Tuyết Đỏ Mùa Hạ

_ Nhanh lên nào, Phúc thẩm, phu nhân sắp sinh rồi!!- Với vóc dáng nhỏ nhắn, chàng trai trẻ lôi kéo một người phụ nữ lớn tuổi, khó khăn đi trên con đường phủ đầy tuyết trắng…

_ Được rồi, A Trì à!! Bộ xương già này của tôi … ai cha … – Người phụ nữ mập mạp, được gọi là Phúc thẩm nọ vừa chạy vừa thở hổn hển.

_ Thật xin lỗi,… hộc hộc… nhưng phu nhân đang rất gấp,… lão gia, …người sốt ruột không thôi… – A Trì vẻ mặt khó xử, đã đỏ lên vì mệt, vẫn không ngừng lôi kéo người bên cạnh tiến lên phía trước.

_ Nghe Doãn đại phu nói,.. hình như phu nhân là song bào thai?..

_ Vâng, đúng vậy!

……

Hai bóng người cùng nhau vượt qua màn tuyết, khó khăn mà khẩn trương lao thẳng về hướng Dương phủ…

———-z———-


_ Lão gia! Lão gia! A Trì đã đưa bà đỡ trở về!- Cửa phòng mở toang, một cô nương trẻ tuổi xông vào, không ngừng kêu lớn.

_ Nhanh!!! Tiểu Hoa mau gọi họ vào!- Dương Khuất Văn buông bàn tay người vợ mình đang nắm chặt, vội vã tiến ra cửa.

Theo sau tiếng của Tiểu Hoa, A Trì đưa Phúc thẩm hối hả đi vào căn phòng đang bị đè nặng bởi bầu không khí ngột ngạt cùng căng thẳng…

_ Dương lão gia, mời ông ra ngoài!- Hà Phúc với chức vụ là bà đỡ, tuy lớn tuổi và vừa trải qua một chặng đường dài nhưng vẫn rất nhanh nhẹn-_ A Trì, cậu cũng ra ngoài đi!- Song bà nhanh chóng đến bên giường, nơi Nhã Vân, tức Dương phu nhân đang nằm-_ Tiểu Hoa cả A Hỷ nữa, mau mang nước nóng cùng khăn đến đây..

_ Dạ!!- Hai vị cô nương bên cạnh lập tức rời khỏi phòng.

_ Dương phu nhân, lão nương là Hà Phúc đây!! Phu nhân, người hãy thả lỏng…

———-z———-

Đó là một buổi trưa hạ yên ắng, tuy tuyết rơi rất dày nhưng không khí vẫn ấm áp lạ thường… Từng tia sáng yếu ớt len lỏi qua các kẽ lá, soi rọi vào căn phòng đầy tiếng cười vui vẻ hòa lẫn tiếng khóc của trẻ con…

“Oe… Oe…” Vừa nghe được âm thanh kì diệu ấy, Dương Khuất Văn cùng nữ nhi Dương Y Nhàn đang đứng bên ngoài liền tiến vào trong.

_ Chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia!- Phúc thẩm niềm nở lần lượt bế hai đứa bé được gói trong hai tấm lụa, hết đưa đến trước mặt cho Nhã Vân xem, lập tức nhanh tay bế sang chỗ của lão gia…

_ Ôi, nhi tử bảo bối của ta!!- Trong mắt như chỉ có mỗi đứa bé trai này, Dương Khuất Văn một mực nhìn ngắm, ca ngợi đứa bé trên tay, không thèm để ý đến bất kỳ ai nữa, ngay cả thê tử và đứa bé song sinh kia…

Lý Nhã Vân chợt đau lòng, yếu ớt lên tiếng-_ Lão gia…


_ Nương, người nghỉ ngơi đi!!- Dương Y Nhàn, đại tiểu thư của nhà họ Dương, tuổi đã cập kê, hiểu rõ việc đời, vừa nhìn đến là biết ngay cha đang nghĩ gì.

_ Cuối cùng họ Dương ta đã có người nối dỗii!! Ha..ha..

_ Cha!! Cha xem, tiểu muội của con cũng rất đáng yêu!!- Y Nhàn bồng đứa bé gái bị lãng quên nãy giờ đến bên cạnh nhận cha.

_ Ừ!! Ta đã biết.- Dương lão gia liếc mắt nhìn sang song lại tiếp tục ngắm bảo bối trong lòng-_ Nhi tử bảo bối của ta!! Ha..ha..

———-z———-

Kỳ Thiên quốc nay đã ra đời thêm hai đứa trẻ, hai sinh mạng nhỏ bé… Hai con người sẽ nắm giữ hai số phận hoàn toàn khác nhau… Không chỉ của riêng chính họ mà là của cả một dòng dõi hoàng tộc…

————-z————

Thời gian thật sự trôi qua rất nhanh, mới đây thôi thấm thoắt đã hơn sáu năm kể từ khi cặp long phụng họ Dương chào đời.

_ Thiên Luật!! Lại đây chơi với muội đi…- Đứa bé gái, một thân hồng y cùng hai búi tóc xinh xắn, đang mở to đôi mắt long lanh hướng người ngồi yên trên ghế nãy giờ mà nũng nịu.


Nàng, Dương Tuyết Yên, năm nay đã gần được sáu tuổi ba tháng một ngày rồi, tuy không được như tỷ tỷ Y Nhàn, xinh đẹp mỹ miều, da trắng môi đỏ… bất quá là da có hơi ngâm một tý nhưng cũng không được gọi là xấu a~ Vả lại sức khỏe của nàng vô cùng tốt đi, từ khi ra đời đến nay chưa hề có một căn bệnh nào dám xâm phạm, không như ai kia… Một thân nam nhi, hắn, Dương Thiên Luật, là ca ca song sinh của Tuyết Yên. Tuy là nam nhưng nếu đem đi so với nữ nhi, sợ còn “xinh đẹp” gấp bội. Có điều tính khí và sức khỏe hoàn toàn trái ngược với tiểu muội như Tuyết Yên. Từ nhỏ Thiên Luật đã mời không ít đại phu đến xem bệnh, nhưng cứ thế, thân thể coi ra vẫn “yếu ớt”. Có lẽ vì vậy mà tiểu hài tử này, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong Dương phủ, không như tiểu muội rất thích đi ra ngoài.

Nhưng cũng đừng như vậy mà xem thường “khối băng kiêm ông cụ non” đó, không biết có phải hay không thần tiên chuyển thế, mới có tý tuổi đầu đã đòi đọc văn thư, lại còn có cả một thư phòng nữa. Khiến muội muội như Tuyết Yên luôn cảm thán trong lòng, nàng cứ nghi ngờ bản thân có thật là con ruột của phụ thân không nữa!! Cha là của cả hai, mà sao ca ca Thiên Luật chỉ cần lên tiếng là cái gì cũng được a~

+ Ca ca nói: Cha, hài nhi muốn đọc sách!

Phụ thân liền cười: Con trai ta thật ham học.

Muội muội cũng cười theo: Con cũng muốn!!

Phụ thân im lặng: Nữ nhi không nên biết nhiều chữ!

“Đây là cái đạo lý gì a~ >’’


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận