Phẩm chất hoàn mỹ đại biểu cho cái gì?
Đại biểu cho tất cả hiệu lực của dược liệu đều được giữ lại hoàn hảo không hao tổn, dung nhập vào trong đan dược, dược tính của đan dược cũng sẽ phát huy đến mức tận cùng.
Có thể chế luyện đan dược ra phẩm chất hoàn mỹ luyện đan sư, điều này chân chính là đã ít lại càng ít, mỗi một người đều có thể trở thành đại sư đan đạo.
Mà Phương Lâm này mới bao nhiêu tuổi? Hắn chính là luyện đan sư tam đỉnh, thậm chí còn chưa tới hai mươi tuổi, lại có thể chế luyện ra ra đan dược phẩm chất hoàn mỹ?
Nói đùa sao?
Điên rồi sao?
Chưa tỉnh ngủ sao?
Không chỉ có một người cảm thấy khó có thể tin nổi, mà rất nhiều người đều có ý tưởng giống nhau.
Ngay lập tức lại có người nói ra lời chất vất. Nhất là các thiên tài luyện đan sư ở chỗ Vân quốc và Mạnh quốc, bọn họ càng chỉ trích trong này tất nhiên có mờ ám.
Không có cách nào, bọn họ không có cách nào tiếp nhận được sự thật tàn khốc này, đan dược phẩm chất hoàn mỹ sao, đây quả thực là tiết tấu hù chết người.
So với Phương Lâm vừa rồi, những người được gọi là thiên tài luyện đan sư Vân quốc và Mạnh quốc quả thực giống như chó má vậy, không đáng một đồng.
- Yên lặng!
Chấp sự Đan Minh hét lớn, nhưng điều này cũng không có tác dụng gì, mặc dù có một nhóm người tương đối tin tưởng vào sự thật này, nhưng vẫn có một ít người lại nghi ngờ.
Lúc này, Chư Cát Thương bỗng nhiên nhảy lên một cái, bay đến trên lôi đài.
Chư Cát Thương vừa xuất hiện, phía dưới lại lập tức trở nên yên tĩnh.
- Đan dược của Phương Lâm đã được lão phu cùng hai vị Phó thành chủ tự mình giám định, không có bất kỳ vấn đề gì, lẽ nào ngay cả ba người lão phu các ngươi cũng không tin sao?
Chư Cát Thương trầm giọng nói.
Thấy vậy, những âm thanh nghi ngờ đều không còn, mỗi một người mặt đỏ tới mang tai, cảm thấy đặc biệt mất mặt.
Mà những thiên tài Vân quốc và Mạnh quốc lại cảm thấy đặc biệt bi thương căm phẫn, có một loại kích động muốn chết.
Người và người chỉ sợ không có cách nào tiến hành so sánh. Trước đây, những thiên tài bọn họ ở trong quốc gia của từng người đều là tồn tại cao cao tại thượng, mắt cao hơn đầu, bọn họ cảm thấy được quần hùng thiên hạ chẳng qua cũng chỉ có như vậy.
Lúc này, một Phương Lâm trước đó vẫn không tính là có bao nhiêu danh tiếng, ở thời điểm đá thử vàng kiểm nghiệm thiên phú, hắn còn bị mọi người chế giễu châm chọc.
Nhưng hiện tại, người ta lại luyện chế được đan dược phẩm chất hoàn mỹ, ánh sáng phát ra vạn trượng, lấy phong thái tuyệt đối mạnh mẽ ép qua tất cả thiên tài luyện đan sư ở đây.
Hơn nữa, còn là nghiền ép không nói là đạo lý, khiến cho trong lòng bọn họ căn bản không thể dâng lên bất kỳ sự phản kháng nào.
Ngay cả đoàn người Vân quốc kiêu ngạo nhất, lúc này cũng rơi vào tình cảnh hoàn toàn im lặng, nhất là Sở Hà, sắc mặt hắn lúc trắng lúc xanh, trước đó hắn còn không biết tự lượng sức mình đi tới so tài cùng Phương Lâm, sau khi thua còn cảm thấy không phục.
Hiện tại xem ra, Phương Lâm người ta ở trên phương diện đan đạo căn bản là toàn năng, hoàn toàn không có cách nào đi so sánh với người ta.
Đoàn người Vân quốc cũng chỉ có thể thầm an ủi mình, bọn họ còn có Triệu Thần Không, tấm màn che chắn cho bọn họ.
Về phần Mạnh quốc lại có vẻ hoàn toàn ảm đạm, sĩ khí hạ đến tận đáy cốc.
Quách Chân bị Phương Lâm đánh bại, hơn nữa nhìn hình dáng lúc Phương Lâm đánh bại Quách Chân, căn bản cũng không có dốc hết toàn lực.
Lúc này, Quách Chân này ngồi ở trong đám người Mạnh quốc, hắn có vẻ vô cùng thâm trầm, trong lòng tức giận lắng đọng không tan.
Mà ở chỗ Càn quốc lại là bầu không khí vô cùng cổ quái.
Lý Phong chắc là một người mất hồn mất vía nhất trong bọn họ. Phương Lâm chế luyện ra đan dược phẩm chất hoàn mỹ, chứng tỏ Lý Kiến Long thất bại.
Điều này đại biểu cho cái gì?
Đại biểu cho Lý gia lại một lần nữa bại bởi Phương Lâm!
Thua một lần không thể sợ, nhưng liên tiếp thất bại, điều này lại khiến người ta khó có thể tiếp nhận.
Hơn nữa, vào lần thứ hai thất bại này, Lý Kiến Long phải cái trả giá cao, đủ để cho vô số trưởng bối Lý gia phải đấm ngực giậm chân.
Một hồ lô Thiên Thanh Dịch không nói, hiện tại lại liên lụy tới một bình máu tươi Huyền Kim Tước, Lý Phong có thể tưởng tượng được, sau khi hai người mình trờ về đến trong gia tộc, sẽ gặp nhận trừng phạt nghiêm khắc tới mức nào.
Còn những người khác của Càn quốc lại có đủ loại tâm tình, không thể nói rõ là cao hứng tới mức nào, cũng không thể nói là bị công kích gì.
Đương nhiên, người có tâm tình khó chịu nhất lúc này chính là Lý Kiến Long đang đứng ở trên lôi đài, mặt đối mặt cùng Phương Lâm.
Lúc này căn bản không có cách nào tưởng tượng được tâm tình của Lý Kiến Long, không ít người đều ném cho hắn ánh mắt thương hại và đồng tình.
Người này quá đáng thương, trước đó khi luận bàn, hắn bại bởi Phương Lâm một lần, lần này hắn với lòng tin tràn đầy khiêu chiến, kết quả lại bị bại tới thương tích đầy mình.
Lý Kiến Long nhìn những bóng người phía dưới kia, lại nhìn Phương Lâm đối diện, hắn oa một tiếng, trực tiếp phun ra máu tươi, sau đó toàn thân ngã xuống đất, ngất đi.
Không có cách nào, hắn bị công kích quá lớn, tâm huyết vận chuyển ngược chiều, Lý Kiến Long này tính là bị nội thương.
Thương thế ngược lại chỉ là thứ yếu, chủ yếu nhất là hai lần thất bại liên tiếp này chắc hẳn sẽ trở thành bóng ma che phủ cuộc đời của Lý Kiến Long tới già, thậm chí rất có thể trở thành tâm ma trong lúc hắn đột phá.
Mọi người có người còn dự đoán, trừ phi trong tương lai Lý Kiến Long này có thể đánh bại Phương Lâm, bằng không đời này hắn chắc hẳn không khác biệt bây giờ.
Càng là nhân vật thiên tài càng không có cách nào tiếp nhận sự thất bại.
Một khi gặp thất bại, bọn họ sẽ rơi vào trong bóng ma, dẫn đến tâm ma sinh sôi, khiến cho ác tính tuần hoàn.
Đương nhiên, nếu như có thể vượt qua tâm ma, xem nó thành một sự rèn luyện, như vậy sau này cũng không phải không cứu vãn được.
Chỉ có điều, dù sao cũng chỉ có số rất ít thiên tài có thể làm được điều này, đây cũng là nguyên nhân khiến thiên chi kiêu tử chân chính không khiếp sợ thất bại.
Hiển nhiên Lý Kiến Long này không phải là loại thiên chi kiêu tử này, hai lần thất bại đã khiến cho hắn tức giận đến mức nôn ra máu, sau này trừ phi là có kỳ ngộ cực lớn, hoặc là đánh bại Phương Lâm, bằng không hắn rất khó có được thành tích lớn hơn nữa.
Lý Phong vội vàng đi lên cõng Lý Kiến Long đã ngất, đồng thời hắn hung hăng trừng mắt với Phương Lâm.
Phương Lâm mỉm cười, sau đó ở dưới ánh mắt giống như ăn thịt người này của Lý Phong, hắn đường hoàng thu một bình máu tươi cùng với Thiên Thanh Dịch đều vào trong túi.
Lý Phong thiếu chút nữa cũng bị tức giận đến mức nôn ra máu, hắn vội vàng quay đầu đi, cõng Lý Kiến Long xuống lôi đài.
Chư Cát Thương nhìn Phương Lâm, vẻ kinh ngạc trên mặt vẫn chưa biến mất, hắn mở miệng nói:
- Tiểu bối, ngươi thật sự không tệ.
Phương Lâm cung kính hành lễ:
- Đa tạ tiền bối khích lệ.
- Chỉ có điều, người trẻ tuổi cương quá dễ gãy, vẫn phải hành sự khiêm tốn thì thỏa đáng hơn.
Chư Cát Thương nói xong lại rời đi, bản thân hắn là thành chủ không tiện xuất hiện ở trong trường hợp như vậy.
Nhưng dù vậy, vẫn khiến cho rất nhiều luyện đan sư Hắc Đỉnh thành cảm thấy hâm mộ, bọn họ ở Hắc Đỉnh thành đợi suốt thời gian dài như vậy, cũng không có ai nói chuyện nhiều với Chư Cát Thương, Phương Lâm này lại nhận được Chư Cát Thương tán thưởng, thật sự không cách nào so sánh được.
Giờ phút này, ánh sáng của Phương Lâm hình như càng chói mắt hơn Tô Tiểu Đồng và Triệu Thần Không ở trên hai tòa lôi đài khác.
Phương Lâm không để ý đến ánh mắt kính sợ của mọi người, hắn trực tiếp ngồi xuống khoanh chân, bắt đầu lặng lẽ tĩnh tọa.
Lần này luyện đan khiến hán bị tiêu hao khá lớn, hắn nhất định phải tận dụng thời gian khôi phục, nếu không đối mặt với lần khiêu chiến tiếp theo hắn cũng sẽ gặp phiền phức rất lớn.
Nhưng hiển nhiên Phương Lâm suy nghĩ quá nhiều, sau khi nhìn thấy được các thủ đoạn của Phương Lâm, các thiên tài luyện đan sư ba nước đã không có người dám tới khiêu chiến Phương Lâm.
- Lần này thật thú vị. Ba lôi chủ đã có hai người là của Càn quốc, một người là Vân quốc, sau đó sẽ phải xem trong ba người bọn họ ai là người mạnh nhất.
Có người vừa cười vừa nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...