Trước cửa bảo khố chữ Địa có một lão nhân đang nằm, quần áo lôi thôi, râu tóc rối bời, hơn nữa còn không nhúc nhích, chợt nhìn thoáng qua còn tưởng rằng là bộ thi thể.
Phương Lâm khẽ nhíu mày. Lão nhân này là ai, lại dám lớn gan như vậy nằm ở chỗ này, Tử Hà tông có nhân vật như thế sao?
Phương Lâm bĩu môi, đi vòng qua bên cạnh lão nhân này, đi tới trước cửa lớn của bảo khố.
Bảo khố chữ Địa này ở sâu bên trong một ngọn núi, cửa lớn cũng được làm bằng đá, cực kỳ to lớn, trên cửa khắc hai nữ tử đứng cầm kiếm, thân thể thướt tha, trông rất sống động, khiến người ta có một loại ảo giác, giống như hai nữ tử cầm kiếm này thật sự muốn từ trên cửa đá bay lượn xuống.
Phương Lâm nhìn chằm chằm vào bức tượng trên cửa đá một hồi, không khỏi âm thầm kinh ngạc, đây tuyệt đối không phải là bức tượng bình thường, mà một đạo pháp trận phòng ngự.
Nếu như có người muốn xông vào bảo khố chữ Địa này, sẽ kích thích tới trận pháp trên cửa đá này, hai nữ tử cầm kiếm này sẽ thật sự hiện ra, chém giết tất cả những người xông vào.
Muốn bố trí loại pháp trận này là cực kỳ khó khăn, hơn nữa nhìn mức độ cổ xưa của cửa đá này, tối thiểu có hơn nghìn năm, nghĩ đến chắc là ở thời điểm Tử Hà tông vừa sáng lập ra, lại có chỗ bảo khố này.
Ở trung tâm của cửa đá, có một phần lõm xuống, Phương Lâm lấy ra lệnh bài Hàn Lạc Vân giao cho hắn, đang chuẩn bị đặt lệnh bài vào trong phần lõm xuống này.
Bỗng nhiên, bất ngờ có một cánh tay khô gầy từ phía sau thò tới, nắm lấy cái lệnh bài, sau đó cướp đi.
Phương Lâm ngây người, trong giây lát xoay người lại nhìn, không ngờ lão nhân mới vừa rồi còn nằm dưới đất đã cướp đi lệnh bài của mình, còn cầm ở trong tay hiếu kỳ quan sát.
Phương Lâm nổi giận, chỉ có điều căn cứ vào tâm tính kính già yêu trẻ, hắn vẫn cố nén tức giận nói:
- Lão gia tử, đưa lệnh bài cho ta.
Trên mặt của lão đầu vô cùng bẩn thỉu, đôi mắt mờ đục nhìn Phương Lâm, nhếch miệng cười:
- Ngươi muốn vào bảo khố?
Phương Lâm gật đầu.
Nào ngờ lão nhân mục nát nhét lệnh bài kia vào trong người, sau đó nói:
- Không có lệnh của ta, ai cũng không thể tiến vào bảo khố.
Phương Lâm trợn mắt, ngươi là ai? Còn chưa có được ngươi cho phép lại không thể tiến vào bảo khố sao?
- Lão gia tử, đừng làm loạn nữa, đưa lệnh bài cho ta.
Phương Lâm vẫn cố gắng cười nói.
Lão nhân mục nát cười hì hì, quay về phía Phương Lâm móc tay một cái:
- Tới đánh với ta một trận, đánh thắng ta để cho ngươi tiến vào trong.
Nói xong, lão nhân mục nát này lại bày ra tư thế, chỉ có điều nhìn thế nào cũng giống như là một con khỉ già.
Phương Lâm bất đắc dĩ, cười gượng nói:
- Lão nhân gia, ta không biết ngươi là ai, chỉ có điều ta thật sự có chuyện, không có thời gian chơi với ngài.
Lão nhân mục nát không nói lời nào, bay thẳng đến đánh một quyền về phía Phương Lâm.
Phương Lâm thấy lão nhân này ra quyền lại chậm, bước chân vẫn run rẩy, căn bản cũng không có tính là gì, hắn lui về phía sau hai bước muốn tránh né.
Nào ngờ tốc độ lão nhân mục nát này ra quyền đột nhiên tăng nhanh, thân hình bỗng nhiên đã đến trước mặt Phương Lâm,
Sau một khắc, Phương Lâm đã bị một quyền đánh ngã nằm úp sấp trên mặt đất, ngũ tạng lục phủ hình như đều lệch vị trí, thiếu chút nữa phun ra một búng máu.
- Đại gia ngươi!
Phương Lâm mắng một tiếng, lão nhân này hóa ra thâm tàng bất lộ, hắn nhất thời lại nổi giận, đánh về phía lão nhân mục nát này.
Lại sau đó, Phương Lâm lại bị hắn đánh cho nằm úp sấp trên mặt đất, lần này càng thảm hại hơn, máu mũi cũng bị lão nhân kia đánh tới.
Phương Lâm che mũi, trên nửa bên mặt đều là vết máu, hắn kinh sợ cùng lúc trợn trừng mắt nhìn lão nhân mục nát này.
- Người trẻ tuổi, ngươi thế nào lại kém như vậy? Ngay cả một lão nhân như ta cũng đánh không nổi?
Lão nhân mục nát này dùng vẻ mặt khinh bỉ nói với Phương Lâm.
Trên mặt Phương Lâm ngoại trừ vẻ phẫn nộ, lại không có một tia khinh thường nào. Lão nhân mục nát này tuy rằng thoạt nhìn giống như kẻ ăn xin, nhưng một thân thực lực này lại thực sự không kém.
Nhất là trên công phu quyền cước càng đặc biệt sắc bén, cho dù lão nhân này không có dùng nội kình, đánh mình lại giống như đối phó với tiểu hài tử ba tuổi vậy.
- Không biết tiền bối là người nào? Vãn bối chính là đệ tử chân truyền của Tử Hà tông, đệ tử của tông chủ Hàn Lạc Vân, mong rằng tiền bối giơ cao đánh khẽ, không cần làm khó vãn bối.
Phương Lâm ôm quyền nói.
Nhìn thấy mình đánh không nổi lão nhân này, Phương Lâm cũng chịu thua.
Nào ngờ lão nhân mục nát này lại không liếc mắt nhìn Phương Lâm, tự mình nằm xuống trên mặt đất.
- Ngươi đánh không lại ta, lại không vào được bảo khố này.
Lão đầu thì thầm trong miệng, nhắm hai mắt lại ngủ gật.
Phương Lâm bị chọc tức, chỉ có điều bảo hắn rời đi như thế hắn cũng không cam tâm. Hắn cũng đã đến trước cửa bảo khố, tự nhiên bởi vì lão nhân này lại không đi vào được, vậy chẳng phải là quá uất ức sao?
Thảo nào, lúc mình đòi Hàn Lạc Vân lệnh bài, trên mặt của Hàn Lạc Vân hiện ra nụ cười đầy thâm ý, hóa ra là còn chờ ta ở chỗ này.
- Lão tiền bối, lấy thực lực của ngài, ta cho dù lại tu luyện mười năm, cũng đánh không nổi ngài, không thể gây khó dễ với vãn bối như thế.
Phương Lâm khổ gương mặt nói.
Lão nhân mục nát không hề mở mắt, khinh thường nói:
- Đó là ngươi quá yếu.
Phương Lâm cảm thấy bất đắc dĩ. Nếu như ta đủ mạnh mẽ, đã sớm chôn sống lão đầu tử nhà ngươi, còn cần phải nhiều lần cầu khẩn, nói thừa với ngươi sao?
- Lão nhân ta cũng không có sử dụng nội kình, chỉ là dùng quyền cước cùng ngươi khoa tay múa chân vài cái, ngươi cũng không chịu nổi như thế, thật không biết hiện tại đệ tử của Tử Hà tông làm sao có thể kém như vậy?
Lão nhân mục nát với giọng nói khinh thường nói.
Phương Lâm thầm mắng một tiếng, nói:
- Mời tiền bối chỉ giáo!
...
Ngày này là một ngày thê thảm nhất của Phương Lâm từ khi sống lại tới nay, hắn bị lão nhân mục nát này không biết đánh ngã trên mặt đất bao nhiêu lần.
Một ít đệ tử Tử Hà tông và các trưởng lão đi ngang qua đây đều khiếp sợ tới mức ngây người, Phương Lâm này đang làm gì? Tìm ngược sao?
Chỉ có số người cực ít biết lão đầu tử kia là ai, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thần sắc đều đại biến, sau đó vội vàng rời đi.
Mà những người không rõ chân tướng lại tò mò nhìn cảnh tượng như vậy, nhất là khi nhìn thấy được Phương Lâm bị lão đầu tử kia chơi ngược, trong lòng không hiểu sao cảm thấy sảng khoái.
- Lão nhân này là ai vậy? Thật lợi hại.
- Phương Lâm có thực lực Địa Nguyên thất trọng, tự nhiên hoàn toàn không phải là đối thủ của lão nhân kia.
- Tử Hà tông chúng ta có người lợi hại như thế sao?
...
Mọi người kinh ngạc thán phục không thôi. Phương Lâm ở Tử Hà tông, xem như là có thực lực đặc biệt xuất chúng trong các đệ tử, nhưng đối mặt với lão nhân kia, hắn lại yếu đến mức giống như hài đồng, nhất là lão nhân kia còn hoàn toàn chưa vận dụng nội kình, đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Phương Lâm lại một lần nữa bị đánh ngã, toàn thân chật vật không chịu nổi, mặt mũi bầm dập.
- Quá yếu.
Lão nhân mục nát lắc đầu, vẻ mặt xem thường.
Phương Lâm giãy dụa đứng lên, lại vọt tới, kết quả tất nhiên lại bị gạt ngã.
- Lại đi tu luyện thêm hai mươi năm, khi đó nói không chừng ngươi có thể đánh thắng.
Lão nhân lười biếng nói.
Phương Lâm ngẩng đầu lên, trên mặt tuy rằng vừa xanh lại vừa sưng, nhưng hắn lại nở một nụ cười.
- Tiểu tử, ngươi bị đánh choáng váng rồi sao? Còn cười ngây ngô?
Lão nhân mục nát liếc mắt nhìn Phương Lâm, bỗng nhiên biểu tình lại sửng sốt.
Phương Lâm cười ha ha:
- Lão tiền bối, lại đắc tội!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...