- Ngươi nhất định muốn so tài với ta về luyện đan sao?
Trên mặt Lư Cửu Hà đầy vẻ khinh thường nói.
Phương Lâm gật đầu, rất nghiêm túc nói:
- Ta thắng, Bách Niên Chi cho ta. Ta thua, nói lời xin lỗi.
Lư Cửu Hà cười lạnh nói:
- Ngươi phải quỳ ở trước mặt Khang Lộc xin lỗi.
Phương Lâm gật đầu, không có bất kỳ ý kiến gì.
Lúc này, Khang Lộc đã được mấy người khác đỡ dậy, ngồi ở trong đình nghỉ mát. Nhìn thấy Phương Lâm tự nhiên không biết tự lượng sức mình muốn cùng Lư Cửu Hà so tài luyện đan, trong mắt hắn nhất thời lộ ra sự u ám lạnh lẽo.
“Phương Lâm, ta muốn cho ngươi quỳ ở trước mặt ta! Ta muốn hung hăng giẫm lên trên đầu của ngươi!”
Trong lòng Khang Lộc gầm thét giận dữ.
Lư Cửu Hà thấy thần sắc Phương Lâm thản nhiên, hoàn toàn không có chút do dự nào, trong lòng không khỏi có phần hoài nghi.
“Phương Lâm này lấy đâu ra tự tin như vậy? Hắn chỉ mới nhập môn một năm, mặc dù thiên phú có mạnh mấy đi nữa, chưa từng tiến vào Đan Lâm viện, hắn làm sao lại dám so tài luyện đan cùng ta?”
Trong lòng Lư Cửu Hà âm thầm nghi ngờ, ánh mắt cũng lóe lên.
Không có cách nào, Phương Lâm biểu hiện quá bình tĩnh, thật giống như đã nắm giữ tất cả. Lư Cửu Hà lại không ngốc, tất nhiên sẽ nghi ngờ.
Chỉ có điều rất nhanh, Lư Cửu Hà lại không hoài nghi nữa. Hắn vẫn có lòng tin tuyệt đối về mình. Hắn cho rằng Phương Lâm không có khả năng thắng được mình.
- Nếu muốn so tài, vậy dứt khoát làm náo nhiệt một chút. Chúng ta mời một vị trưởng lão tới phán xét thắng bại, để cho tất cả đệ tử Đan tông tới làm chứng. Ngươi thấy thế nào?
Phương Lâm còn nói thêm.
Lư Cửu Hà vừa nghe, trong lòng lại do dự. Nếu làm theo lời Phương Lâm nói, lại hoàn toàn làm lớn chuyện. Như vậy nếu bị thua, không có khả năng chỉ ném đi một chút mặt mũi.
Lư Cửu Hà không dám dễ dàng đáp ứng như vậy. Ngay cả khi hắn có lòng tin tuyệt đối, nhưng nếu chẳng may mình bị thua thì sao?
Vừa nghĩ tới hậu quả thất bại này, Lư Cửu Hà không nhịn được run rẩy. Nếu như bị thua, cho dù hắn ôm chặt cây to Vu Thu Phàm này, người này chắc hẳn sẽ ghét bỏ hắn, một cước đá hắn ra ngoài.
Trên mặt Lư Cửu Hà rõ ràng có vẻ do dự. Phương Lâm thấy vậy, đã biết trong lòng người này không vững dạ. Nhưng vì nhận được Bách Niên Chi, cũng chỉ có thể kích hắn một chút.
- Lư sư huynh, chẳng lẽ sư huynh không dám sao? Nếu như không dám, vậy Lư sư huynh liền trực tiếp giao Bách Niên Chi cho ta, cũng tránh bị mất mặt ở trước mặt mọi người.
Phương Lâm nói, trên mặt cố ý lộ ra vài phần châm chọc.
Sắc mặt Lư Cửu Hà khó coi. Hắn biết rõ đây là phép khích tướng của Phương Lâm, nhưng hắn lại không có cách nào không làm.
Mình đường đường là một đệ tử thượng đẳng, lại không dám so tài luyện đan với một đệ tử hạ đẳng. Nếu như điều này truyền ra ngoài, cũng sẽ mất hết mặt mũi không còn một mảnh.
Như vậy đáp ứng không phải, không đáp ứng cũng không phải. Lư Cửu Hà bi ai phát hiện, mình tự nhiên không có đường lui nào tốt.
Đám người Khang Lộc cũng không nghĩ ra. Lư sư huynh đang làm gì? Thế nào vẫn ngẩn người ra không đáp ứng?
Theo đám người Khang Lộc thấy, Lư Cửu Hà không có đạo lý nào không đáp ứng. Phương Lâm chẳng qua là đệ tử hạ đẳng. Lư Cửu Hà ngươi lại là đệ tử thượng đẳng, không có đạo lý nào lại sợ Phương Lâm.
Trên trán Lư Cửu Hà toát mồ hôi. Giờ phút này hắn cuối cùng đã hiểu rõ, vì sao Khang Lộc loại nhân vật ở nơi nào cũng được hoan nghênh, lại nhiều lần chịu thiệt ở trong tay Phương Lâm. Phương Lâm này quả nhiên không phải là người bình thường, cực kỳ khó chơi.
Phương Lâm thấy Lư Cửu Hà không nói lời nào, liền cho thêm một cây đuốc nữa:
- Lư sư huynh yên tâm, mặc dù sư huynh thua, ta cũng sẽ không chế giễu sư huynh.
Cuối cùng Lư Cửu Hà không nhịn được, cắn răng một cái, nói:
- Nếu ngươi láo xược như vậy, ta thân là sư huynh, cũng chỉ có thể giáo huấn ngươi một chút.
Phương Lâm cười. Họ Lô này cuối cùng cũng mắc câu. Bách Niên Chi xem như đã tới tay một nửa.
Sở dĩ Phương Lâm muốn tiến hành cuộc so tài này ở dưới sự chứng kiến của mọi người, chính là để cho Lư Cửu Hà không có đường nào giở trò xấu đổi ý. Nếu như lén tiến hành riêng, Lư Cửu Hà mặc dù thua, Bách Niên Chi còn ở trên tay hắn, hắn không lấy ra, Phương Lâm cũng không có cách nào. Cũng không thể chém giết hắn được?
- Nếu Lư sư huynh đáp ứng, vậy cuộc so tài này quyết định diễn ra vào ngày hôm sau.
Phương Lâm nói.
Lư Cửu Hà hừ một tiếng, xem như là đáp ứng.
Phương Lâm rời đi. Sau khi Phương Lâm rời khỏi viện, Lư Cửu Hà muốn tuyên truyền ra ngoài chuyện hắn cùng Phương Lâm tiến hành so tài luyện đan, còn muốn mời một vị trưởng lão tới tiến hành chứng kiến.
Rất nhanh, toàn bộ Đan tông đều biết chuyện Lư Cửu Hà và Phương Lâm sắp tiến hành so tài luyện đan, trong lúc nhất thời thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Hễ là người nghe nói về chuyện này, bất luận là đệ tử Đan Đồng hay đệ tử chính thức đều cảm thấy Phương Lâm có phải điên rồi hay không? Lại muốn cùng đệ tử thượng đẳng so tài luyện đan? Còn có chuyện gì không biết lượng sức hơn nữa không?
Không ai cảm thấy Phương Lâm có phần thắng. Nhiều người đều cười nhạo Phương Lâm, cảm thấy Phương Lâm quá mức cuồng vọng, cho rằng có chút thiên phú lại dám xem thường đệ tử thượng đẳng.
Cho dù là Hứa Sơn Cao cùng Phương Lâm có giao tình không tệ, khi chính tai nghe được Phương Lâm muốn cùng Lư Cửu Hà so đấu luyện đan, hắn cũng giật nảy mình.
- Phương Lâm người này thực sự không biết trời cao đất rộng. Dù có thiên phú, cũng sẽ không có thành tựu quá cao.
- Không biết mình sâu cạn, thật sự khiến cho người ta than thở.
- Lư Cửu Hà trở thành đệ tử thượng đẳng đã mấy năm, thuật luyện đan sẽ không yếu hơn luyện đan sư nhất đỉnh chân chính. Phương Lâm quá khinh thường.
- Ta thấy không chỉ có khinh thường, mà là ngu xuẩn! Ngu xuẩn không thể nói được!
…
Toàn bộ Đan tông đều bàn luận. Không biết có bao nhiêu người chế giễu Phương Lâm.
Còn có người cảm thấy Phương Lâm quá mức cuồng vọng, mưu toan khiêu chiến với đệ tử thượng đẳng, chính là chẳng phân biệt được tôn ti.
Chỉ có điều những lời lẽ này lại không có người nào tán thành. Đan tông cạnh tranh kịch liệt, chuyện luận bàn thường xuyên phát sinh. Tuy rằng đệ tử hạ đẳng muốn cùng đệ tử thượng đẳng so tài luyện đan quá mức hiếm thấy, nhưng không ai cảm thấy Phương Lâm chẳng phân biệt được tôn ti.
Ngay cả Vu Thu Phàm một trong Đan Tông Tứ Tú cũng hiếm khi phát ra tiếng nói, cũng nói hai chữ buồn cười.
Hai chữ buồn cười, đại biểu cho thái độ của Vu Thu Phàm đối với Phương Lâm, cũng khiến cho càng nhiều người của Đan tông châm chọc chế giễu Phương Lâm.
Nơi so tài được quyết định ở đan đàn. Ban đầu vốn muốn tiến hành ở Đan Lâm viện. Nhưng suy nghĩ đến việc để cho đệ tử Đan Đồng cũng có thể nhìn thấy cuộc so tài lần này, đan đàn chính là địa phương thích hợp nhất.
Làm trưởng lão chứng kiến cuộc so tài của Phương Lâm và Lư Cửu Hà lần này, cũng là người có mặt mũi. Chính là lão nhân họ Chu chủ quản sát hạch Đan Đồng lần trước.
Lão nhân họ Chu là người nổi tiếng hiền hòa ở Đan tông, sẽ không thiên hướng bất kỳ bên nào, làm người làm chứng là thích hợp nhất.
Sáng sớm ngày hôm sau, trên đan đàn tập trung rất nhiều đệ tử Đan tông. Trong đó, đệ tử Đan Đồng chiếm đa số. Bọn họ rất ít khi nhìn thấy cuộc so tài giữa các đệ tử chính thức, tất nhiên sẽ không bỏ qua, đã tới thật sớm chiếm vị trí, chờ mở rộng tầm mắt.
Đối với những đệ tử Đan Đồng mà nói, tuy rằng cảm thấy Phương Lâm khiêu chiến với Lư Cửu Hà loại hành vi này quá mức liều lĩnh, nhưng trong lòng phần lớn bọn họ vẫn âm thầm ủng hộ Phương Lâm.
Dù sao Phương Lâm vừa trở thành đệ tử chính thức, hơn nữa còn là thiên tài hiếm thấy một lần liền thông qua sát hạch. Những Đan Đồng hi vọng có thể nhìn thấy được Phương Lâm lại một lần nữa sáng tạo kỳ tích. Cho dù lần này tỷ lệ sáng tạo kỳ tích nhỏ đến gần như không nhìn thấy được.
Đệ tử chính thức của Đan tông lục tục đi đến. Đương nhiên cũng không phải là tất cả đệ tử chính thức, chỉ có một phần đệ tử chính thức đến đan đàn. Vẫn có rất nhiều đệ tử chính thức không quan tâm. Bởi vì bọn họ đã sớm nhận định thắng bại, nên không cảm thấy cần thiết phải đi xem.
Ngược lại, Võ Tông có một số người tới nhưng cũng chỉ là ôm tâm tư xem náo nhiệt mà thôi.
Một đan đàn lớn như vậy, ngoại trừ khu vực trung tâm ra, những nơi khác đều có người đứng đầy. Các loại âm thanh liên tiếp, có vẻ đặc biệt ầm ĩ.
Lão nhân họ Chu đến từ rất sớm, đứng ở trên thạch đài, gương mặt mỉm cười, cũng không quan tâm tới sự ầm ĩ ở bốn phía xung quanh.
Mặt trời lên cao, trong đám người vang lên tiếng xôn xao một hồi. Hóa ra là Lư Cửu Hà đến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...