Chương 5: Người khiến tôi đau lòng
Năm ngoái, khi gần tốt nghiệp, tôi đã được phê chuẩn học tiếp nghiên cứu sinh, Cốc Y Dương cũng được Cục năng lượng quốc gia tuyển dụng. Tôi ở lại Giang Kinh, anh ấy về thủ đô, thế là cặp tình nhân tách ra ở hai nơi. Người ta vẫn bảo, xa mặt cách lòng, chẳng cần là thiên tài cũng hiểu nó là lưỡi dao sắc dành cho tình yêu.
Trong những ngày ấy tôi đã nhiều lần nghĩ rằng nên chia tay trong hòa bình, tôi đã khóc suốt một đêm, buồn bã mấy tháng trời, rồi cũng bước ra khỏi quá khứ. Có lẽ mình sẽ gặp một tình yêu mới, vững chắc và khả ái hơn; hoặc mình sẽ sống trong tháp ngà bên đèn dầu, tượng Phật, dần trở thành một thánh nữ, thánh đấu sĩ gì đó. Nhưng ít ra cũng cần một sự kết thúc rành mạch; tôi rất muốn Cốc Y Dương sẽ lên tiếng trước, vì anh ấy vốn hay nói hơn tôi. Nhưng cô bạn thân của tôi là Đào Tử thì bảo, cậu đã có ý nghĩ ấy thì tuyệt đối không nên để cho Cốc Y Dương lên tiếng trước; người xưa có câu “kẻ mạnh ra tay trước”, làm thế là thực tế nhất.
Và thế là một buổi tối tháng 6, tiếng đàn nhạc của lễ tốt nghiệp đang dìu dặt bên tai, tôi hẹn Cốc Y Dương ra ngoài định hỏi xem anh có tin ở tình yêu kiểu Plato[1] vượt qua thời gian không gian không? Có tin Ngưu lang Chức nữ đến giờ vẫn chưa ly hôn không? Hình như anh cũng lãng mạn và thực tế như tôi, vậy thì đôi chim én mỏi cánh sắp bay hai ngả, tại sao chúng ta không thể nói rõ với nhau?
[1] Plato: tên nhà hiền triết vĩ đại cổ Hy Lạp. Tình yêu kiểu Plato: ý nói thánh thiện, trong sáng, chỉ cần sự đồng điệu của tâm hồn, không có yếu tố nhục dục.
Đó là một buổi tối mùa hè hiếm hoi có gió nhẹ thoáng đưa, chắc Cốc Y Dương vừa tắm gội xong, người anh tỏa ra mùi hương tươi mới khiến thần kinh tôi chơi vơi, muốn ngả đầu vào bộ ngực cơ bắp bên dưới lớp áo phông của anh; tôi mất một lúc không biết nên nêu cái câu hỏi rất triết lý lại rất trần tục ấy ra sao.
“Những ngày qua em đã nghĩ rất nhiều…” Tôi bất lực mở đầu, và cũng bất lực không thể nói tiếp.
Cốc Y Dương có đôi mắt nhỏ và dài, khi chơi bóng rổ hoặc khi tranh luận, đôi mắt ấy cực kỳ sắc sảo, thậm chí có người hình dung là “rất hung”, nhưng lúc này đôi mắt anh lại đằm thắm hiền hòa như làn gió ấm.
Tôi khẽ thở dài, những lời định nói đành để dành cho Đào Tử nghe vậy.
Cốc Y Dương ghì chặt tôi, mùi hương tươi mới, rất đàn ông, rất “đáng ghét” ấy khiến tôi không thể tự chủ.
Đúng vào giây phút tôi yếu đuối nhất, chẳng rõ sức mạnh từ đâu đến, tôi đã khơi lại những lời định kể cho Đào Tử nghe.
Tôi là thế đấy. Các bạn có thể nói tôi tình cảm chưa đủ bay bổng, các bạn có thể lấy làm tiếc cho tôi vì đã để cho lý trí thắng tình cảm, các bạn có thể chê tôi không biết yêu hết mình… nhưng hãy tin tôi, tôi đã trải nghiệm thế nào là hết mình, là sinh tử rồi.
Khi người yêu bạn nhất trên đời bỗng nhiên bị cái ác sát hại, cảm giác lúc đó của bạn mới thật sự là chết đi sống lại.
Tôi khẽ nói bên tai anh: “Anh sắp đi Bắc Kinh, anh định thế nào, anh nói đi?”
Cốc Y Dương cười: “Anh quên không mua cho em kẹo cao su.”
Tôi cố ý đùa anh: “Miệng em hôi đến mức ấy à?”
“Để dán vào miệng em, không cho em hỏi cái câu khó nhất thế kỷ ấy.”
Cảm ơn trời đất, thì ra không chỉ mình tôi cho rằng đó là câu hỏi cực khó.
“Đã là câu hỏi hóc búa, thì hai đứa lớ ngớ chúng ta phải đấu nhau lại mà tìm đáp án.” Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh.
Cốc Y Dương lại kéo tôi xáp lại, mặt anh áp vào tóc tôi, nói nhỏ nhưng kiên quyết: “Không biết có nên coi đây là lời hứa không: anh nhất định sẽ trở lại gặp em…”
Với tôi thì đây là một lời hứa.
“… Hamster của anh!” Cốc Y Dương cười, rất tin ở câu đùa của mình! Thú cưng Hamster là món quà anh ấy tặng tôi nhân sinh nhật tôi năm ngoái.
Tôi thụi cho anh một quả vào bụng, rồi liên tiếp thụi vào các bắp thịt ở ngực và bắp tay anh, khiến anh cười ngặt nghẽo, nói: “Khi nào anh trở về, em mà còn đánh anh thế này nữa, thế đúng là bạo lực gia đình!”
Liệu câu này có coi như lời hứa không?
Trung tuần tháng 7 thì anh đi Bắc Kinh, mấy ngày sau đó chúng tôi không ngớt điện thoại hoặc chat với nhau, không có cảm giác mỗi người một nơi. Anh còn bảo tháng sau sẽ đến thăm tôi; và dịp nghỉ quốc khánh sẽ đến Giang Kinh “thường trú”. Nào ngờ giao lưu đang thân mật thì bỗng dưng đứt đoạn, sau hơn nửa tháng trôi qua, “nàng ấy” (biệt danh kiều nữ giới mà tôi đặt cho Cốc Y Dương) không những không về thăm tôi và thú cưng Hamster mà còn lặn biệt tăm!
Lòng tự trọng của tôi quá lớn nên tôi nhất định không “nhắc nhở” anh về sự tồn tại của tôi, sự hẫng hụt của tôi dần biến thành phẫn nộ. Tôi biết cuộc đời này có vô vàn biến cố, chỉ không ngờ nó lại xảy ra nhanh như thế.
Trước đây Thành Lộ ở Bắc Kinh từng gặp Cốc Y Dương, khi anh vừa đến Bắc Kinh, Thành Lộ và La Lập Phàm đã mời anh dùng bữa “tẩy trần”, nhân thể “cảnh cáo” anh hãy liệu mà “giữ mình trong sáng.” Khi chị nói chuyện điện thoại với tôi, lúc nghe nói Cốc Y Dương bỗng dưng mất tăm biệt tích, chị cười nhạt, rồi nói nhất định sẽ giúp tôi điều tra sự thật và bắt anh ta phải “đền nợ máu.” Ít lâu sau chị báo cho tôi biết Cốc Y Dương vẫn bình thường, không có dấu hiệu “bao” ai hoặc “được ai chăn dắt”, anh vẫn cặm cụi đi làm rồi trở về, cùng vài người bạn thuê chung một căn hộ chung cư; cũng không đi quán thâu đêm, không gội đầu mát-sa, không xài thuốc lắc; và, trước ngày chính thức đến Cục năng lượng công tác, anh chỉ về quê miền đông bắc một lần; cũng không thấy anh cặp kè với ai đi du lịch lãng mạn.
Nếu là thế, thì sự lạnh nhạt của anh đối với tôi có phần kỳ lạ?
Đôi lúc tôi nghĩ chẳng thà anh đã có niềm vui mới, chẳng thà tin rằng gần đây anh tìm một người đẹp ở thành phố để bù lấp khoảng trống, còn hơn! Sẽ càng chứng minh rằng tình cảm trai gái khó mà trường cửu trong không gian cách trở, đó là quy luật tự nhiên; còn tôi, sau nỗi đau cũng sẽ nhẹ lòng dứt điểm.
Tôi đã bao phen thầm nhẩm “diễn văn” để nói với anh rằng: thôi, ta hãy giải tán. Nhưng khi đang do dự nên dùng hình thức nào để thể hiện thì tôi bất ngờ bị cuốn vào cuộc sống của Tần Hoài, bị cuốn vào “vụ án 5 xác chết.” Thoạt đầu, tôi truy tìm những sự thật kinh khủng, rồi tôi chạy trốn, tôi mai danh ẩn tích, phục kích… tôi không có thời gian suy tính cho thứ tình cảm mơ hồ kia. Số phận thật trớ trêu, sau những phen hú vía, tôi lại có một tình yêu cũng mờ mờ ảo ảo. Nhưng sau một lần ôm hôn, Tần Hoài cũng đi mất hút tận chân trời, không có chút tin tức.
Hình như duyên phận tôi trời đã định sẵn như thế: mãi mãi dừng lại ở vạch xuất phát của tình yêu.
Khi nghe Thành Lộ nói Cốc Y Dương là người khởi xướng chuyến nghỉ đông đi trượt tuyết ở đông bắc, tôi không rõ cảm nhận của mình là thế nào, chỉ biết nó không ngọt ngào mà cũng không háo hức; mà chủ yếu là bất đắc dĩ và thoáng chút hoang mang cộng với không ít sự phẫn nộ. Tôi phản bác Thành Lộ: “Sao chị không nói trước điều này?”
“Nói trước, thì đời nào cô nhận lời cùng đi!” Thành Lộ nói thản nhiên như không.
Cốc Y Dương khơi mào tổ chức chuyến đi này, tôi không hề ngạc nhiên. Hồi học đại học, tổ chức các hoạt động là sở trường của anh, trang web của trường đã mấy lần đăng các chuyến du lịch dịp nghỉ hè và các tuần lễ Vàng. Hồi còn gắn bó với anh, tôi chỉ cùng anh đi về quê anh một lần vào dịp tuần lễ Vàng quốc khánh, tôi vẫn thích về quê với mẹ vào những kỳ nghỉ dài ngày hơn.
“Anh ấy có biết em có thể cũng đi không?” Không ai có thể trách tôi cảnh giác vào lúc này.
Thành Lộ nói: “Đương nhiên có biết…” Chị do dự một lát. Tính chị ấy vẫn thế, định giấu ai điều gì cũng không giấu nổi.
“Để em đoán vậy; anh ta đã đề nghị chị gọi em cùng đi, đúng không? Anh ta định làm cái quái gì thế?” Không ai có thể trách tôi tỏ thái độ giận dữ vào lúc này.
“Còn làm gì khác chứ? Anh ta muốn tiếp cận cô! Bà chị lớ ngớ này cũng thừa sức nhận ra.”
“Anh ta không cảm thấy đã hơi muộn rồi hay sao?” Trên đời này lẽ nào có người từng xếp xó người yêu hồi đại học, lặn mất tăm, không đoái hoài suốt nửa năm, sau đó lại chạy về “nối lại duyên xưa” cứ như là chưa từng xảy ra chuyện gì?
Thành Lộ nói: “Nhưng… dù sao cô hiện giờ cũng…”
“Em hiện giờ thế nào, chẳng liên quan gì đến cái trò chơi “mất tích” rẻ tiền ấy của anh ta!”
Thành Lộ im lặng, chị ấy hiểu tôi. Về phương diện này chị ấy thể hiện càng rõ hơn tôi. Thành Lộ từ nhỏ đã cứng cỏi “thành tinh”, không bao giờ để cho bất cứ anh chàng nào dù đẹp trai dù con nhà giàu đến mấy điều hành “gọi dạ bảo vâng” cả. Lát sau chị nói: “Nhưng cô có nghĩ rằng, biết đâu anh ta có nỗi khổ tâm nào đó thì sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...