Tuyệt Đối Dịu Dàng


Hạ Sí chủ động tới gần lần thứ hai, cánh tay ngọc quấn lấy anh, thề không bỏ cuộc.
Tâm tư của cô đặc biệt yếu ớt, Thời Ngộ càng không thể nhìn cô rơi nước mắt, cố ý giữ khoảng cách, lòng bàn tay di chuyển xuống, vòng eo thon nhỏ của cô gái chỉ cần một tay cũng có thể ôm hết.
Hành động này dường như ngầm đồng ý, Hạ Sí coi như anh đang đáp lại, đôi mắt đẫm lệ chớp chớp, những nụ hôn ướt áo lần lượt rơi xuống lung tung trên người anh.
Nụ hôn không hề có trật tự, nhưng lại dễ dàng khơi dậy dục vọng đã ngủ yên một thời gian dài trong lòng anh, Thời Ngộ bắt được tay cô chỉ nhẹ nhàng đan vào nhau siết chặt lại, kéo đến môi hôn lên hai cái, “Còn nhớ rõ, trước kia anh đã dạy em như thế nào không?”
Cô chớp chớp mắt, không nói gì, phản ứng trên mặt cô đã để lộ ra tất cả.
Thời Ngộ biết cô hiểu, lấy đồ dự phòng trước đây từ trong ngăn kéo tủ đầu giường ra đưa cho cô, sau đó nắm lấy bàn tay mềm mại không xương, kéo xuống.
Váy ngủ rộng thùng thình bị kéo lên đến eo, nhiệt độ nóng bỏng thiêu đốt lòng người, làn da ngọc tuyết phủ lên một màu hồng nhạt, gò má đỏ bừng, ngay cả hô hấp cũng dần dần trở nên dồn dập hơn.
Quần áo đã được cởi bỏ hết, mỗi hành động của Thời Ngộ đều bận tâm đến chỗ cô bị thương, cố gắng tránh đi.
Hạ Sí lại không rảnh cảm nhận những chi tiết dịu dàng  kia, toàn bộ lực chú ý đều được giấu đi ở những thay đổi trong chăn.

Cô mơ hồ mong chờ những gì sắp xảy ra, vì nó sẽ kéo gần mối quan hệ thân mật giữa cô và Thời Ngộ hơn.
Ngón tay thon dài luồn vào mái tóc đen dài, ánh mắt Thời Ngộ kích động, cánh môi xẹt qua bên tai cô, “Tri Tri, lúc đau thì phải nói.”
Bên tai vang lên tiếng nỉ non dặn dò, Hạ Sí vẫn đỏ mắt vào thời khắc động tình của anh, ngón tay không có chỗ đặt đành nắm chặt lại theo bản năng, nghe thấy một tiếng kêu rên, Hạ Sí còn chưa kịp tìm tòi nghiên cứu, suy nghĩ đã bị sự đau đớn chiếm cứ.
Cô cắn môi chịu đựng xúc động kêu đau, không muốn để cho Thời Ngộ phát hiện cô sinh ra tâm lý lùi bước, nhưng lại không có cách nào ngăn được nước mắt tùy ý chảy ra, cùng với từng khoảnh khắc thay đổi khi cơ thể cô run lên.
“Anh không muốn nhìn thấy em khóc nhất, nhưng chỉ có chuyện này, không thể nói xin lỗi với em.” Nhìn đôi mắt đẫm nước mắt kia, Thời Ngộ duỗi tay che lại, cúi người xuống xoa dịu, hôn lên từng giọt nước mắt ở khóe mắt cô gái, “Tri Tri, anh rất hạnh phúc.”
Anh muốn làm cho Hạ Sí cảm nhận được, tình yêu của anh, hy vọng cô có thể an tâm.
Hạ Sí cào lung tung hai cái, ngón tay móc vào sợi dây đỏ có mặt dây chuyền bằng ngọc treo trước cổ Thời Ngộ, miếng ngọc rơi xuống trước ngực cô, một mặt khắc tên cùng da thịt kề sát vào nhau.
Nửa đêm sau, căn phòng tràn ngập hơi thở ái muội trở lại khôi phục sự yên tĩnh ngắn ngủi, không bao lâu sau, lại truyền ra một trận nhỏ vụn.
Sắc trời còn chưa sáng, Thời Ngộ ôm cô vào phòng tắm, Hạ Sí uể oải buồn ngủ dựa vào đó, một ngón tay cũng lười nhấc lên.
Su khi giúp cô rửa sạch, Thời Ngộ lại ôm người về phòng, xác nhận cô đã ngủ mới trở lại phòng tắm, cởi quần áo trên người ra, vết cào sau lưng đã đỏ lên.
Dựa vào góc độ của gương, Thời Ngộ tự bôi thuốc cho mình.
Xử lý xong những thứ này, Thời Ngộ càng nhíu mày sâu hơn.
Anh không thể không.
Bị bắt nạt tàn nhẫn như ấy……
Vậy cô lúc ấy, có phải rất đau hay không?
Trở lại phòng ngủ, Thời Ngộ lại nằm xuống một lần nữa, nắm lấy một bàn tay Hạ Sí đặt trên người mình, lại ghé vào trên trán cô nhẹ nhàng hôn một cái, đến lúc này, Thời Ngộ thức đến bình minh, ôm Hạ Sí cả một đêm không ngủ.
*
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ngày hôm sau sau khi Hạ Sí trao đổi với bác sĩ Jos, Thời Ngộ lén lại liên lạc thêm một lần nữa, biết được tình trạng trước mắt của Hạ Sí, thuốc đã dừng trước đó phải tiếp tục dùng.

Anh cũng biết được một số chuyện từ trong miệng bác sĩ Jos, rất nhanh đã đoán được nguyên nhân tối hôm qua Hạ Sí chủ động nhiệt tình quá mức như vậy.

Nhưng mà, những thứ này hiện tại cũng không còn quan trọng, anh làm những chuyện đó, hoàn toàn nghe theo trái tim mình.
Vì thỏa mãn cảm giác thèm ăn của Hạ Sí, Thời Ngộ đã thay đổi phương pháp chuẩn bị bữa ăn cho cô, rốt cuộc cũng đánh mất tâm tư muốn ăn cay cực độ của cô.
Mấy ngày gần đây tâm tình của Hạ Sí vẫn luôn không tệ, sẽ chủ động năn nỉ Thời Ngộ dạy cô nấu ăn, nếu mà mình làm không đủ tiêu chuẩn, cô sẽ không tiếc tốn thời gian một ngày, cho đến khi hài lòng mới thôi.
Sau đó, cô sẽ đưa phần mình làm tốt nhất kia cho Thời Ngộ.
Trong giai đoạn mấu chốt  vã mẫn cảm này, nhất cử nhất động của Hạ Sí đều không thể qua loa.

Sau hai lần kiểm tra, bác sĩ đề nghị anh đưa Hạ Sí trở lại bệnh viện ở nước ngoài, tiếp tục tiến hành trị liệu.
Nhưng đừng nói đến ra nước ngoài, Hạ Sí hiện tại thậm chí còn không muốn đi ra khỏi cửa, ngay cả lời mời của Bạch Phỉ, người ngày thường trao đổi nhiều bí mật với cô nhất cùng từ chối.
Từ nữ sĩ và Thẩm Diệc Thần, cô hoàn toàn không muốn gặp.
An Lan muốn tìm cô nói chuyện huấn luyện múa, Hạ Sí lại cảm thấy, An Lan đang ép cô trở lại sân khấu, ngược lại sinh ra tâm lý bài xích, thậm chí còn nói muốn hủy hợp đồng làm việc với An Lan.
Mà tất cả những trao đổi này, cũng là thông qua điện thoại, Hạ Sí vẫn luôn không chịu ra ngoài, giống như xem căn nhà này chính là thế giới nhỏ của mình.

Ở trong lòng cô, chỉ có nơi này là an toàn.
Bác sĩ Jos càng thêm coi trọng Thời Ngộ, “Căn nhà này của cậu là nơi có thể mang lại cho cô ấy cảm giác an toàn, mà trước mắt cậu là người duy nhất mà cô ấy tin tưởng.”
Vốn dĩ, ông là bác sĩ tâm lý thì hẳn là nên được bệnh nhân tin tưởng, nhưng Hạ Sí “tin tưởng” ông, cũng là vì nghe lời Thời Ngộ nói.
Hạ Sí có linh hồn độc lập, không có khả năng trở thành người phụ thuộc vào Thời Ngộ, nếu muốn chữa khỏi cho Hạ Sí, đầu tiên phải đánh vỡ hoàn cảnh vốn có, để cho cô ây tiếp xúc với thế giới bên ngoài một lần nữa.
Tiếp xúc với thể giới bên ngoài……
Mang đến cho Hạ Sí những cảm xúc mà cô bị thiếu hụt……
Thời Ngộ rất nhanh đã nghĩ ra được một nơi tốt, thừa dịp Hạ Sí đang nằm xem phim, trong lúc tâm tình vui vẻ, Thời Ngộ cố ý đi qua đi, ngồi bên cạnh cô.
Còn chưa mở miệng, anh vừa mới ngồi xuống, người vốn đang nằm đã biến thành tư thế quỳ ngồi, cánh tay vòng lấy cổ anh, cả người nghiêng đến trước mặt anh.
Thấy hành động như vậy của cô, Thời Ngộ lập tức lên tiếng, “Đừng đè chân!”
“Đã không còn đau nữa rồi.” Hạ Sí chậm rãi duỗi chân bị thương ra, ngồi xuống trên đùi anh.
Cô rất biết cách tìm được một vị trí thoải mái, nhưng tư thế ngồi như vậy cần phải quay đầu lại mới có thể đối mặt với màn hình chiếu phim, Thời Ngộ theo bản năng đỡ lấy lưng cô, nhắc nhở: “Em như vậy sẽ không thể xem phim được.”
“Em nghe được.” Hạ Sí lắc lắc đầu, cũng không thay đổi tư thế ngồi.
Ngụ ý là, cô thích thân mật với Thời Ngộ, ngay cả phim cũng có thể không xem nữa, dùng tai nghe lời thoại là được.
Thời Ngộ không còn rối rắm về động tác của cô nữa, đưa tay sờ sờ lỗ tai cô, hơi nghiêng đầu hỏi: “Muốn trở về Thời gia ở cùng anh vài ngày không?”
Nghe vậy, một giây trước Hạ Sí còn vui vẻ phấn chấn ngồi trong lòng Thời Ngộ xem phim, ngay lập tức nhíu mày lại, mím môi không nói gì.
Nếu đối phương không phải là người nhà Thời Ngộ, chỉ sợ là cô sẽ nói thẳng không đi.

“Mỗi lần mẹ gọi điện thoại cho anh đều quan tâm đến sức khỏe của em, chúng ta đi qua để cho mẹ nhìn thấy tận mắt xem Tri Tri đã khôi phục khỏe mạnh, như vậy mẹ cũng vui vẻ, được không?”
“……” Do dự một lát, Hạ Sí đưa ra phương thức thỏa hiệp, “Em có thể nói với dì qua điện thoại.”
“Nhưng mẹ rất nhớ em, thường xuyên hỏi anh khi nào có thể đưa em về nhà chơi.” Thời Ngộ không ngừng ở đào hố phía sau, chờ người nhảy xuống.
“Dì nhớ em?”
“Đúng vậy.” Thấy bộ dáng của Hạ Sí không phải quá bài xích, Thời Ngộ không ngừng cố gắng, “Nếu Tri Tri không về nhà cùng anh, chỉ sợ mẹ cũng không chào đón khi nhìn thấy anh nữa.”
“Vậy dì sẽ đuổi anh ra ngoài sao?” Bỗng nhiên cô cười rộ lên, mi mắt cong cong, dường như cảm thấy rất hứng thú với đề tài này.
Thời Ngộ thuận theo cô nói, “Lỡ như bọn họ không cho anh vào cửa, chẳng phải là anh rất đáng thương sao?”
Hạ Sí lập tức lắc đầu, thề son sắt vỗ ngực, “Không sao, em sẽ dẫn anh về nhà!”
Thời Ngộ: “……”
Anh không có ý này.
Nhưng Hạ Sí nào đâu quan tâm anh có ý gì, đầu dựa vào, cằm đặt ở trên vai Thời Ngộ, ngay cả âm thanh của phim cũng tự động bị chặn lại.
Qua một lúc, có lẽ là cô cảm thấy nhàm chán, vươn tay vòng qua cổ Thời Ngộ, “Ấm áp!”
Cô chơi rất thích, Thời Ngộ không ngăn cản, để cho cô dùng ngón tay nâng lên sợi dây đỏ đeo ngọc trên cổ lên.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hạ Sí không muốn để người khác đến thăm, cô cảm thấy, những người khác bước vào trong nhà này chẳng khác nào xâm nhập vào thế giới của cô, sẽ đánh vỡ cảm giác thân thuộc của cô.
Cô cũng không muốn đi ra ngoài, bên ngoài rất loạn, sẽ làm cho trong lòng cô bực bội bất an, cô không muốn cảm xúc mất khống chế làm tổn thương Thời Ngộ.

Cho nên biện pháp tốt nhất, chính là duy trì tình trạng hiện tại, cô mới có thể khống chế tính tình của mình, ở chung với Thời Ngộ thật tốt.
Nhưng Thời Ngộ không có khả năng để mặc cho cô tiếp tục như vậy, vì thế lấy lý do công việc, mời Giang Duyệt Hề và Lê Ngôn Chi đến đây.
Anh nhắc tới công việc cần phải tham gia, lý do cũng cố gắng liên quan đến Hạ Sí, “Anh còn phải kiếm tiền nuôi Tri Tri.”
Hạ Sí nói không chút do dự: “Em có tiền!”
Thời Ngộ hỏi ngược lại: “Tri Tri muốn cho anh tiền tiêu, nhưng anh cũng muốn kiếm tiền mua hoa cho Tri Tri, đúng không?”
“Hình như cũng có lý.” Ngón tay chống cằm, Hạ Sí gật đầu theo, bị anh nói vòng vèo dẫn vào.
“Vậy khi nào chị Duyệt Hề đến?” Cho dù trong lòng có chút mâu thuẫn, nhưng cô vẫn là thả lỏng, bản thân mình không muốn gặp người khác thì thôi, nhưng cũng không thể biến thành Thời Ngô thành người như cô vậy……
“Ngày mai.”
Nếu Hạ Sí đồng ý, đương nhiên là càng nhanh càng tốt.
*

Ngày hôm sau, Lê Ngôn Chi thật sự mang theo notebook đến đây, nói chuyện công việc với Thời Ngộ.
Giang Duyệt Hề gánh vác trọng trách cố gắng nói chuyện với Hạ Sí, kết quả phát hiện, hiện tại Hạ Sí còn khó khăn hơn so với lúc nằm viện! Lúc nằm viện có lẽ là không có tinh thần, còn xem như là tương đối nghe lời, nhưng hiện tại sức khỏe của cô đã khôi phục, đầu óc cũng nhanh nhẹn, nếu không chú ý rất có thể đã bị cô dẫn đi vòng vèo.
Giang Duyệt Hề chú ý, Hạ Sí ngồi trong phòng khách dưới tầng, thỉnh thoảng sẽ nhìn lên trên tầng xem có người đi ra hay không.

Thời gian càng dài, tần suất cô ngẩng đầu lên cũng tiếp tục tăng lên.
Sau một lúc lâu, biểu tình của cô càng thay đổi rõ ràng hơn, mơ hồ có chút bực bội.
Thậm chí là, trực tiếp đứng lên.
Nhưng dường như cô đang đấu tranh với lý trí của mình, ngón tay buông xuống bên người nắm chặt rồi lại buông ra, đứng được khoảng ba phút, lại trở về chỗ cũ ngồi xuống.
Giang Duyệt Hề không lên tiếng, Hạ Sí dường như cũng quên mất bên cạnh còn có có người, cúi đầu ngồi ở chỗ kia, tự chơi đùa với ngón tay của mình, lại cầm lấy ôm gối, cánh tay siết chặt lại.
Đúng lúc Giang Duyệt Hề chuẩn bị nhắn tin cho hai người trên tầng, cầu thang vang lên tiếng bước chân, hai lỗ tai Hạ Sí động đây, lập tức ném ôm gối đi chạy chậm đến, nhìn thấy đi người trước mặt chính là Thời Ngộ, không đợi được anh đi xuống dưới lầu, tự mình bước lên hai bước, ôm lấy cánh tay Thời Ngộ ở cầu thang.
“Hiện tại đã gần một giờ, quá thời gian ăn trưa rồi, hôm nay trong nhà lại khách, chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé, thế nào?”
“Sao em lại không nghĩ đến sớm một chút chứ!” Cô lại bắt đầu hối hận, tự trách vì sai lầm của mình, “Em có thể nấu cơm cho bọn họ!”
“Là bọn anh bận rộn quên nhìn thời gian, nhưng hiện tại mọi người đều đói bụng, lại chờ chúng ta nấu cơm sẽ rất chậm.” Vì phụ họa cho những lời này, Thời Ngộ giả vờ lơ đãng giơ tay ấn nhẹ vào bụng.
Toàn bộ những hành động này đều rơi vào trong mắt Thời Ngộ, biểu cảm của cô lại càng rối rắm, trái tim cũng mềm nhũn, “Vậy được rồi.”
Kế hoạch bọn họ lập ra đã sập bẫy, để cho Hạ Sí từng bước một đi vào, tuy rằng hiệu quả còn chưa đủ rõ ràng, nhưng ít ra cũng có thể thay đổi tình trạng hiện tại.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Bắt đầu từ lúc đổi giày ra ngoài, toàn bộ hành trình Hạ Sí đều đi theo bên cạnh Thời Ngộ, tay hai người không buông ra một giây nào.
Hạ Sí tiếp tục dính người, với tính cách của Thời Ngộ, gần như sẽ không từ chối cô, cho dù là lúc dạy dỗ Hạ Sí, giọng nói cũng rất dịu dàng.
So với bọn họ, Giang Duyệt Hề và Lê Ngôn Chi đối diện lại đối lập rõ ràng.
Không cần phải thảo luận về công việc, Lê Ngôn Chi dường như sẽ không nói một câu vô nghĩa, chờ Giang Duyệt Hề bùm bùm nói xong một đống, có thể anh ta sẽ chọn lấy trọng điểm trả lời lại bằng vài chữ……
Trước kia bọn họ ăn cơm cùng Thời Ngộ, lúc một mình Thời Ngộ còn không cảm thấy gì, hiện tại thấy cách Thời Ngộ đối xử với Hạ Sí, đối lập vô cùng rõ ràng.
“Lê Ngôn Chi, anh chính là đầu gỗ!” Giang Duyệt Hề lặng lẽ dẫm lên chân anh ta ở dưới bàn, đối phương đáp lại bằng một ánh mắt, gắp một miếng đồ ăn Giang Duyệt Hề thích bỏ vào trong chén cô ấy, cũng không nói lời nào.
Giang Duyệt Hề càng tức giận hơn!
Ghi nhớ lời nhờ vả của Thời Ngộ, Giang Duyệt Hề cũng quan sát Hạ Sí cả ngày, trước khi đi, có nói chuyện với Thời Ngộ vài câu, “Chị biết tình cảm của bọn em rất tốt, nhưng chị luôn cảm thấy, hình như Hạ Hạ có chút gì đó không ổn lắm.”
Kỳ thật không cần Giang Duyệt Hề nhắc nhở, bản thân Thời Ngộ cũng phát hiện ra được.
Anh đã cố gắng thỏa mãn hết tất cả những yêu cầu của cô, làm bạn bên cạnh cô, cũng cho cô đủ cảm giác an toàn, nhưng từ sau khi hai người phát sinh quan hệ, Hạ Sí càng dính người hơn so với bình thường.
Bầu không khí có hơi ngưng trọng, Giang Duyệt Hề lập tức mở miệng nói lời chúc phúc cho hai người, nụ cười trên mặt Thời Ngộ lộ ra, Giang Duyệt Hề cũng tự nhiên cười theo.
“A Ngộ!”
Hạ Sí không biết xuất hiện ở phía sau từ khi nào, tầm mắt đảo qua trên mặt Giang Duyệt hề, trong ánh mắt có thêm một chút phòng bị.
Giang Duyệt Hề vẫy tay chào tạm biệt với bọn họ, rời đi cùng Lê Ngôn Chi, lúc này biểu cảm của Hạ Sí mới thả lỏng.

Nhưng khi Thời Ngộ nhìn qua, cô lại cố tình thu liễm.
Không ngờ được, lực chú ý của Thời Ngộ đều tập trung trên người cô từ đầu đến cuối, nhất cử nhất động của cô, đều rơi vào rõ ràng trong mắt Thời Ngộ.
Sắc mặt Thời Ngộ nghiêm túc hơn.

Dựa theo tình trạng hiện tại mà nói, Hạ Sí dường như sinh ra…… Bệnh trạng phụ thuộc vào anh.

Thời Ngộ không nói với những người khác chính là, sự phụ thuộc của Hạ Sí đối với anh không chỉ trong cuộc sống, còn có trong giao lưu thân thể.
Bóng người phập phồng trên giường, mỹ nhân mềm mại ngọt ngào nằm trong ngực, trên trán Thời Ngộ chảy ra một lớp mồ hôi mỏng.

Lúc anh muốn rút ra, Hạ Sí sẽ đặc biệt bất an giữ chặt tay anh, nắm lấy vòng ngọc trên cổ anh.
Hạ Sí rất thích phát sinh quan hệ cùng anh, khoảng cách thân mật này, thậm chí có đôi khi còn trực tiếp giữ nguyên tư thế ngủ đến sáng hôm sau.
“Tri Tri, em sẽ không thoải mái.”
“Không có không thoải mái.”
Điều thật sự làm cho cô không thoải mái, chính là trong lòng.
Hôm nay nhìn thấy Giang Duyệt Hề đứng cười trước mặt Thời Ngộ, trong lòng cô rầu rĩ.

Không phải hoài nghi cái gì khác, cô rất rõ ràng quan hệ giữa Giang Duyệt Hề và Thời Ngộ chính là tình thân, chỉ là cô, rất hâm mộ Giang Duyệt Hề có thể nở một nụ cười rạng rỡ như vậy.
Kỳ thật, trong lòng Hạ Sí cất giấu một bí mật mà không ai biết.
5 năm trước, cô đã từng gặp Giang Duyệt Hề.
Sau khi chia tay với Thời Ngộ và ra nước ngoài, cô cưỡng ép bản thân mình phải vào bệnh viện phối hợp trị liệu, nhưng vẫn sẽ không nhịn được nhớ nhung, cô rất muốn Thời Ngộ, sợ bản thân mình không nhịn được liên lạc với anh, chỉ có thể nói với mẹ và bác sĩ, bảo bọn họ thu lại tất cả những thiết bị liên lạc, giám sát bản thân không cho mình liên lạc với người nọ.
Nhưng khi trị liệu ở nước ngoài được hai tháng, cô vẫn không khống chế được, nổi điên muốn trở lại bên cạnh Thời Ngộ.

Cô lén lút chạy ra khỏi bệnh viện, lấy giấy tờ tùy thân của mình về nước, không nghỉ giây phút nào chạy về Thủy Mộc Thanh Uyển, nhưng khi đó…… Cô nhìn thấy Thời Ngộ đang đứng bên cạnh một cô gái khác.
Cô gái kia có được nụ cười sáng lạn nhất, có thể trêu chọc Thời Ngộ vui vẻ, khoảnh khắc đó, Hạ Sí vô cùng kích động như là bị hắt một chậu nước lạnh, dập tắt hoàn toàn.
Không có hiểu lầm, không có hoài nghi, cô tin tưởng Thời Ngộ sẽ không thích người khác trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
Chỉ là cô, bị nụ cười kia đánh bại.
Khi đó cô đã suy nghĩ, nếu như bên cạnh Thời Ngộ có một cô gái xinh đẹp hoạt bát như vậy, nhất định sẽ không khổ sở như lúc ở bên cạnh cô.
Mà cô hiện tại, so trước kia càng tồi tệ và ích kỷ hơn, chỉ muốn không suy nghĩ gì nắm chặt tất cả, không bao giờ buông ra nữa.
“A Ngộ, có rất nhiều người thích anh.” Cho nên càng cần phải giữ Thời Ngộ lại bên cạnh, không muốn để cho người khác nắm được một chút cơ hội nào.
“Nhưng anh chỉ thích Tri Tri.” Thời Ngộ không biết suy nghĩ của cô, chỉ là thuận theo tâm ý, nói lời dễ nghe.
Hạ Sí tin tưởng anh, vì thế không hề hỏi gì khác nữa, đầu vùi vào trước ngực anh.
Cảm nhận được sự tin tưởng toàn thân tâm của người trong vòng tay, Thời Ngộ siết  chặt cánh tay, ánh mắt hơi lóe lên, càng thêm kiên định.
Muốn đánh vỡ mối quan hệ vốn có này……
Bỗng nhiên anh muốn đánh cược một lần.
Thời Ngộ thay đổi tư thế, nghe thấy âm thanh kháng nghị Hạ Sí phát ra yếu ớt từ cổ họng, anh duỗi tay công lấy eo và lưng của Hạ Sí, chóp mũi hai người chạm vào nhau, “Tri Tri có muốn sẽ mãi mãi ở cùng với anh không?”
“Muốn.” Vẻ mặt của cô có chút mơ hồ, nhưng lại trả lời câu hỏi không có một chút do dự nào.
Thời Ngộ bật cười, đè thấp giọng, dụ dỗ nói: “Vậy thì chúng ta kết hôn có được không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui