Edit + Beta: Go
Vào tối buổi tiệc mừng năm mới, Bạch Khoảnh Thời và Thành Duyên lên sân khấu cùng nhau biểu diễn một ca khúc.
Chủ yếu là Bạch Khoảnh Thời đàn tấu, Thành Duyên hát.
Giọng Thành Duyên trầm thấp, phối hợp với giai điệu thong thả của dương cầm phi thường thích hợp, đem hết ưu thế tận lực bày ra.
Sau khi nghe xong, dưới đài liền hét lên hồi lâu.
Thậm chí còn có người cầm loa kêu, muốn sinh cho hắn hai đứa con trai.
Không nghĩ tới, hắn đã sớm có dự định tương lai.
Thời điểm tết âm lịch, Bạch Khoảnh Thời đi tới một thành phố khác.
Thành Duyên cả ngày lo lắng hãi hùng, sợ hãi Bạch Khoảnh Thời sẽ không bao giờ trở lại.
Tết Âm Lịch vừa qua ba ngày, Thành Duyên liền nhịn không được, mua vé máy bay bay thẳng tới nơi thành thị Bạch Khoảnh Thời đang ở.
Bạch Khoảnh Thời đang lúc ăn cơm, nhận được tin nhắn của Thành Duyên, liền đặt bát cơm xuống, "Mẹ, con đi ra ngoài một lát."
Nói xong liền cầm dù ra ngoài.
Y ở dưới lầu liền nhìn thấy Thành Duyên đứng ở trong mưa, cả người như chú chó con ướt đẫm đáng thương.
"Sao anh như thế này rồi mà không biết gửi tin nhắn cho em sớm hơn?" Bạch Khoảnh Thời đi qua bung dù cho hắn, không ngừng vuốt ve quần áo ướt của hắn.
"Cùng em đi lên đi." Bạch Khoảnh Thời dắt tay hắn tay.
Thành Duyên vừa rồi còn không có ý thức được, hắn cư nhiên liền một thân như vậy trực tiếp bay thẳng tới dưới lầu nhà Bạch Khoảnh Thời.
Hắn thật sự quá nhớ Bạch Khoảnh Thời đến mức bối rối không biết chính mình đang làm cái gì.
Chờ tới ngoài cửa, Thành Duyên mới giật mình phản ứng một cái, do do dự dự nói: "Cha mẹ em......!Sẽ tiếp nhận anh sao?"
"Tại sao lại không?" Y một bên nắm tay Thành Duyên một bên ấn chuông trên cửa.
Vài phút sau, cửa mở.
Đứng ở cửa là nữ nhân, mà Thành Duyên rất quen thuộc, chính là mẹ Bạch Khoảnh Thời hắn đã gặp mặt trước kia.
Bạch Khoảnh Thời cha mẹ thực mở ra, hắn sáng sớm liền cùng cha mẹ ra quá quầy, hơn nữa hai người đều là cầm duy trì thái độ, tỏ vẻ chỉ cần hắn vui vẻ là được, khác không bắt buộc.
Cha mẹ Bạch Khoảnh Thời cùng nhau mở cửa, sáng sớm hắn đã quầy rầy cha mẹ, hơn nữa hai người đều không có thái độ gì, tỏ vẻ chỉ cần Bạch Khoảnh Thời vui vẻ là được, những điều khác đều không quan trọng.
Bạch Khoảnh Thời giới thiệu cho cha mẹ mình: "Đây là bạn trai tương lai của con."
Cha Bạch và mẹ Bạch ngồi ngay ngắn đoan chính, nghiêm túc.
Cha Bạch hỏi: "Sinh nhật Thời Thời khi nào?"
"Ngày 26 tháng chín.""
"Phim điện ảnh Thời Thời thích nhất."
"Sinh hoạt kỳ dị của đế mạc tây."
"Thời Thời thích nhất món ăn gì?"
"Quả bưởi."
"Được, thông qua."
Mẹ Bạch nhìn hắn, không nói gì, chỉ là ánh mắt mang ý cười gật gật đầu
Thành Duyên còn chưa có thay quần áo, Bạch Khoảnh Thời thấy thế liền thè lưỡi: "Chúng con về phòng trước đây."
Y nói rồi kéo Thành Duyên trở về phòng.
Khi Thành Duyên toàn thân cởi sạch, cửa đột nhiên bị mở ra.
Cha Bạch đứng ở trước cửa, trừng lớn hai mắt: "Con, các con......"
Bạch Khoảnh vừa nghe ngữ điệu này liền biết ba y hiểu lầm, "Quần áo anh ấy ướt, anh ấy chỉ thay quần áo thôi."
Bạch phụ một trận xấu hổ: "Ừm......"
Dứt lời, lại rời đi.
Thành Duyên cười cười, cúi đầu hôn lấy môi Bạch Khoảnh Thời.
—
Khi có kết quả xét tuyển đại học, bọn họ điểm cận sát nhau, y cùng với Thành Duyên đi học cùng một trường, xét tuyển cùng chuyên ngành.
Bạch Khoảnh Thời năm ấy 22 tuổi, Thành Duyên đè ở trên người y, thở hổn hển nói: "A Thời, anh thích em, so với cảm xúc nhất kiến chung tình còn muốn nhiệt liệt hơn một ngàn lần."
Đây là lần đầu tiên bọn họ làm tình, y cảm thấy có chút mệt, những vẫn ngồi dậy cố gắng cắn cắn vành tai Thành Duyên, cảm thụ từng trận sung sướng trên người đến rùng mình.
"Do anh trước kia khi dễ em." Y tâm tình một trận sung sướng, "Về sau chúng ta cùng nhau sống như vậy đến già đi."
—— xong ——.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...