại của bạn gái, sau khi bạn gái rời đi cũng mong mỏi chờ đợi, sau khi bạn gái trở về thì đối xử dịu dàng không cần đền đáp.
Tất cả mọi người đều biết Thời Ngộ yêu Hạ Sí, cậu đã sớm thêm Hạ Sí vào kế hoạch đời mình, tuy rằng bỏ lỡ hẹn ước năm 22 tuổi nhưng sau khi bọn họ quay trở về không lâu, nhận một tờ giấy hôn thú trói buộc quan hệ hôn nhân.
Nhưng Lê Ngôn Chi lại chưa từng nhắc về vấn đề này trước mặt cô.
Vì sao lại thế?
Nếu như đủ thích rồi thì không phải đều muốn kết hôn sớm, danh chính ngôn thuận nắm tay nhau cả đời sao?
Giang Duyệt Hề muốn hối thúc nhưng lại đúng vào thời gian bận rộn của Lê Ngôn Chi.
Trong mấy năm ngắn ngủn, Lê Ngôn Chi đã từng bước thăng chức trong công ty, được ông chủ coi trọng, hạng mục mới công ty đang làm để hết cho cậu lãnh đạo.
Trước mắt Giang Duyệt Hề cũng ngày càng quen vị trí này, có thể sắp xếp thời gian ổn thoả, nhưng Lê Ngôn Chi lại càng ngày càng bận, ngoại trừ lúc ngủ ra thì mỗi ngày không phải đi làm thì cũng là đang trên đường đi làm, gần như không có thời gian giải trí.
Có đôi khi cô muốn nổi giận, nghi ngờ tên bạn trai không có tâm này, có đôi khi lại phỉ nhổ con cá mặn là mình.
Rất nhiều lần muốn nói chuyện riêng về tình cảm giữa hai người với cậu, nhưng thấy bộ dáng và vẻ mặt mệt mỏi của Lê Ngôn Chi khi ngồi trước máy tính, những lời đến bên miệng lại phải nuốt trở về.
Từ nhỏ đến lớn Lê Ngôn Chi luôn hướng về phía trước, cũng không phải là chuyện xấu, cô cũng không thể vì mình lười phấn đấu mà còn ngăn cản người khác phấn đấu đúng chứ?
Ngày Thời Ngộ và Hạ Sí lãnh chứng, có mời cô và Lê Ngôn Chi đi ăn để trò chuyện với Hạ Sí, nhưng khi cô hỏi thì Lê Ngôn Chi lại từ chối vì bận đi công tác.
“Cần phải chạy tới nơi bàn hợp đồng với phía người bên kia, xin lỗi.”
Cho nên ngày đó, cô đi một mình đến nhà họ Thời.
Mỗi lần nhìn thấy Hạ Sí, cô đều rất thương cô bé kia, thế nên mới dùng hết khả năng kể về những bí mật mình biết cho Hạ Sí, hy vọng Hạ Sí có thể cảm nhận được tình yêu và có cảm giác an toàn.
Lúc nói chuyện phiếm, cô không khỏi nói những lời trong lòng mình ra: “Chị rất hâm mộ em đó.”
“Hâm mộ em ạ?” Hạ Sí trợn to mắt, hơi không thể tưởng tượng được.
“Người em thích, mở rộng lòng đối xử tốt với em, để em cảm nhận rõ tình yêu của người đó…” Hơi khựng lại một chút, cô nói: “Thật sự rất khiến người ta hâm mộ.”
Hạ Sí lộ ra một nụ cười tươi với cô: “Chị Duyệt Hề và bạn trai thanh mai trúc mã cũng rất khiến người khác hâm mộ.”
“Thế ư…” Giang Duyệt Hề rũ mắt, giấu đi vẻ u sầu tận đáy lòng.
Trước kia lúc ở trường học, luôn nghe người khác nói hâm mộ chuyện tình này, thanh mai trúc mã, trai tài gái sắc… là những tính từ tốt đẹp dành cho sự ngọt ngào mà chính cô dệt nên.
Sau khi ra ngoài xã hội, không có tập thể nào như thời học sinh, không ai chú ý tình cảm giữa cô và Lê Ngôn Chi như thế nào.
Giữa bọn họ dường như không hề cãi nhau, cô cũng không có nhiều chuyện thú vị để kể cho Lê Ngôn Chi nghe, mà Lê Ngôn Chi cũng không nhiều thời gian chơi đùa với cô.
Sự thích thú khi hai người ở chung cũng giảm bớt, rõ ràng vẫn chưa kết hôn nhưng lại sống một cuộc sống nhạt nhẽo ngày qua ngày.
Nhiều năm như vậy, cậu chưa từng nói ba chữ kia, ngay cả một câu “Anh thích em” cũng keo kiệt không chịu nói.
Lê Ngôn Chi luôn che giấu tâm sự, cô rất khó cảm nhận được cậu có yêu mình hay không.
Cô không muốn ganh đua với người khác nhưng lại không thể tránh khỏi việc bị chịu ảnh hưởng, bắt đầu hoài nghi rằng Lê Ngôn Chi ở bên mình là bởi vì tình yêu hay là thói quen?
Cô muốn một đáp án.
Ngày thứ ba, Lê Ngôn Chi đi công tác về nhà, không có thời gian nghỉ ngơi, tiếp tục ngựa không dừng vó mà đẩy nhanh tốc độ làm việc.
Giang Duyệt Hề đứng lặng một hồi lâu trước cửa phòng làm việc, mãi đến khi đồng hồ treo tường hiển thị 11 giờ đêm, cô mới đẩy cửa bước vào, cố ý tạo một tiếng động.
Lê Ngôn Chi nghe vậy thì ngẩng đầu.
Giang Duyệt Hề lập tức đi đến bên cạnh bàn, ngồi xuống ghế dựa xoay một góc 90 độ, nhấc chân ghim chặt đầu gối của cậu, hai tay vòng lấy cổ người đàn ông, đầu chôn lên vai cậu: “Hôm nay đừng làm việc nữa, ở cạnh em được không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...