- Ngươi là ai?
Phương Lâm đứng tại chỗ, ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh, trong miệng quát.
- Ngươi không nên tới đây.
Giọng nói lại một lần nữa vang lên, mang theo sự phiền muộn, mang theo sự đau khổ cùng với bi thương.
Lần này, Phương Lâm xem như đã hiểu, đây là giọng nói của một nữ tử.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Phương Lâm nhíu mày, trong lòng hắn âm thầm cảnh giác, trong núi quỷ này sợ rằng có bí mật không nhỏ.
- Vào ngọn núi này lại không đi ra ngoài được, ngươi sẽ vĩnh viễn ở lại chỗ này cùng ta.
Âm thanh lại một lần nữa vang lên, trước mắt Phương Lâm trở nên mơ hồ, cảm giác được trong đầu hỗn loạn, hình như muốn ngủ mất.
Đúng lúc còn thiếu chút nữa, Phương Lâm lại tát mình hai cái bốp bốp vang dội. Ngay lập tức, Phương Lâm đã tỉnh táo lại rất nhiều.
- Thi khí ở đây đều tồn tại vì ngươi, ta nghĩ chỉ cần thi khí biến mất, ngươi cũng sẽ tiêu tan ở trong thiên địa này.
Phương Lâm lên tiếng.
Sương mù dày đặc bỗng nhiên tản ra, một nữ tử chân ngọc để trần, mặc váy dài màu trắng nữ từ sương mù dày đặc chậm rãi đi tới.
Ánh mắt Phương Lâm chợt nhìn chằm chằm vào nữ tử kia, trong lòng đột nhiên cảnh giác.
- Ta nhổ vào! Người tới quá khủng khiếp, người này bản đại gia ăn không vào!
Thi Nhân Sâm nghìn năm ở cách đó không xa cũng thấy nữ tử váy trắng này, hắn lập tức kêu to lên.
Phương Lâm nghe vậy, trong lòng càng thêm nặng nề, nữ tử váy trắng này cho hắn cảm giác vô cùng khủng khiếp.
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Phương Lâm lạnh lùng hỏi.
Nữ tử váy trắng ngẩng đầu lên, lộ ra một dung nhan tuyệt thế, trong nháy mắt này, Phương Lâm dường như nhìn thấy được đóa hoa xinh đẹp nhất trong thiên hạ nở rộ.
Phương Lâm không khỏi ngây người, nữ tử váy trắng này quả thực đẹp đến không có cách nào hình dung, có thể nói là nữ tử hoàn mỹ nhất Phương Lâm nhìn thấy cho tới nay.
Có lẽ chỉ có Băng đế ở bên trong hang động vô tận dưới lòng đất mới có thể so sánh được với nàng.
Chỉ có điều nữ tử này tuy rằng xinh đẹp, nhưng khiến người ta có một loại cảm giác không thật, dường như nàng không nên tồn tại ở trên đời này.
Phương Lâm cũng chỉ là thất thần trong nháy mắt mà thôi, lại lập tức khôi phục lại, ánh mắt hắn càng e sợ hơn.
Càng là nữ tử xinh đẹp lại càng nguy hiểm, đây là lời mẫu thân của Phương Lâm kiếp trước đã từng nói, hắn vẫn ghi nhớ ở trong lòng, chưa từng quên.
Hơn nữa, nữ tử váy trắng này chính là tồn tại trong núi quỷ, nàng có lai lịch thần bí, thực lực lại sâu không lường được.
Nữ tử váy trắng nhìn Phương Lâm, giữa gương mặt có phần thê lương cùng đau thương, Phương Lâm nhìn nàng, trong lòng cũng không tự chủ được dâng lên vài phần thương cảm.
- Không đúng! Ta chỉ liếc mắt nhìn nàng, không ngờ lại ảnh hưởng đến tâm tư của mình!
Trong lòng Phương Lâm âm thầm chấn động kinh ngạc, cố gắng khiến cho mình tỉnh táo lại, không nên bị nữ tử váy trắng này ảnh hưởng.
- Bất kể ngươi là ai, đi tới nơi này đều không ra được nữa.
Nữ tử váy trắng mở miệng nói, giọng nói có vẻ vô cùng lạnh nhạt, dường như đang nói cùng một người chết vậy.
Phương Lâm nhíu mày:
- Vì sao không ra được? Có thể đi vào lại có thể ra ngoài.
Nữ tử váy trắng lắc đầu, đồng thời cười gượng:
- Ở đây chính là bên ngoài luân hồi, sinh linh tiến vào núi này đều sẽ bị vây khốn ở mảnh đất nơi đây, bị năm tháng ăn mòn, từ nay về sau ở lại giữa biên giới cả sự sống hay cái chết, vĩnh viễn không có cách nào được giải thoát.
Phương Lâm nghe vậy, nhìn những xương trắng trên mặt đất, lại nghĩ đến nam tử như tháp sắt vừa rồi. Lẽ nào những người chết ở trong núi quỷ sẽ sống lại như vậy, sau đó chết đi, tuần hoàn liên tục, vòng đi vòng lại sao?
Điều này cũng quá kỳ diệu!
Phương Lâm biết rất rõ ràng, đây quả thực là chuyện không thể nào xảy ra, Sinh tử luân hồi chính là thứ bất kỳ cường giả nào cũng không có cách nào chống lại được, không ai có thể khống chế được sinh tử, nắm giữ luân hồi.
Cho nên, lý trí nói cho Phương Lâm biết, nơi đây chắc hẳn là bị bày ra thủ đoạn gì, khiến cho sinh linh chết ở nơi đây sẽ trở thành cái xác không hồn không có bất kỳ lý trí gì, không phải giống như nữ tử váy trắng này nói, rời khỏi luân hồi, vượt ra ngoài sinh tử, nếu là như vậy, sợ rằng núi quỷ này đã sớm bị vô số chí cường giả chiếm lĩnh, tới nghiên cứu bí mật của nơi đây.
- Tiểu tử, bản đại gia nhắc nhở ngươi, người này không phải là người, cũng là do thi khí biến hóa ra, chỉ có điều trong cơ thể của người này có Thi Hoàng đan, cho nên mới biến thái như vậy!
Thi Nhân Sâm nghìn năm ở cách đó không xa nói.
Phương Lâm nghe vậy, tâm thần hắn chấn động mạnh, trong mắt hắn đột nhiên có ánh sáng màu vàng tràn ngập ra.
Ở dưới Nhập Vi Kim Đồng, Phương Lâm quả nhiên nhìn thấy ở chỗ ngực của nữ tử váy trắng này có một quả đan dược màu xám mang theo khí tức khủng khiếp, giống như thần linh.
Thi Hoàng đan, Phương Lâm tất nhiên biết, đây là một loại đan dược cực kỳ đáng sợ mà quỷ dị, người sống dùng sẽ lập tức tử vong, không có bất kỳ biện pháp nào có thể cứu lại được, chính là thuốc chắc chắn phải chết.
Nhưng nếu như cho tử thi dùng, nhưng có thể khiến cho tử thi trở thành Thi Hoàng, mặc dù không có tất cả ký ức và linh trí khi còn sống, nhưng sẽ sinh ra một ý chí mới.
Có thể nói, Thi Hoàng đan này có thể nói là đan dược nghịch thiên, lấy một loại cách thức lối đi tắt khác, khiến cho sinh linh nhận được càng nhiều sinh mạng hơn.
Nhưng cách làm như thế lại có tai hại cực lớn, đầu tiên thi thể dùng Thi Hoàng đan đã không có bất cứ quan hệ gì với khi còn sống, cho dù là sống lại, cũng là một người khác.
Còn nữa, sau khi dùng Thi Hoàng đan, nhất định phải dựa vào thi khí mới có khả năng sống sót, một khi rời khỏi thi khí quá lâu, thân thể sẽ tan vỡ tiêu tan.
Mà tai hại lớn nhất của Thi Hoàng đan chính là một khi hiệu lực của Thi Hoàng đan tiêu hao hết, nhất định phải lại dùng Thi Hoàng đan, bằng không thân thể tan vỡ không nói, hồn phách cũng sẽ tan thành mây khói, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
Cho nên, Thi Hoàng đan cũng là một trong những đan dược bị giới luyện đan cấm chế luyện, chỉ có điều tất nhiên vẫn sẽ có người đi chế luyện.
Nói như vậy, cấp bậc của Thi Hoàng đan cũng đã từ lục phẩm trở nên, không có thực lực của đại sư đan đạo căn bản lại không có thực lực đi chế luyện được.
Phương Lâm thông qua Nhập Vi Kim Đồng phát hiện, Thi Hoàng đan trong cơ thể nữ tử váy trắng này sợ rằng chí ít đều là lục phẩm thượng đẳng.
- Ngươi đã sớm ngã xuống, ngươi bây giờ chỉ là một quái vật chim cưu ở tổ chim thước mà thôi.
Phương Lâm lạnh giọng nói.
Nữ tử váy trắng lộ vẻ tươi cười:
- Ta thật sự là quái vật, nhưng người trong thiên hạ này lại có người nào không phải là quái vật? Chỉ có điều người trong thiên hạ ngu muội vô tri, không có tỉnh ngộ mà thôi.
Phương Lâm không để ý đến những lời nữ tử váy trắng này nói hươu nói vượn, hắn nhìn chằm chằm vào viên Thi Hoàng đan kia, biết được Thi Hoàng đan tồn tại là dễ làm rồi, chỉ cần lấy Thi Hoàng đan ra, nữ tử váy trắng này sẽ tự động sụp đổ.
Nhưng quan trọng là làm thế nào lấy được Thi Hoàng đan ra? Nữ tử váy trắng này vừa nhìn cũng biết rất lợi hại, Phương Lâm lại không có nắm chắc có thể lấy được Thi Hoàng đan từ trên người nàng ra.
Oong!!
Đúng lúc này, Phương Lâm cảm giác được bên trong túi Cửu Cung truyền tới một trận dao động.
Phương Lâm lập tức lộ vẻ vui mừng, vỗ một cái vào túi Cửu Cung, thanh trường mâu rỉ rét loang lổ này lập tức mang theo sát khí ngập trời gào thét lao ra, đầu mâu nhắm ngay vào nữ tử váy trắng này.
- Không!!!!
Nữ tử váy trắng đột nhiên quát to một tiếng, trên khuôn mặt tuyệt mỹ đầy vẻ kinh hoàng, dường như giờ phút này nàng đang nhìn thấy vật khủng khiếp nhất trên thế gian này vậy.
Trường mâu phát ra từng chấn động, sát cơ càng thêm nồng đậm, hình như bất cứ lúc nào cũng sẽ bay ra ngoài, cho nữ tử váy trắng này một đòn sắc bén nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...