Để cho trưởng lão có bối phận cực cao như Nghiêm Chính Phong tới kiểm tra cảnh giới của Phương Lâm sẽ không có ai dị nghị. Dù sao, ở trong toàn bộ Đan tôn, Nghiêm Chính Phong có thể nói là người công bằng chính trực vô tư nhất, tuyệt đối sẽ không thiên vị người nào.
Nhìn thần sắc Phương Lâm thản nhiên, trong lòng Cao trưởng lão và Khang Lộc đều căng thẳng, mơ hồ có cảm giác bất an bao phủ.
Khang Lộc vẫn luôn nói thầm bốn chữ không có khả năng. Hắn không tin Phương Lâm có thể lừa dối. Rõ ràng là Nhân Nguyên bát trọng, làm sao đến nơi này lại có thể biến thành Nhân Nguyên ngũ trọng được?
Sau một lát, Nghiêm Chính Phong giơ tay lên, chắp tay ra sau lưng, trên gương mặt già nua không lộ ra biểu tình gì.
Bộ dạng hắn như vậy, ngược lại là khiến cho Cao trưởng lão và trong lòng Khang Lộc càng khẩn trương.
- Nghiêm trưởng lão, cảnh giới của Phương Lâm có phải thật sự chỉ là Nhân Nguyên ngũ trọng hay không?
Cổ Đạo Phong mở miệng hỏi.
Nghiêm Chính Phong không nói gì, chỉ gật đầu.
Nhìn thấy Nghiêm Chính Phong gật đầu, đầu óc Cao trưởng lão đột nhiên chấn động. Khang Lộc lại cười thảm, toàn thân giống như không còn tinh thần, hoàn toàn mệt mỏi.
- Không có khả năng! Cảnh giới của Phương Lâm rõ ràng là Nhân Nguyên bát trọng, làm sao có thể chỉ là Nhân Nguyên ngũ trọng được?
Cao trưởng lão lập tức lớn tiếng chất vấn.
Hắn không thể không chất vấn. Một khi xác nhận cảnh giới của Phương Lâm chỉ là Nhân Nguyên ngũ trọng, vậy những lời hắn lên án Phương Lâm trước đó sẽ biến thành chuyện nực cười.
Một đệ tử hạ đẳng tu vi Nhân Nguyên ngũ trọng lại ép Khang Lộc ăn đan độc? Nói ra điều này, quả thực chính là chuyện cười trong thiên hạ?
Trừ khi Khang Lộc là người ngu, bằng không với thực lực của hắn làm sao có thể để Phương Lâm chỉ có tu vi Nhân Nguyên ngũ trọng thực hiện được ý định sao?
Tất cả lời tố cáo đều căn cứ vào chuyện Phương Lâm có thực lực Nhân Nguyên bát trọng cường hãn.
Nhưng Phương Lâm chỉ có Nhân Nguyên ngũ trọng, trên căn bản đã đẩy ngã tất cả lời lên án của Cao trưởng lão.
Cho dù có người làm chứng, cũng sẽ bị xem là chứng cứ giả.
Nghe thấy Cao trưởng lão này thất thố chất vấn mình, Nghiêm Chính Phong lạnh lùng nói:
- Thế nào? Cao trưởng lão đang chất vấn lão phu sao?
Cao trưởng lão nhất thời tỉnh táo lại, trán đổ mồ hôi. Vừa rồi hắn buột miệng nói ra, thật sự có phần thất thố.
- Nghiêm trưởng lão thứ lỗi. Không phải vãn bối chất vấn tiền bối, chỉ là trong lòng thấy nghi ngờ.
Cao trưởng lão lập tức ôm quyền nói với Nghiêm Chính Phong, thái độ rất cung kính.
Nghiêm Chính Phong ồ một tiếng, nói:
- Ngươi nghi ngờ cái gì? Lão phu tự mình ra tay kiểm tra cảnh giới của Phương Lâm, chẳng lẽ còn có thể giả được so?
Đầu Cao trưởng lão đầy mồ hôi, liên tục xua tay.
- Được lắm. Nếu ngươi nghi ngờ lão phu, vậy ngươi tự mình qua kiểm tra xem, hừ!
Nghiêm Chính Phong cuối cùng hừ lạnh một tiếng, khiến trong lòng Cao trưởng lão thầm kêu khổ. Mình căn bản không muốn đắc tội vị trưởng lão có bối phận cực cao này, nhưng lúc này vẫn đắc tội hắn.
Chỉ có điều hắn suy nghĩ một chút, cảm thấy Nghiêm Chính Phong quả thật có khả năng cố ý giấu diếm tu vi cho Phương Lâm.
Tuy rằng khả năng này rất thấp, nhưng trong lòng Cao trưởng lão vẫn không tránh khỏi thấy ngờ vực.
“Mà thôi. Cũng đã đến bước này, nhất định phải tự mình kiểm tra mới có thể kết luận!”
Cao trưởng lão cắn răng, thật sự đi tới bên cạnh Phương Lâm, ra tay kiểm tra cảnh giới của Phương Lâm.
Phương Lâm bất đắc dĩ, chỉ có thể để Cao trưởng lão đặt một tay ở trên vai mình.
Mấy hơi thở sau, vẻ mặt Cao trưởng lão chấn động kinh ngạc, trong mắt đầy vẻ khó tin.
- Thật sự là Nhân Nguyên ngũ trọng!
Cao trưởng lão không thể tin được vào sự thật này. Nhưng từ trong cơ thể Phương Lâm, hắn thực sự chỉ cảm nhận được dao động nội kình Nhân Nguyên ngũ trọng.
Về điểm này, tuyệt đối không giả vờ được.
Cao trưởng lão quay đầu lại nhìn về phía Khang Lộc, trên mặt đầy phẫn nộ.
- Khang Lộc, ngươi lại dám lừa ta!
Cao trưởng lão gầm thét giận dữ, hiển nhiên là bộ dạng giận không kìm chế được.
Khang Lộc bị dọa giật mình, vội vàng giải thích:
- Cao trưởng lão, đệ tử không lừa ngài. Lời ta nói đều là sự thật!
Năm đệ tử đi ra làm chứng đều run rẩy. Hiển nhiên, cục diện dưới mắt hoàn toàn vượt ra ngoài dự liệu của bọn họ.
Cao trưởng lão cắn răng. Nếu như ở đây không phải là đại điện Đan tông, sợ rằng hắn sẽ trực tiếp ra tay, giết chết Khang Lộc.
“Tên đáng chết này lại dám nói bậy, hại ta hôm nay mất mặt như vậy. Thực sự đáng giận!”
Trong lòng Cao trưởng lão đã sớm mắng Khang Lộc tới máu chó đầy đầu, cũng hoàn toàn bỏ ý định tố cáo Phương Lâm.
- Thủ tọa, lão phu bị Khang Lộc này lừa gạt, thật sự xấu hổ. Phương Lâm quả thật không có khả năng làm ra những chuyện kia.
Vẻ mặt Cao trưởng lão xấu hổ, ôm quyền nói với Cổ Đạo Phong.
Vẻ mặt Khang Lộc dại ra. Hắn không nghĩ tới Cao trưởng lão nhanh chóng bỏ mặc mình như vậy.
Mặt năm đệ tử Đan tông đã không còn sắc máu. Tình thế này đảo ngược cũng quá nhanh đi? Năm người mình đi ra làm chứng vốn đã là chuyện cực kỳ mạo hiểm, lúc này vẫn thất bại. Vậy không phải là khiến năm người mình rơi vào hoàn cảnh rất lúng túng sao?
Triệu Đăng Minh, Vu Chấn liếc mắt nhìn nhau. Cả hai đều im lặng không nói gì. Chuyện đến bước này, cho dù bọn họ không cam lòng và không thể tưởng tượng thế nào, cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Mấy trưởng lão Mạnh Vô Ưu, Mộc Yến lại vui mừng, đắc ý nhìn đám người Triệu Đăng Minh thần sắc khó coi bên kia.
- Khang Lộc, ngươi vu oan hãm hại Phương Lâm, thực sự đáng giận!
Giọng điệu Cổ Đạo Phong sắc bén nói.
Khang Lộc co quắp ở trên mặt đất, muốn cười, nhưng căn bản cười không nổi. Trong lòng hắn chỉ còn lại có sự tuyệt vọng và bi ai.
“Ta đấu không lại Phương Lâm. Hắn là quái vật. Bất kể ta làm thế nào cũng đấu không lại hắn. Cho dù có Vu Thu Phàm, ta cũng không phải là đối thủ của hắn.”
Trong lòng Khang Lộc hoàn toàn lạnh lẽo.
Vừa nghĩ tới trong người mình còn trúng độc của Thất Tâm đan, thần sắc Khang Lộc bỗng nhiên trở nên dữ tợn điên cuồng.
- Phương Lâm! Ta muốn ngươi phải chết!
Khang Lộc đột nhiên trở nên hung bạo. Toàn thân hắn giống như mất đi lý trí, giống như điên cuồng lao về phía Phương Lâm.
- Làm càn!
- Lớn mật!
- Dừng tay!
Hơn mười tiếng quát lớn vang lên. Cao trưởng lão ở gần nhất vốn có thể ra tay ngăn cản, nhưng vừa ra tay lại dừng lại.
Thoáng dừng lại này, hai tay Khang Lộc đã bóp cổ Phương Lâm.
Nhưng sau một khắc, một khí thế dồi dào không có cách nào hình dung được lại từ trên người Cổ Đạo Phong phát ra. Khang Lộc giống như trúng phải một đòn nghiêm trọng, thoáng cái bay ra ngoài, sau lưng đập mạnh ở trên cây cột trong đại điện.
Phụt!
Máu tươi từ trong miệng Khang Lộc phun mạnh ra. Trong nháy mắt, ngũ tạng lục phủ của hắn đều bị Cổ Đạo Phong đánh nát.
Lúc này, trong miệng Khang Lộc không ngừng phun ra nội tạng bị vỡ nát, không bao lâu sẽ tắt thở.
Phương Lâm có vẻ còn chưa hoàn hồn, chỉ có điều trong lòng lại vô cùng bình tĩnh. Hắn nhìn về phía Khang Lộc sắp chết, hoàn toàn không có sự đồng tình và thương hại.
Khang Lộc nằm trên mặt đất, trong miệng vẫn có máu tươi lẫn mảnh vụn nội tạng tuôn ra. Trên mặt hắn lại hiện ra nụ cười quỷ dị.
- Ta thua. Ha ha ha, ta cuối cùng vẫn thua!
Khang Lộc chỉ cười, mắt nhìn chằm chằm vào Phương Lâm.
Phương Lâm nhìn hắn, miệng nhếch lên lộ vẻ tươi cười.
Khang Lộc lại nhìn chằm chằm vào Phương Lâm như thế, vẫn không nhúc nhích, trong mắt dần mất đi thần thái.
Khang Lộc chết.
Cổ Đạo Phong cũng không liếc mắt nhìn thi thể của Khang Lộc, giọng nói bình tĩnh không dao động:
- Khang Lộc vu oan hãm hại đồng môn, chính là một tội. Ở trước mặt mọi người hành hung người khác, chính là hai tội. Không để ý tới uy nghiêm của bản tọa, chính là ba tội. Ba tội cộng lại, chỉ có chết!
- Thủ tọa anh minh!
Mọi người cùng kêu lên.
Cổ Đạo Phong nhìn Phương Lâm. Giờ phút này, Phương Lâm cảm giác được trong mắt Cổ Đạo Phong hình như ẩn chứa một phần sát cơ.
Một phần sát cơ này được che giấu rất kỹ, nhưng Phương Lâm vẫn cảm thấy thân thể ớn lạnh, thật giống như bị một con mãnh thú đáng sợ theo dõi.
- Phương Lâm tự ý bán đan dược, phạt hắn cấm túc ba tháng.
Cổ Đạo Phong thản nhiên nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...