Tuyệt Đối Cưng Chiều


Bàn tay ấm nóng dịu dàng đỡ gáy cô, Ngu Trĩ Nhất buộc phải ngửa đầu đón lấy sự thân mật của cậu, đôi tay nhỏ bé siết chặt góc áo.
Thật ra, ngay lúc thiếu niên tiến sát lại,  đầu cô đã trống rỗng mất năng lực suy nghĩ.
Mùi hương đặc biệt của chàng trai ấy bao vây lấy cô, chẳng vương chút mùi bia.
Cô gái nhỏ giọng ngâm, thân hình mềm mại nằm trọn trong lòng chàng trai, như nằm trong một cái lồng giam, mảnh mai yếu ớt khiến người ta thương yêu lại không có khả năng trốn chạy.
“Thời Dịch…”
Có phải anh cũng thích em rồi không?
Đáp án dường như có thể đưa tay ra chạm đến.
“Rầm.”
Tiếng cửa đóng ngoài phòng khách truyền đến.

Tiếng đóng cửa tựa như tiếng sấm nổ đùng bên tai.
Ngu Trĩ Nhất vội rụt người lại, đầu cụng vào bàn máy tính, đau đến nỗi mím môi nghiến răng.
Thời Dịch yên lặng nở nụ cười, đỡ cô dậy, nhẹ nhàng xoa chỗ đau cho cô.
“Tiểu Dịch, Nhất Nhất.” Tiếng Ninh Tố Nhã quen thuộc vang lên ngoài cửa: “Nhanh ra đây ăn nào.”
Ninh Tố Nhã và chồng đi dạo phố về, trên đường đi tiện ghé mua hoa quả tươi mọng ngon miệng, vừa về đến nhà đã nghĩ bổ ra cho bọn trẻ ăn.
Ngu Trĩ Nhất nấp sau cửa, sợ đến nỗi tay run rẩy, rề rà không dám mở cửa.
Ninh Tố Nhã nghĩ hai đứa trẻ không nghe thấy, lại đi tới gõ cửa.

Ngu Trĩ Nhất vội hít sâu, lấy can đảm mở cửa ra, đối diện với ánh mắt Ninh Tố Nhã.
Ninh Tố Nhã hoàn toàn không nhận ra có gì bất thường, nhiệt tình kéo cô ra phòng khách: “Nhất Nhất cũng trong phòng à, nhanh đến xem thích ăn quả nào.”
Trên bàn để mấy cái túi nilon, bên trong có vài loại quả khác nhau.
Có dưa hấu, đào, nho, táo,…Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ngu Trĩ Nhất không biết nên lấy quả nào, bố Thời bưng một cái khay nhỏ đi đến, trên khay là những miếng dưa hấu được bổ đẹp mắt.
“Bổ dưa hấu rồi này, cứ ăn trước đi đã, cho đỡ cơn khát.”
Miếng dưa hấu đỏ tươi mọng nước, ăn vào ngày hè nóng nực thì đúng là tuyệt vời.

Ngu Trĩ Nhất thuận thế cầm một miếng lên, hé miệng ăn.
Dưa hấu đích thân bố Thời chọn nên cũng muốn hỏi đứa trẻ về mùi vị: “Dưa hấu ăn được không con? Ngọt không?”
Ngu Trĩ Nhất gật đầu: “Ngọt lắm ạ, ăn rất ngon.”
Bố Thời cười nói với vợ: “Em thấy chưa, anh đã bảo mua quả này ngon lắm mà.”
Ninh Tố Nhã rửa sạch một chùm nho để vào rổ hoa quả, thuận miệng đáp lại: “Vâng vâng vâng, lần này anh may thôi, chọn được quả ngon.”
“Này này, cái con người này, sao cứ không thừa nhận là anh biết chọn dưa thế!”
“Lần trước quả dưa anh mua về có ngon như thế này đâu.”
“Lần trước là lần trước, giờ anh biết chọn dưa rồi.”
Hai vợ chồng ngọt ngào đối đáp, khiến người nghe cũng thấy vui theo.
Ngu Trĩ Nhất yên lặng ăn dưa, tầm mắt không kìm được liếc nhìn cửa phòng Thời Dịch vài lần.
Người nào đó đến giờ vẫn chưa đi ra.
Chẳng lẽ là vì chuyện ban nãy?
Cậu uống bia nên mới nhất thời kích động hôn cô, giờ tỉnh táo lại rồi sao? Không dám đối mặt với cô?
Làm một tác giả tiểu thuyết luôn phải suy nghĩ tình tiết, trong mấy phút ngắn ngủi Ngu Trĩ Nhất đã vẽ ra được cả tỷ lý do.
Lúc cô đang suy nghĩ vẩn vơ thì Thời Dịch mở cửa đi ra, đứng đối diện với tầm mắt cô.
Ngu Trĩ Nhất vô thức ngẩng đầu, cậu nhìn thấy rõ mồn một đôi môi hồng hào lấp lánh ánh nước của cô, như một trái dâu tây ngọt ngào kiều diễm chờ người đến hái.
“Tiểu Dịch, nhanh lên, còn mấy miếng dưa hấu nữa đây, cùng ăn đi.” Lúc Ninh Tố Nhã gọi cậu đến ăn hoa quả, ánh mắt cậu vẫn dán chặt vào đôi môi của cô gái nhỏ.
Cậu từng được nếm hương vị đó rồi, ngọt đến mê mẩn.
Yết hầu Thời Dịch khô khốc, cậu chỉ nghĩ hương vị đó còn ngon hơn dưa hấu gấp trăm lần.
Ngu Trĩ Nhất đụng trúng tầm mắt cậu, gương mặt thoắt cái đỏ bừng, vội vội vàng vàng cho nốt miếng dưa vào miệng: “Con, con ăn xong rồi, con về phòng trước đây.”
Đợi đến khi cô đi khỏi, Thời Dịch chậm rãi bước đến ngồi xuống chỗ cô vừa nãy.
“Tiểu Dịch, hai tuần nữa phải nhập học rồi, có muốn bố đưa các con đến trường không?”
“Không cần đâu ạ, con sẽ chăm sóc tốt cho Nhất Nhất.”
“Bố bảo này, thằng nhóc con…” Bố Thời ăn nốt miếng dưa cuối, ánh mắt nhìn con trai cũng thay đổi: “Sao bố cứ cảm thấy con chăm Nhất Nhất y như chăm con gái thế nhỉ.”
“Khụ khụ.” Ninh Tố Nhã bị sặc suýt nữa thì nghẹn miếng dưa hấu.
Bà ngờ vực liếc con trai, tiếp lời chồng: “Vậy thì có gì không tốt? Tự nhiên lại có một cô con gái, còn không cần anh nuôi.”
Bố Thời vừa nghe vừa gật gù: “Thật ra cũng khá tốt, Nhất Nhất vừa chịu khó, nấu cơm cũng ngon, không biết sau này thằng nhóc nhà nào được hời đây.”
Thời Dịch: “…”
Ninh Tố Nhã: Nếu không có gì bất ngờ thì chính là thằng con trai thối nhà anh đó!
Ngày hôm sau.
Hai người lớn đúng giờ đi làm, Ngu Trĩ Nhất thức dậy làm xong hai phần bữa sáng, đứng trước cửa phòng Thời Dịch, cái tay vươn ra rồi lại rụt về, cứ lưỡng lự mấy lần vẫn chưa gõ được cửa.

Ngay lúc cô đang do dự, cánh cửa bị người bên trong kéo ra, ánh mắt hai người giao nhau.
Ngu Trĩ Nhất cúi đầu theo phản xạ: “À thì…em làm xong bữa sáng rồi.”
Thời Dịch giơ tay lên theo thói quen, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Nhất Nhất nhà mình vất vả rồi.”
Vừa thức dậy nên giọng nói cũng khàn hơn, trầm thấp dịu dàng như đang hà hơi bên tai.
Ngu Trĩ Nhất như bị đóng đinh tại chỗ, không dám cử động.
Cho đến khi Thời Dịch đi ngang qua cô để vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Ngu Trĩ Nhất dựa lưng vào tường, nghiến răng, không kìm được lẩm bẩm trong lòng: Sao anh ấy…lại quên rồi!
Lần trước ôm cô ngủ, lần này thì hôn cô, mà sau đó vẫn tỉnh lờ như không có gì, chỉ có mỗi mình cô xoắn xuýt.
Cô cũng không thể mặt dày đi hỏi thẳng được.
Ài, khó chịu quá đi mất…
Còn cái người đầu sỏ mọi chuyện lại suy nghĩ khác.
Dường như Ngu Trĩ Nhất có vẻ né tránh cậu, hoặc là chuyện xảy ra quá đột ngột, cô chưa thể chấp nhận được ngay.
Cậu phải nhẫn nại thêm chút nữa, không thể dọa cô sợ.Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cuối tháng Tám, Ngu Trĩ Nhất có hàng chuyển phát đến, đồ bên trong được đóng gói tinh xảo.
Màn đêm buông xuống, sau khi hoàn thành chương mới, cô lấy từ trong ngăn kéo một phong thư đã chuẩn bị từ sớm, đặt bút viết xuống những hàng chữ ngay ngắn.
Chữ viết nắn nót đẹp đẽ, từng câu từng từ như đang thổ lộ tấm chân tình.
Nhưng sau khi viết xong cô lại thấy không hài lòng lắm, thế là gấp tờ giấy lại bỏ đi, đổi sang một tấm thiệp nhỏ màu hồng, trên đó chỉ viết một câu.
Tháng Chín khai giảng.
Tân sinh viên nhập học muộn hơn mấy ngày so với các khóa trên, Khương Mịch Nhĩ và Lê Thiếu Chu nhập học trước đã quay video và chụp ảnh chia sẻ quang cảnh trường học cho họ từ lâu.
Đại học C có diện tích rất rộng, mỗi một khu phòng học, tòa hành chính, ký túc xá và các khu khác đều được chia nằm ở các vị trí riêng rẽ.
“Trường rộng thế này, có khi nào đi lạc không nhỉ?”
Câu hỏi đến từ dân mù đường còn đang hoang mang.
Nhưng dù thế nào thì đây cũng là nơi bọn họ sắp sửa sinh hoạt và học tập trong ba, bốn năm tới.

Quá trình nhập học của Ngu Trĩ Nhất và Thời Dịch suôn sẻ hơn những người khác, vì trước đó hai người đã gửi quà đến phòng Khương Mịch Nhĩ và Lê Thiếu Chu.

Hai người bạn này chia nhau dẫn họ đến thẳng nơi tập trung, nên không bị những chuyện rườm rà ảnh hưởng.
Trên sân dựng rất nhiều ô che nắng lớn, dưới ô là những chiếc bàn được ghép tạm thời làm nơi làm việc của các anh chị khóa trên.
Họ được bên khoa giao cho làm trợ lý ngồi đợi tân sinh viên thuộc khoa mình đến làm thủ tục nhập học.
“Nhất Nhất, cậu học lớp A3, ở bên này này!”
Người còn chưa đến, họ đã nghe thấy tin tức liên quan đến sinh viên lớp A3.
Nhóm trợ lý lên dây cót, nhìn hai cô gái đi người không đứng trước bàn của lớp A3.
Một người cao gầy, mặc bộ đồ thể thao, người còn lại thì yểu điệu, thoạt nhìn trông rất dịu dàng ít nói, là một thục nữ.
Sau khi xác nhận đúng là bàn của lớp A3 năm nhất, Ngu Trĩ Nhất đưa thông báo trúng tuyển của mình cho đàn anh đàn chị: “Chào mọi người, em là sinh viên năm nhất của lớp A3, Ngu Trĩ Nhất.”
“Ừ, ừ, đúng là sinh viên ngành mình rồi.”
Cô gái nhỏ ngoãn ngoãn dịu hiền đã để lại ấn tượng tốt đẹp ngay lần đầu tiên, nói chuyện với người như vậy cũng là một sự hưởng thụ.
Nhóm trợ lý bên cạnh ghen tị: “Ái chà, em gái khóa dưới xinh ghê~”
“Có xinh thì cũng là người của bọn này nhá.”
“Nếu mà có thể cướp người sang bên này thì tốt biết mấy.”
Ngu Trĩ Nhất cúi xuống điền thông tin, vì cô không để tâm đến chủ đề câu chuyện lắm nên điền xong chỉ nói một tiếng: “Cảm ơn.”
Khương Mịch Nhĩ đứng bên cạnh lấy tay quạt cho đỡ nóng, đến khi xong thủ tục nhập học thì lại đưa Ngu Trĩ Nhất đi làm thẻ sinh viên.
Ở bên Thời Dịch quá trình nhập học cũng suôn sẻ như bên này.
Tỉ lệ nam nữ ở khoa máy tính mất cân đối, nhóm trợ lý hầu như đều là con trai.

Lúc bọn họ đón tân sinh viên, nhìn đủ kiểu con trai đến làm thủ tục đã thành quen, chỉ có điều người có vẻ ngoài xuất sắc như vậy vẫn sẽ nhìn thêm vài lần.
“Thôi toang rồi, cái ngành của mình đã ít nữ thì chớ, năm nay lại có thêm một đám đẹp trai thế này thì tranh kiểu gì được.”
“Thôi đi, dù không có đám sinh viên mới thì cậu cũng không thoát kiếp độc thân được đâu.”
Hồi năm nhất còn chọn tới chọn lui, sang năm hai thì bắt đầu hạ tiêu chuẩn, đến bây giờ…chỉ cần là con gái.
Lúc Thời Dịch điền thông tin, có một người học cùng lớp đi đến.
Cậu trai kia đúng lúc liếc thấy số phòng ngủ Thời Dịch điền, ngạc nhiên kêu lên: “Hey, tôi cũng ở phòng này.”
Cậu trai kia tên Hà Úy Nhiên, tính cách hướng ngoại, nói vài ba câu là đã vịn vai bá cổ gọi anh em.

Xem như là lúc Thời Dịch làm thủ tục nhập học đã gặp được bạn cùng phòng ký túc xá.
Lê Thiếu Chu dẫn hai người đi làm thẻ sinh viên rồi về phòng ký túc thu dọn đồ đạc.
Hai người khác còn chưa tới, sau khi Hà Úy Nhiên để đồ xuống, nhận điện thoại xong phải ra ngoài: “Tôi nằm giường kia nhé, đồ đạc thì cứ để đây trước, hai người kia mà đến thì ông nói với họ giúp tôi.”
Hà Úy Nhiên là người thành phố C, để đồ đạc xong thì phải về nhà.
Thời Dịch sảng khoái đồng ý: “OK.”

Lê Thiếu Chu: “Anh Dịch, cậu lấy giường nào?”
“Giường này đi.” Thời Dịch chọn giường bên trong.
Hai người lại đi lên phòng Lê Thiếu Chu lấy đồ xuống, đặt trên giường nhưng chưa dỡ ra.
“Giờ cậu không dọn giường à?”
“Tớ gọi hỏi tình hình bên Nhất Nhất đã.” Thời Dịch vừa mới cầm điện thoại thì người bên kia đã gọi đến.
“Anh, anh làm thủ tục xong chưa?”
“Cũng gần xong rồi, giờ đang ở phòng ký túc.”
“Có cần anh sang giúp gì không?”
“Không cần đâu.”  Ngu Trĩ Nhất cầm di động, lúc trả lời còn vô thức lắc đầu.
Bỗng nghe thấy tiếng Lê Thiếu Chu vọng lại trong điện thoại: “Anh Dịch, giường cậu chọn bụi quá…”
Thời Dịch quay lại giơ hiệu cho cậu bạn, nhớ tới Ngu Trĩ Nhất bên kia: “Phòng em thế nào? Bạn cùng phòng đã đến chưa? Giờ anh sang tìm em nhé.”
“Không cần đâu, em với Nhĩ Nhĩ dọn xong rồi.” Ngu Trĩ Nhất nhìn căn phòng chỉ vừa mới quét, nói phét.
Phòng thì quét xong rồi nhưng giường cô còn chưa dọn xong.
“Anh, phòng anh ở đâu thế?”
“Nhà A, phòng 405.”
“Em muốn sang chỗ anh.”
“Em có biết đường không?”
“Nhĩ Nhĩ biết ạ.”
“Vậy được, anh xuống dưới đón em.”Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đang lúc nhập học, tân sinh viên cần khuân đồ nên bên phòng ký túc chưa cấm nam nữ vào phòng của nhau.
Đây là lần đầu tiên Ngu Trĩ Nhất bước vào phòng ký túc của con trai, có điều giờ mọi người chưa đến đông đủ, ngoài cái giường không cùng cái bàn thì chưa có gì khác.
“Uầy, phòng các cậu trông khiếp thế.” Khương Mịch Nhĩ cảm thán.
Lê Thiếu Chu khoát tay: “May mà tớ vào ở trước rồi.”
“Anh chọn giường nào thế?”
“Giường này.”
Sau khi Ngu Trĩ Nhất xác nhận giường thì bắt đầu tìm chổi quét dọn.
“Khoan…Anh đón em lên đây không phải để em dọn phòng cho anh.” Thời Dịch giật cái chổi trong tay cô.
Ngu Trĩ Nhất trợn mắt: “Nhưng em muốn giúp anh.”
Cô cũng không cố chấp nắm chặt cán chổi, tự đi tìm một cái khăn, nhúng nước cho ướt.

Hai người không tranh cãi nữa mà phân công cùng dọn vệ sinh.
Lê Thiếu Chu hờn dỗi: “Em gái Nhất Nhất nhà mình chịu thương chịu khó thật đấy, trước đây chả có ai dọn dẹp cho tớ cả.”
Khương Mịch Nhĩ đập bốp vào đầu cậu: “Mơ à, nếu cậu muốn có nàng tiên ốc thì điều kiện tiên quyết là phải bỏ công bỏ sức chăm bẵm người ta từ nhỏ nhá.”
Là một fan trung thành của Ngu Trĩ Nhất, cô nàng nhớ như in những tình tiết trong truyện.
Người như Thời Dịch dù có ở độ tuổi nào thì đều gắng hết sức che chở cho một mình Ngu Trĩ Nhất, nói thẳng ra là độc nhất vô nhị.
Cậu ấy xứng đáng để Ngu Trĩ Nhất đền đáp.
Hai người hóng hớt một lúc rồi cũng bắt đầu giúp đỡ dọn vệ sinh.
Rác trong phòng nhanh chóng được tống ra ngoài.

Thời Dịch mang đi vứt còn Ngu Trĩ Nhất thì trải ga giường cho cậu.
“Sắp ba giờ rồi, lát nữa xuống căn tin ăn gì không?”
“Được đấy.”
Lê Thiếu Chu và Khương Mịch Nhĩ chỉ cho hai người bạn vài quán ăn ngon trong trường.
Nhìn khung cảnh lạ lẫm, họ mới chính thức cảm thấy cuộc sống đại học đã bắt đầu rồi.
Sinh viên đại học năm nhất sau khi khai giảng còn một chuyện không thể trốn được, chính là đi huấn luyện quân sự.
Thời gian học quân sự của các tân sinh viên Đại học C sẽ chia theo từng ngành, vì không học ở trường mà phải đi đến một doanh trại quân đội ở trên núi.
Ngành ngôn ngữ Trung của Ngu Trĩ Nhất cùng ngành Y và hai ngành khác chung một đợt đi học quân sự, ngày đầu tiên đến nơi đã phải tẩy trang, nộp điện thoại.
“Oái, tớ nghe bảo đi học quân sự ở đây mười ngày mà chỉ được tắm có một lần thôi!”
“Thế thì bẩn chết mất.”
Nhưng thật ra là có thể tắm ở nhà vệ sinh của khu, chẳng qua ở đó chỉ có nước lạnh, khá là phiền phức.

Kỳ học quân sự chỉ có mười ngày, chịu đựng một chút rồi cũng qua.
Điều đáng tiếc duy nhất là mười ngày này không được dùng điện thoại.
Lớp của Ngu Trĩ Nhất gặp phải một huấn luyện viên vô cùng nghiêm khắc, trong lúc huấn luyện, nếu ai đi nhầm một bước sẽ bị yêu cầu đứng tập một mình trước mặt mọi người.
Lớp của cô đã có hai nữ sinh sợ tới nỗi bật khóc.

Ngu Trĩ Nhất tự biết tế bào vận động của mình không phát triển lắm, nên lúc huấn luyện cứ luôn lo lắng đề phòng, sợ mình phạm lỗi gì đó.
Ký túc xá ở tạm mười ngày hôm nào cũng có người đi kiểm tra chấm điểm, để gấp được cái chăn trên giường vuông vắn như đúc, các cô phải dậy từ năm giờ sáng, gấp chăn của mình xong còn phải gập giúp bạn cùng phòng.

Nghe thấy tiếng còi thì phải nhanh chóng chạy xuống tập trung.
Tối nào về phòng cũng mệt bải hoải, chỉ muốn ngủ ngay lập tức.

Thế nhưng nằm trên chiếc giường lạ lẫm, cô lại nhớ người nào đó.
Tiếc là…ngay cả điện thoại để nói chuyện cũng không được dùng.
“Ấy, nghe bảo ngày mai sẽ có các chị năm hai, năm ba đến thăm bọn mình đấy.”
Học quân sự được một nửa thời gian thì đoàn sinh viên các khoa và liên chi đoàn sẽ phân công một số sinh viên mang ít đồ đạc đến thăm các tân sinh viên.
“Đến thăm tụi mình thì sao chứ, có thăm thì cũng chẳng thể giảm bớt giờ huấn luyện xuống, giờ tớ chỉ mong trời thương xót, ban cho mấy trận mưa rào, thật đúng là chẳng muốn học quân sự tí nào.”
Bọn họ đã ở đây năm ngày rồi, ấy vậy mà bầu trời trong xanh không một gợn mây.

Chờ mong mưa xuống có lẽ là tiếng lòng chung của tất cả mọi người.
Sang đến ngày thứ sáu, trời vẫn nắng ráo như cũ.
Nhóm đàn chị đúng giờ đến thao trường thăm hỏi, họ mang đến vài thứ, nếu ai hướng ngoại thì chạy sang đó lấy đồ.
Ngu Trĩ Nhất và bạn cùng phòng ngồi chung một chỗ, không định đi lấy.
Thời gian nghỉ ngơi, một cô gái trông trưởng thành chín chắn bước vào đám đông, như là đang tìm gì đó.
Ngu Trĩ Nhất nghe bạn cùng phòng nói chuyện, vô tình ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một khuôn mặt quen thuộc.
Sinh viên đi học quân sự đều phải mặc đồ rằn ri, doanh trại quân đội không cho phép người ngoài đi lung tung, người này chắc chắn là một đàn chị đến thăm đàn em ngày hôm nay.
Cô gái có eo thon, mặc áo tay ngắn màu tím, quần jean, tóc dài ngang lưng màu nâu được tết thành hai bím, để ở trước vai trái và phải, trông gọn gàng, đẹp đẽ lại không tầm thường.
Đặc biệt là nốt ruồi đẹp độc nhất bên cánh mũi khiến người ta nhìn qua khó quên.

Cũng chính điểm này càng củng cố suy đoán trong lòng của Ngu Trĩ Nhất, hình như đây chính là beauty blogger mà cô theo dõi hồi trước.
Trong lúc Ngu Trĩ Nhất còn đang nghi ngờ thì đàn chị đó đi thẳng đến trước mặt cô: “Em là Ngu Trĩ Nhất à?”
“Vâng ạ.”
“Tốt quá, cuối cùng cũng tìm được em.”
“Tìm em ạ?”
Đàn chị lấy mấy tuýp kem chống nắng trong balo đưa sang: “Có người nhờ chị đưa cái này cho em, tuýp này cho em dùng, mấy cái khác thì có thể chia cho bạn bè mà em thấy có duyên.”
Người làm chuyện này chẳng cần nghĩ cũng biết, Ngu Trĩ Nhất đã có đáp án: “Là Thời Dịch ạ.”
Đàn chị cười gật đầu: “Cậu ta biết học quân sự sẽ không được dùng điện thoại, lo rằng đồ chuẩn bị trước đó cho em không đủ dùng, nên đã đến hội sinh viên của bọn chị, mong có người có thể giúp đỡ.”
Vốn chuyện này chẳng liên quan gì đến cô, nhưng cô lại vô tình biết được cậu trai kia tên là “Thời Dịch”, lại nghe nói cậu muốn tìm cô gái “Ngu Trĩ Nhất”.
Hai cái tên này nếu tách ra thì cũng chẳng có gì, nhưng nếu đặt chung một chỗ thì lại khác hoàn toàn.

Thế nên khi ấy cô đã chủ động gánh vác nhiệm vụ này.
Ngu Trĩ Nhất nhận đồ rồi chân thành nói cảm ơn.
Đàn chị kia vẫn đang đứng đánh giá cô.
Ngu Trĩ Nhất khẽ nhấp môi, nhỏ giọng hỏi: “Cho em hỏi một chút, chị có phải là beauty blogger Hi không?”
Nhan Hi giơ ngón tay lên suỵt, nhoẻn miệng cười: “Chào em nha, tác giả kính mến.”
Ngu Trĩ Nhất: OvO
Khi một beauty blogger nổi tiếng và một tác giả tiểu thuyết gặp nhau trong thực tế…
Trước khi Nhan Hi đi còn vỗ vai Ngu Trĩ Nhất, gửi lời thắm thiết: “Khi nào em học xong quân sự về trường, nhớ phải đăng chương mới đấy nhá.”
Ngu Trĩ Nhất: Thôi xong rồi, tự dưng có cảm giác bí mật của cô sẽ nhanh chóng bị lộ ra mất…
Nhan Hi đi rồi, Ngu Trĩ Nhất quay lại chỗ đám đông, các cô bạn rất tò mò: “Vừa mới khai giảng mà cậu đã quen với chị khóa trên à?”
Ngu Trĩ Nhất trả lời lập lờ: “Là một người bạn nhờ chị ấy mang cho tớ ít đồ.”
Mọi người tò mò xúm lại, thế là cô đưa mấy tuýp kem dư ra cho những người bình thường vẫn hay trò chuyện, cũng là ba người bạn cùng phòng với cô.
Cô biết dụng ý của Thời Dịch, hi vọng cô có thể tạo quan hệ tốt với người bên cạnh trong môi trường mới.
Chỉ không ngờ người Thời Dịch nhờ giúp lại là Hi Miêu, thật đúng là trùng hợp.
Cầm tuýp kem chống nắng trên tay, trong lòng cô lại càng gấp gáp muốn về trường.
Còn bốn ngày nữa…Khó chịu quá đi mất.
Cũng không biết Thời Dịch ở trường thế nào rồi.
Ngoại trừ những sinh viên đang đi học quân sự thì những người khác bắt đầu đi vào quỹ đạo ở trường.
Phòng ký túc khoa máy tính của con trai, đa phần mọi người đều có hứng thú với trò chơi nên bốn người trong phòng đều nhanh chóng hòa hợp.
Năm nhất có tiết tự học buổi tối, nhưng không có thầy cô trông lớp, đa phần sinh viên đều ngồi nghịch điện thoại.
Phần lớn đều là bạn cùng phòng ngồi ở hai hàng trước sau, Hà Úy Nhiên đằng trước quay lại mời người đằng sau chơi game: “Anh Dịch, lát nữa hết tiết tự học chơi hai ván không?”
Thời Dịch đẩy cuốn sách trước mặt: “Thế nào cũng được.”
Một nữ sinh tóc ngắn thoải mái bước tới, ngồi vào chỗ cạnh Hà Úy Nhiên.
Người gần đó trêu ghẹo: “Hề hề, Kha Tuyết lại đến rồi.”
Kha Tuyết là một trong số nữ sinh ít ỏi của lớp bọn họ.
Bọn họ đều biết Hà Úy Nhiên và Kha Tuyết là bạn học cùng cấp ba, ban đầu còn tưởng hai người này có chuyện gì đó, ai ngờ hai bên ngay thẳng trong sáng, đứng cạnh nhau càng giống anh em hơn.
Tính cách Kha Tuyết khá cởi mở, cũng khá giỏi chơi game, nên nhanh chóng gia nhập vào đám con trai.
“Hôm nay các cậu có chơi game không?”
“Chơi chứ, vừa mới hẹn anh Dịch xong, còn phải chờ cậu ấy dẫn đi chơi cùng đó.”
“Hì hì, phòng các cậu bốn người, thêm tớ vào nữa nhé?”
“Được thôi.” Hà Úy Nhiên sảng khoái đồng ý.
Tối đó cả hội bật mic chơi game, Kha Tuyết nói chuyện rôm rả với phòng các cậu.

Thời Dịch không bật mic.
Kha Tuyết: “Anh Dịch, cậu bật mic nói chuyện đi, bọn mình chơi game dễ hơn.”
Thời Dịch gõ chữ: [không có mic]
Hà Úy Nhiên biết sự thật hòa giải: “Cao thủ đều ít nói mà, dù sao thì bọn tớ cũng ở chung một phòng, có việc gì thì biết cả.”
Kha Tuyết đành phải thôi.
Đang chơi game hăng say, cô lại nhắc đến video hài trên mạng: “Này này, các cậu đã xem cái đoạn video cực hot trên mạng chưa? Cái video nói về tiêu chuẩn chọn bạn gái của năm nhất đến năm cuối ấy.”
Năm nhất: Người anh em hãy giới thiệu cho tôi một cô em xinh đẹp.
Năm hai: Người anh em hãy giới thiệu cho tôi một cô em.
Năm ba: Chỗ người anh em có còn cô nào không?
Năm tư: Người anh em à qua đây đi!
Nói đến câu cuối, Kha Tuyết phá lên cười, mọi người cũng nể mặt phụ họa theo.
Nét mặt Thời Dịch vẫn như cũ, dường như chẳng quan tâm đến vấn đề này.
Kha Tuyết lại nói tiếp: “Khoa máy tính của bọn mình, ngoài anh Giang năm ba thì bây giờ người được chào đón nhất chính là anh Dịch nhỉ?”
Hà Úy Nhiên vỗ đùi, có một loại cảm giác tự hào: “Chứ còn gì nữa, mấy cô đó mà muốn xin số điện thoại đều phải đến phòng bọn tớ đấy.”
Kha Tuyết cười nói: “Trường mình mỹ nữ nhiều như mây, anh Dịch có nhìn trúng ai không để tụi này giúp đỡ nào?”
Đúng lúc trên màn hình hiện ra hình ảnh “Chiến thắng”.
Thời Dịch đi lấy tai nghe: “Không chơi nữa.”
Bạn cùng phòng A: “Sao bảo không chơi là không chơi thật nữa thế?”
Thời Dịch: “Ầm ĩ.”
Hà Úy Nhiên: “…”
May mà cậu ta không bật mic, chứ nếu để con gái người ta nghe được thì biết giấu mặt mũi vào đâu?
Lúc này cũng chơi được gần nửa tiếng, sau khi Thời Dịch thoát ra thì các cậu cũng giải tán.
Một lát sau Kha Tuyết gửi tin nhắn cho Hà Úy Nhiên: “Hình như sắp đến sinh nhật của Thời Dịch, cậu xem lại giúp tớ, nhưng đừng cho cậu ấy biết là tớ hỏi.”
Hà Úy Nhiên cũng lờ mờ biết được ý của Kha Tuyết.
Nể tình học chung ba năm cấp ba, cậu quyết định giúp cô: “Thời Dịch, hình như sắp đến sinh nhật cậu rồi à?”
“Cũng gần đến rồi.”
“Ngày bao nhiêu thế?”
“22/09.”
“Vào ngay thứ bảy tuần này à! Hay là bọn mình ra ngoài chúc mừng đi?”
“Thứ bảy tớ có hẹn rồi, đổi ngày khác đi, tớ mời các cậu một bữa.” Tạo quan hệ cũng là một điều cần thiết.
Hà Úy Nhiên nói chuyện này với Kha Tuyết.
Kha Tuyết nhắn lại: “Tớ có cách này, tối thứ sáu không có tiết tự học, bọn mình tổ chức sinh nhật sớm cho cậu ấy, nếu kéo dài đến mười hai giờ thì đến sinh nhật cậu ấy rồi.”
Sinh nhật tuổi 18 có một ý nghĩa rất khác biệt.
Kha Tuyết đặt trước một phòng karaoke trong thành phố, kiên quyết phải để Thời Dịch đến bằng được.
Thời gian học quân sự kết thúc, cuối cùng Ngu Trĩ Nhất cũng được lên xe về trường.
“Cuối cùng cũng được về, lần đầu tiên tớ nhớ trường học đến vậy đó.”
Nữ sinh ngồi bên cạnh là Chung Tịnh Huyên, một trong những người bạn cùng phòng với cô.
Ngu Trĩ Nhất ngồi chỗ gần cửa sổ, ngắm cảnh sắc phía xa qua lớp kính trong suốt, trong lòng cô cũng có chút kích động.
Chung Tịnh Huyên hỏi: “Nhất Nhất, điện thoại cậu còn pin không? Cho tớ mượn một tí.”
Ngu Trĩ Nhất lắc đầu: “Hết pin sập nguồn rồi.”
Lúc nhận lại điện thoại, việc đầu tiên cô làm là gửi tin nhắn cho Thời Dịch, nhưng khi ấy điện thoại hết pin, cũng chưa kịp sạc nên giờ không biết Thời Dịch có nhận được tin không? Đã nhắn lại hay chưa?
Trở về trường còn phải tập trung, cả đoàn mặc quần áo rằn ri đứng trong sân, rất khó phân biệt được ai với ai.
Nói lời chào tạm biệt với huấn luyện viên đã ở cùng họ mười ngày, có người còn rơm rớm nước mắt lưu luyến.

Song huấn luyện lớp A3 bọn họ nghiêm khắc quá khiến họ chỉ ước gì được về nhanh hơn.
Đội ngũ giải tán, mọi người nhốn nháo chạy về phòng ký túc của mình.
Ngu Trĩ Nhất và ba cô bạn chung phòng đi về với nhau, vừa cười vừa nói: “Cuối cùng cũng được giải phóng rồi.”
“Đúng, đúng, nếu không được về trường thì người tớ sắp chả còn gì nữa.”
Ngu Trĩ Nhất rất gấp, đi được một lúc thì ba chân bốn cẳng chạy biến: “Tớ về phòng trước nha.”
Bạn cùng phòng nhìn bóng lưng phi như bay của cô đều ngạc nhiên: “Được về trường nên xúc động quá à?”
Ngu Trĩ Nhất vội về phòng để sạc pin điện thoại, như vậy mới có thể liên lạc với Thời Dịch.
Nhưng ngay khi cô muốn lao vào cửa phòng thì bên cạnh lại có một cánh tay thon dài vươn ra bắt được tay của cô.
Ngu Trĩ Nhất ngạc nhiên mừng rỡ quay lại, hai mắt phát sáng: “Anh!”
“Đi theo anh.” Thời Dịch dắt cô đi, rẽ hai vòng, hai người đứng dưới tán cây cổ thụ.
Đằng trước là đoàn người đi ngang qua nhưng hầu như không ai chú ý đến nơi này.
“Anh thấy tin nhắn em gửi cho anh rồi à?”
“Ừm.”
“Điện thoại em sập nguồn, cũng không biết anh có nhận được tin nhắn không, vừa nãy em muốn về phòng sạc pin đó.”
“Gấp thế cơ à?”
“Đương nhiên rồi, em sợ anh không nhận được tin nhắn mà!” Đã mười ngày không gặp nhau, mà cũng chẳng nói được câu nào.
“Xem ra Nhất Nhất nhớ anh lắm.”
“Còn, còn lâu nhé…” Bị nói trúng tim đen vẫn cứ khăng khăng phủ nhận, giấu đầu lòi đuôi.
Đôi chân Thời Dịch áp sát lại gần chân cô, ngón tay mơn man gò má ửng hồng của cô gái, trong ánh mắt chỉ có hình bóng cô, cổ họng khô khốc: “Vậy thì, là anh nhớ em, có được không?”
===
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bản tính của anh giai đã lộ ra rồi, không dám dùng chữ skinship cho tiêu đề luôn hihihi, mọi người tự hiểu nhé, lần trước chỉ chạm môi một cái thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui