Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Phương Lâm chậm rãi nói. Hàn Ngâm Nguyệt tập trung tinh thần nghe, trên mặt dường như suy nghĩ tới điều gì.

Mạnh Vô Ưu ở bên cạnh lại trợn tròn hai mắt, có phần kinh ngạc nhìn Phương Lâm.

Trong lòng Mạnh Vô Ưu rất phức tạp. Mình còn đang suy nghĩ xem giải quyết như thế nào, Phương Lâm đã nói được tất cả rõ ràng. Vậy còn bảo hắn một trưởng lão lăn lộn như thế nào?

Chỉ có điều Mạnh Vô Ưu lại không mấy chú ý tới điều này, trái lại hết sức cao hứng. Phương Lâm biểu hiện càng xuất sắc, lại càng chứng tỏ khả năng quan sát nhìn người của hắn trước đây là chính xác.

Sau khi Phương Lâm nói xong, Hàn Ngâm Nguyệt khẽ gật đầu, bàn tay cầm phương pháp luyện Tuyết Sương đan càng nắm chặt hơn.

- Hôm nay nghe một lời của Phương sư đệ, thật sự lấy được không ít lợi ích.

Hàn Ngâm Nguyệt nhìn về phía Phương Lâm nói, trong giọng nói mang theo sự cảm kích.

Phương Lâm cười nói:

- Đây chỉ là lời nói một phía của ta mà thôi, có thể còn có những biện pháp khác cũng không chừng.

Hàn Ngâm Nguyệt gật đầu, cũng không ở lại nữa, xoay người rời đi.

Đợi cho đến khi Hàn Ngâm Nguyệt rời đi, Mạnh Vô Ưu mới khe khẽ thở dài.

- Vì sao trưởng lão lại thở dài?

Phương Lâm hỏi.

Mạnh Vô Ưu nhìn Phương Lâm, lắc đầu nói:

- Ngươi không biết, tông chủ có hai nữ nhi. Hàn đại tiểu thư là nữ nhi lớn. Còn có một nữ nhi nhỏ tên là Hàn Hiểu Tinh. Vấn đề Hàn đại tiểu thư hỏi ngươi, chắc hẳn người trúng lửa độc này là muội muội của nàng Hàn Hiểu Tinh.


Phương Lâm nghe vậy, ngược lại có vài phần kinh ngạc. Hóa ra Hàn Ngâm Nguyệt này vì muội muội của mình tới đây để tìm kiếm phương pháp luyện đan.

- Nếu là nữ nhi của tông chủ trúng lửa độc, vậy với thủ đoạn của tông chủ, chắc hẳn có thể giải quyết dễ dàng, cần gì Hàn đại tiểu thư phải tới đây tìm kiếm phương pháp luyện đan trị liệu?

Phương Lâm hỏi.

Mạnh Vô Ưu lắc đầu nói:

- Hai nữ nhi này của tông chủ, Ngâm Nguyệt đại tiểu thư trời sinh phế mạch, không có cách nào tu luyện. Hiểu Tinh nhị tiểu thư tuy rằng có thể tu luyện, lại trời sinh mắt mù, tính cách quật cường, thường xuyên tự ý rời khỏi Tử Hà tông đi ra ngoài rèn luyện, khiến cho toàn thân bị thương trở về, không dám báo cho biết tông chủ, sẽ thỉnh cầu Ngâm Nguyệt đại tiểu thư trị thương cho nàng.

Phương Lâm nghe vậy, nhất thời im lặng không nói gì. Hai nữ nhi này của Tử Hà tông chủ cũng quá thảm.

Thảo nào Phương Lâm vừa nhìn thấy sắc mặt Hàn Ngâm Nguyệt tuy rằng trắng nõn, lại lộ ra một chút bệnh trạng như có như không, hóa ra là trời sinh phế mạch, không có cách nào tu luyện.

Người trời sinh phế mạch, kinh mạch thiếu sót tổn hại, không có cách nào phát sinh nội kình, thậm chí thể chất cũng không bằng cả người bình thường.

Nữ nhi lớn này đã đủ thảm, nữ nhi thứ hai lại còn thảm hơn. Tuy rằng có thể tu luyện, nhưng trời sinh mắt mù. Phương Lâm có thể tưởng tượng được vì sao tính cách Hàn Hiểu Tinh này lại quật cường. Sợ rằng nàng hận vận mạng bất công.

- Ài, Hàn đại tiểu thư tuy rằng không thể tu luyện, nhưng có tư chất hơn người, có bản lĩnh đã gặp qua là không quên được. Lý hải của nàng đối với võ đạo, đan đạo đã vượt xa người thường. Nói về thành tựu đan đạo, nàng cũng đủ để đứng trong hàng ngũ đệ tử chân truyền. Chỉ là nàng không có nội kình, thể chất cũng yếu, căn bản luyện không được đan.

Mạnh Vô Ưu có phần tiếc hận nói.

- Vậy Hàn nhị tiểu thư thì sao?

Phương Lâm hiếu kỳ nói.

Mạnh Vô Ưu nói:

- Hàn nhị tiểu thư tuy rằng mắt mù, lại có tư chất võ đạo không ai sánh nổi, có thể nghe gió phân biệt mùi vị, từ lâu đã bước chân vào cảnh giới Địa Nguyên.


Nghe vậy, Phương Lâm chắt lưỡi không thôi. Hai vị tiểu thư Hàn gia này quả nhiên không tầm thường. Tuy rằng trời sinh đều có chỗ thiếu hụt, lại vẫn có chỗ hơn người. Nếu như không có những chỗ thiếu hụt này, sợ rằng đều sẽ trở thành phượng hoàng con bay lên không trung vạn dặm.

- Ài, tông chủ này của chúng ta mắc nghiệt gì, lại sinh ra hai nữ nhi đều thảm như vậy.

Phương Lâm không khỏi nói.

Nghe hắn nói như thế, Mạnh Vô Ưu một tát đánh vào sau gáy của Phương Lâm, tức giận:

- Ngươi lại dám vọng nghị tông chủ, thật sự chẳng phân biệt được tôn ti. Lời này ta nghe được thì cũng thôi, nếu để cho người khác nghe được, tiểu tử ngươi có thể gặp xui xẻo đó.

Phương Lâm cười hì hì. Hắn biết Mạnh lão đầu này đối với mình cũng không tệ lắm, cũng lập tức không nói gì nữa.

- Đúng rồi, ta còn chưa hỏi ngươi tại sao lại ở chỗ này? Hiện tại ngươi không phải nên ở chỗ Giảng Đan đường mới đúng sao?

Mạnh Vô Ưu nhíu mày hỏi.

Phương Lâm bĩu môi, nói:

- Ta cảm thấy không có ý nghĩa, nên chạy ra ngoài.

Mạnh Vô Ưu không còn gì để nói. Nếu như người nói lời này không phải là Phương Lâm, Mạnh Vô Ưu tuyệt đối sẽ nắm cổ áo ném hắn quay trở về Giảng Đan đường.

- Cũng được. Ngươi muốn tiến vào Đan Phương điện xem không?

Mạnh Vô Ưu hỏi.


Phương Lâm vốn định nói không muốn. Nhưng bây giờ hắn quả thật không có chuyện gì có thể làm, vào thì vào thôi.

Hắn lập tức gật đầu.

Mạnh Vô Ưu nói:

- Vốn với thân phận của ngươi sẽ không thể vào Đan Phương điện. Nhưng có ta ở đây, ngươi có thể tùy tiện đi dạo bên trong. Chỉ có điều không được lên tầng hai. Những phương pháp luyện đan ở tầng một, ngươi có thể tùy tiện xem, chỉ có điều không thể mang ra ngoài.

- Đệ tử hiểu rõ.

Phương Lâm nói.

Mạnh Vô Ưu ừ một tiếng, lập tức dẫn Phương Lâm đi về phía Đan Phương điện.

Pháp trận này không hề ngăn cản Mạnh Vô Ưu. Phương Lâm liền theo sát Mạnh Vô Ưu tiến vào bên trong Đan Phương điện.

Chỉ thấy bên trong Đan Phương điện có treo vô số những ống trúc màu xanh. Bên ngoài mỗi một cái ống trúc đều có dán tờ giấy, phía trên ghi chú bên trong ống trúc cất loại phương pháp luyện đan nào.

Phóng tầm mắt nhìn lại, bên trong tầng một này có gần mấy nghìn ống trúc, khiến cho mắt người cũng nhìn không hết.

Những phương pháp luyện đan dựa theo từng loại hình khác nhau, chia ra làm các loại khu vực. Cho nên mặc dù số lượng rất nhiều, cũng không xuất hiện sự hỗn loạn, vô cùng ngay ngắn, trật tự.

Phương Lâm theo bản năng có hiếu kỳ đối với phương pháp luyện đan. Ngay lập tức hắn cũng không để ý tới Mạnh Vô Ưu đang ở bên cạnh, trực tiếp lấy hai ống trúc xuống.

Sau khi nhìn lướt qua phương pháp luyện đan bên trong ống trúc, Phương Lâm lại treo phương pháp luyện đan trở về chỗ cũ, sau đó tiếp tục nhìn cái khác.

Nhìn thấy Phương Lâm hoàn toàn không có một chút khách khí nào, Mạnh Vô Ưu cười lắc đầu. Hắn cũng không ngăn cản Phương Lâm nữa, mà đứng ở đó chờ đợi.

Phương Lâm xem cực nhanh. Hễ là ống trúc bị hắn lấy xuống, gần như chỉ đảo mắt nhìn qua một cái liền thả trở lại.

Nhìn thấy Phương Lâm nhìn qua giống cưỡi ngựa xem hoa như vậy, Mạnh Vô Ưu nhíu mày, nói:

- Ngươi xem như vậy, có thể nhớ được sao?


Phương Lâm cũng không quay đầu lại nói:

- Không cần thiết phải nhớ kỹ.

Mạnh Vô Ưu bị nghẹn họng, chỉ có thể nhìn Phương Lâm đầy cổ quái.

Bỗng nhiên, Phương Lâm dừng lại. Hắn cầm trong tay một phương pháp luyện đan, không trả về như trước, mà nhíu mày.

- Thế nào?

Nhìn thấy Phương Lâm bỗng nhiên dừng lại, Mạnh Vô Ưu mở miệng hỏi.

Phương Lâm do dự một lát, nói:

- Phương pháp luyện đan này có vấn đề.

Mạnh Vô Ưu nghe vậy, thoáng ngây người ra, sau đó lập tức buột miệng nói ra:

- Làm sao có thể?

Cũng khó trách được phản ứng đầu tiên của Mạnh Vô Ưu là không tin. Tất cả phương pháp luyện đan bên trong Đan Phương điện này đều do người của từng đời Đan tông tích lũy chỉnh sửa lại. Hễ là phương pháp luyện đan có thể để vào Đan Phương điện, đều trải qua rất nhiều luyện đan sư Đan tông nghiệm chứng, không có khả năng có sai lầm.

Phương Lâm lại nói phương pháp luyện đan này có vấn đề. Bất luận là ai nghe được điều này, đều sẽ cảm thấy quá mức buồn cười, cho rằng đầu óc Phương Lâm hồ đồ.

Phương Lâm lắc lắc phương pháp luyện đan ở trong tay, nói:

- Phương pháp chế luyện Tử Tâm đan này có vấn đề, thiếu Long Quỳ thảo, nhiều Ma Xà đằng.

Nói xong, hắn ném tờ phương pháp luyện đan này ở trên mặt đất.

- Ngay cả phương pháp luyện đan cũng có thể làm sai. Tờ phương pháp chế luyện Tử Tâm đan này không đáng một đồng.

Phương Lâm hoàn toàn không có cảm xúc nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui