Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Mọi người tập trung nhìn vào người nói chuyện, hóa ra là Lý Kiến Long.

Không sai, chính là Lý Kiến Long lúc trước đã bại trong tay của Phương Lâm trong trận so tài, còn bồi thường thêm một hồ lô Thiên Thanh Dịch, có thể nói là mất hết mặt mũi.

Lúc này, Lý Kiến Long lại một lần nữa đề nghị khiêu chiến với Phương Lâm, hắn phải cứu vãn lại mặt mũi đã mất đi, đồng thời giành lại Thiên Thanh Dịch.

- Những người Càn quốc này thật thút vị, rất thích người một nhà nội đấu.

- Ha hả, xem ra họ Lý này và Phương Lâm có chút mâu thuẫn.

- Trước đó hắn đã thua Phương Lâm một lần, lần này còn muốn tới sao?

...

Mọi người đều nhìn Lý Kiến Long với ánh mắt nghiền ngẫm, không ít người đều châm chọc khiêu khích.

Chỉ có điều cũng khó trách được, Vân quốc và Mạnh quốc không có phát sinh qua chuyện người một nhà nội đấu, nhưng Càn quốc lại phát sinh qua.

Trong lòng Tô lão thầm thở dài một tiếng, hắn sớm có dự đoán được loại chuyện này, giữa Lý gia và Phương Lâm có ân oán quá sâu, hoàn toàn không có cách nào hóa giải được.

Hơn nữa, trước đó Lý Kiến Long này bị bại bởi Phương Lâm, cũng phải chắp tay tặng Thiên Thanh Dịch cho người, như vậy bảo hắn làm sao có khả năng nuốt xuống cơn giận này?

Chỉ có điều theo Tô lão thấy, Lý Kiến Long hành động như vậy, không thể nghi ngờ là vô cùng ngu xuẩn.

Phương Lâm nhìn Lý Kiến Long, trên mặt cười lại như không cười, trong lòng hắn thầm tính toán lần Lý Kiến Long này chuẩn bị đưa ra thứ gì tốt.

Lý Kiến Long làm ra hành động như vậy, hắn cũng do dự rất lâu, gần như là kiên trì muốn tới khiêu chiến Phương Lâm.


Hắn biết rõ, lần này nếu như mình thua nữa, như vậy ở trước mặt Phương Lâm mình thật sự hoàn toàn không ngóc đầu lên được.

Nhưng Lý Kiến Long cũng không có cách nào, Thiên Thanh Dịch ở trong tay của Phương Lâm, đây là thiên tài địa bảo do Lý gia thật vất vả thu thập được, nhưng một hồ lô như vậy lại để Phương Lâm chiếm tiện nghi, đây chính là tội lớn của Lý Kiến Long.

Cho nên, hắn phải đánh cược chút mặt mũi cuối cùng của mình, dốc toàn lực muốn thắng lại Thiên Thanh Dịch.

Có thể nói Lý Kiến Long đã bất chấp mọi giá, dù sao đã như vậy hắn cũng không sợ thua một lần nữa.

Ngay lập tức, Lý Kiến Long hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi lên lôi đài, hắn không nhìn những ánh mắt khác thường phía sau, trong lòng hắn hầm nói với mình, những người này đều đang ngưỡng mộ mình.

- Phương Lâm, ngươi dám lại cùng ta đánh cược một trận sao?

Lý Kiến Long căm tức nhìn Phương Lâm, đặc biệt có khí thế nói.

Phương Lâm liên tục xua tay:

- Không dám không dám.

Lời Lý Kiến Long đến khóe miệng lập tức nghẹn lại, bộ dạng của người này lại không theo khuôn mẫu.

Ngay lập tức, gương mặt Lý Kiến Long nghẹn đến đỏ bừng, hung hãn nói:

- Ngươi thắng Thiên Thanh Dịch của ta, hiện tại lại không dám lại cùng ta đánh cược một hồi sao?

Phương Lâm bĩu môi:


- Ta tại sao phải đánh cược cùng ngươi? Trừ khi ngươi có thể lấy ra thứ tương đương với Thiên Thanh Dịch, ta mới suy nghĩ lại một chút.

Lời này khiến cho Lý Kiến Long xấu hổ hồi lâu, hắn xoa xoa túi Cửu Cung của mình, bên trong quả thật vẫn có một thứ có giá trị tương đương với Thiên Thanh Dịch.

Nhưng đó là bảo vật cuối cùng hắn ép đáy hòm, chính là thứ Lý Chấn Đông gia chủ Lý gia ban cho hắn khi thành niên, hắn gần như chưa từng đưa ra trước mặt người khác.

Chẳng lẽ lại phải thật sự lấy món đồ này ra đánh cược với Phương Lâm một trận sao?

Nếu như thua, chẳng phải là của cái cuối cùng cũng phải bồi thường hết sao?

Lý Kiến Long nghĩ đến một kết quả này, trong lòng không nhịn được lại run lên, mất đi Thiên Thanh Dịch đã là nghiệp chướng nặng nề, lại mất đi một món bảo vật có giá trị tương tương, Lý Kiến Long thật sự có thể đi chết.

- Thế nào? Rốt cuộc có hay không? Không nên lãng phí thời gian của ta.

Phương Lâm không nhịn được thúc giục, mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào túi Cửu Cung của Lý Kiến Long.

Lý Kiến Long do dự hết lần này đến lần khác, rốt cuộc vẫn không có dám lấy ra món bảo vật đó tới làm vật đặt cược.

Bởi vì một khi thất bại, hậu quả thật sự rất đáng sợ, Lý Kiến Long còn chưa có mất lý trí đến mức độ này.

- Dừng, không có bảo vật còn muốn thắng về Thiên Thanh Dịch sao? Ngươi có phải chưa tỉnh ngủ hay không?

Phương Lâm khinh thường nói.


Lý Kiến Long tức giận đến mức lồng ngực phập phồng lên xuống, bản thân hắn là thiên kiêu của Lý gia, chưa từng tức giận như vậy?

- Ta có một bình máu tươi của Huyền Kim Tước, dùng để đánh cược.

Lý Kiến Long nói.

Huyền Kim Tước chính là yêu thú vốn có huyết mạch của thần cầm thượng cổ, lúc chim non sinh ra lại có thực lực nhị biến, thành niên có thể đạt tới cảnh giới tứ biến.

Một bình máu tươi Huyền Kim Tước này cũng là một trong những vật giá trị nhất trên người Lý Kiến Long, vốn hắn chuẩn bị chờ tới khi mình nâng cao thực lực mới dùng, nhưng lúc này hắn chỉ có thể lấy ra làm vật đặt cược.

Phương Lâm nghe vậy, khẽ nhíu mày:

- Một bình máu tươi Huyền Kim Tước sao? Hình như không có giá trị lắm, mà thôi mà thôi, nói như vậy, ta cũng chỉ có thể lấy ra một nửa Thiên Thanh Dịch tới đánh cược với ngươi.

Lý Kiến Long âm thầm nắm tay, trong lòng cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Một bình máu tươi Huyền Kim Tước tuy rằng có giá trị xa xỉ, nhưng vẫn kém hơn loại thiên tài địa bảo Thiên Thanh Dịch này, Phương Lâm sử dụng một nửa Thiên Thanh Dịch tới tiến hành đánh cược cũng không có gì đáng trách.

Lý Kiến Long âm thầm an ủi mình, một nửa thì một nửa, có thể thắng về một nửa Thiên Thanh Dịch, lại cướp được vị trí lôi chủ của Phương Lâm, mượn điều này tiến vào Đan Cực tháp coi như là thu hoạch cực lớn, mất đi phân nửa Thiên Thanh Dịch, tội lỗi cũng có thể sẽ giảm bớt đi không ít.

- Được!

Lý Kiến Long lấy ra một bình máu tươi này, giao đến trong tay của chấp sự Đan Minh.

Phương Lâm cũng rót từ bên trong hồ lô kia ra một nửa Thiên Thanh Dịch, bỏ vào trong một cái bình ngọc, giao cho chấp sự Đan Minh.

Chấp sự Đan Minh cầm hai món đồ này, biểu tình vô cùng cổ quái, hắn rất muốn trực tiếp chạy trốn, chiếm mấy thứ này làm của riêng.

Chỉ có điều đây cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, chắc hẳn còn chưa xuống lôi đài, hắn đã bị người bắt lại, đánh gần chết.


- Hai người các ngươi phải chế luyện, là Thối Thể đan.

Chấp sự Đan Minh nói một câu, lập tức lại lui qua một bên.

Thối Thể đan cũng là đan dược tam phẩm, rất được võ giả hoan nghênh, có công hiệu rèn luyện thân thể khiến thân thể khỏe mạnh cường tráng.

Chế luyện nó không dễ, đặc biệt thử thách năng lực của luyện đan sư.

Ngay lập tức, hai người đều không có nói nhiều, trực tiếp động thủ bắt đầu luyện đan.

Lý Kiến Long lấy ra lò luyện đan, không ngờ đó là một cái đỉnh vuông bốn chân hiếm thấy, ở bốn phía thân đỉnh đều có khắc một con mãnh thú.

- Không tệ không tệ.

Phương Lâm liếc mắt nhìn lò luyện đan của Lý Kiến Long, vừa cười vừa nói.

Lý Kiến Long hừ một tiếng, mặc dù lò luyện đan của mình không tệ, nhưng so với Trầm Long đỉnh của Phương Lâm vẫn kém một bậc.

Nhưng Lý Kiến Long rất có lòng tin đối với thuật luyện đan của mình, cho dù Phương Lâm nắm giữ cổ pháp lợi hại như Chấn Tam Sơn vậy, Lý Kiến Long cũng có biện pháp tới ứng phó.

Tất cả đều đang tiến hành theo lệ thường, hai người gần như cùng lúc tiến vào giai đoạn nhóm lửa luyện thuốc.

Vừa lúc đó, sự khác nhau đã được thể hiện ra, Lý Kiến Long vỗ nhẹ vào bốn con mãnh thú ở bốn phía của đỉnh vuông, lập tức lại thấy trong miệng của bốn con mãnh thú này phun ra bốn loại ngọn lửa khác nhau.

- A?

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Phương Lâm thoáng kinh ngạc, mọi người phía dưới cũng lộ ra biểu tình kinh ngạc.

Lý Kiến Long cười lạnh, cái đỉnh vuông bốn chân này của mình không có khả năng là vật tầm thường, nó ẩn chứa bốn loại thú lửa khác nhau, dùng để luyện đan, có thể nâng cao phẩm chất của đan dược.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui