Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Phương Lâm mỉm cười, hai tay lập tức nắm lấy hai cái chân của nhân sâm này keo lên.

- Làm gì? Ngươi muốn làm gì? Bản đại gia cảnh cáo ngươi, không nên lại làm loạn!

Nhân sâm nghìn năm này nhất thời lại luống cuống, nhe răng trợn mắt kêu loạn.

Phương Lâm cười hì hì, trong giây lát hai tay dùng lực, nhất thời chỉ nghe nhân sâm nghìn năm này phát ra tiếng hét thảm giống như heo bị chọc tiết.

- Đừng kéo nữa! Đừng kéo nữa! Chân của ta sắp gãy rồi! Ai u đau chết bản đại gia!

Nhân sâm nghìn năm kêu lên thảm thiết, tròng mắt cũng nhanh chóng trợn ngược.

Chỉ có điều Phương Lâm kéo nửa ngày, hai cái chân của nhân sâm nghìn năm này lại không bị hắn kéo gãy.

Điều này làm cho Phương Lâm âm thầm cảm thấy kỳ lạ, mặc dù mình cũng không có sử dụng lực quá lớn, nhưng nhân sâm này cũng đặc biệt rắn chắc, giống như miếng da trâu cũ vậy, vừa già lại vừa cứng.

Phương Lâm buông chân của nó ra, nắm lại thân thể của nó, sau đó xoay tròn đập xuống trên mặt đất.

- Ngươi là đồ khốn kiếp đáng chết! Ngươi nhất định sẽ gặp báo ứng! Ngươi sẽ gặp trời phạt! Ngươi sẽ chết không có chỗ chôn thân!

- Ta cho ngươi biết! Hành động này của ngươi rất nguy hiểm, chọc cho bản đại gia tức lên, ta chôn sống ngươi!

- Khốn kiếp! Đừng đập nữa, đầu ta cũng sắp phải tách ra rồi!

...

Phương Lâm đập một lúc lâu, nhân sâm này không ngờ vẫn cằn nhằn mắng không ngừng, chỉ có điều như thế vừa đập một hồi, nhân sâm nghìn năm này ngay cả một tí vỏ cũng không rơi xuống.

Thấy vậy, Phương Lâm xem như đã hiểu rõ, nhân sâm nghìn năm này không tầm thường, sợ rằng sẽ không dễ dàng bị mình đập hỏng như vậy.

- Ngươi rốt cuộc là nhân sâm, hay là tảng đá vậy? Thế nào lại cứng như thế?

Phương Lâm bó nó ở trong tay, hiếu kỳ quan sát.


Nhân sâm nghìn năm trợn mắt:

- Ngươi mới là tảng đá! Cả nhà ngươi đều là tảng đá! Bản đại gia chính là nhân sâm, nhân sâm tiểu tử ngươi biết không? Ta thấy đồ dế chũi như ngươi cũng không biết đâu.

Phương Lâm cười nói:

- Ngươi không phải là một gốc thi nhân sâm hấp thu thi khí sao?

Nhân sâm nghìn năm hừ một tiếng, vẻ mặt xem thường:

- Ngươi biết cái gì? Trước khi bản đại gia hấp thu thi khí cũng là nhân sâm. Hơn nữa, bản đại gia sống một ngàn năm, theo bối phận tiểu hài tử xấu xa nhà ngươi phải gọi bản đại gia là tổ tông!

Phương Lâm vui vẻ. Nhân sâm nghìn năm này chán sống rồi sao? Lại còn dám chiếm tiện nghi của mình.

Ngay lập tức, Phương Lâm cũng không khách khí, trên tay trái xuất hiện một ngọn lửa màu xanh lam, chính là hồn mạng đan hỏa.

Phương Lâm cầm lấy nhân sâm nghìn năm, chậm rãi đưa lại gần về phía ngọn lửa kia.

- Này này này! Đừng như vậy, có chuyện từ từ thương lượng không được sao?

Nhân sâm nghìn năm này hình như cực kỳ sợ lửa, vừa thấy được hồn mạng đan hỏa trong tay Phương Lâm, nhất thời lại ủ rũ.

Phương Lâm cũng không nói một lời nào, chính là chậm rãi cầm lấy nó đưa về phía ngọn lửa màu xanh lam.

Trên mặt của nhân sâm nghìn năm này nhất thời lộ ra biểu tình hoảng sợ, liều mạng giãy dụa, đột nhiên một lực mạnh tuôn ra, không ngờ nó vùng ra khỏi tay của Phương Lâm, rơi xuống đất nhanh chân bỏ chạy.

Chỉ có điều còn chưa đi được quá xa, nhân sâm nghìn năm lại kinh ngạc kêu lên, bị một lực mạnh trực tiếp hút trở lại.

Chỉ thấy trong tay Phương Lâm cầm một cái hồ lô tinh xảo nhỏ hắn, đưa về phía nhân sâm nghìn năm này, lực hút này cũng chính là từ bên trong hồ lô đột nhiên hiện ra.

- Không cần!!!


Nhân sâm nghìn năm kêu lên thảm thiết, trực tiếp hóa thành một đường ánh sáng, bị hút vào bên trong hồ lô kia.

Một tay Phương Lâm bịt lấy hồ lô kia, trên mặt đặc biệt vui vẻ. Băng đế này hiếu kính mình cái hồ lô Càn Khôn, thoạt nhìn sử dụng vẫn rất tốt.

- Cải củ già nhà ngươi thật sự quá ầm ĩ. Ta thấy luyện hóa ngươi, đỡ phải khiến cho ta phiền lòng.

Phương Lâm nói với nhân sâm nghìn năm bên trong hồ lô Càn Khôn.

Bên trong hồ lô Càn Khôn có trận pháp cực kỳ lợi hại, có thể hút sinh linh vào bên trong hồ lô luyện hóa thành nước mủ, cực kỳ khủng khiếp, trên cơ bản chỉ cần bị hít vào, sẽ không có đường sống.

- Ta sai! Ta thật sự sai rppof! Mau thả ta ra đi! Ta cũng không dám nói bậy nữa!

- Thiếu niên, ta thấy ngươi xương cốt kỳ lạ, chỉ cần ngươi thả ta đi ra, ta lại truyền cho ngươi một môn tuyệt thế thần công!

- Chỉ cần ngươi thả ta đi ra, ta sẽ thu ngươi làm thiếp đệ.

...

Phương Lâm dù sao không thật sự muốn luyện hóa nhân sâm nghìn năm này, đóng nó một hồi, lại thả nó ra.

Cho dù là như vậy, nhân sâm nghìn năm này cũng bị dọa quá sức, cũng không dám hồ ngôn loạn ngữ giống như trước.

- Ngươi nói ngươi xem, sớm đàng hoàng như vậy có phải tốt rồi không? Cũng không cần chịu khổ như vậy.

Phương Lâm cười híp mắt nói, vẻ mặt hoàn toàn vô hại.

Nhân sâm nghìn năm lộ ra biểu tình khỏi phải nói ủy khuất tới mức, mình dù gì cũng là một gốc cây nhân sâm nghìn năm, thế nào lại gặp phải một tiểu tử đáng ghét như thế?

- Ta tới hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc sống đã bao nhiêu năm?


Phương Lâm mở miệng hỏi.

Nhân sâm nghìn năm ấp úng, nửa ngày không trả lời.

Phương Lâm cũng không khách khí, lại trực tiếp móc hồ lô Càn Khôn ra, làm ra vẻ lại muốn thu nó.

- Đừng lấy hồ lô ra, ta cho ngươi biết, ta đã sống ba ngàn năm!

Nhân sâm nghìn năm liền vội vàng nói, nó thật sự sợ hồ lô Càn Khôn.

Nghe vậy, trong lòng Phương Lâm âm thầm kinh ngạc. Hóa ra đây là một gốc cây thi nhân sâm ba ngàn năm, thảo nào không tầm thường như vậy.

Nhân sâm mỗi lần tăng thêm một ngàn năm, đó chính là biến hóa long trời lỡ đất, giá trị cũng sẽ nâng cao rất nhiều lần.

Ví dụ như một gốc cây nhân sâm hai nghìn năm và một gốc nhân sâm một ngàn năm, giá trị trong đó chênh lệch cũng có ít nhất gấp mười mấy lần.

- Vì sao ngươi có thể hấp thu thi khí?

Phương Lâm lại hỏi.

Vấn đề này khiến cho nó gặp khó khăn, ở nơi đó vò đầu bứt tai suy nghĩ kỹ một hồi, mới lên tiếng:

- Bản đại gia cũng không rõ ràng, hình như khi sinh ra linh trí, bản đại gia đã có thể hấp thu thi khí.

Phương Lâm trừng mắt nhìn nó:

- Đừng cứ luôn bản đại gia bản đại gia, ngươi là đại gia của ai hả?

Trên mặt nhân sâm nghìn năm lộ ra vẻ lúng túng, gãi cái đầu trọc lóc của nó:

- Thói quen, thói quen thôi.

Phương Lâm suy nghĩ một lát, lại hỏi:

- Ngươi cũng biết lai lịch của thi thể khô quắt già nua kia?


Nhân sâm nghìn năm nghe vậy, lập tức lắc đầu:

- Ta cũng không biết lão mặn cá đó là ai, chỉ biết là hắn rất lợi hại, có một lần ta còn nhìn thấy hắn ngồi dậy, thiếu chút nữa dọa cho bản đại gia sợ gần chết.

Phương Lâm nhíu mày, chỉ có điều cũng không có dây dưa nhiều trong vấn đề này.

Nhân sâm nghìn năm vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí đánh giá Phương Lâm thần sắc, tròng mắt chuyển động, giống như đang đánh chủ ý gì đó.

- Vậy... ta có thể đưa ra một vấn đề nho nhỏ sao?

Nhân sâm nghìn năm bỗng nhiên mở miệng nói.

Phương Lâm cười:

- Đương nhiên có thể.

Vẻ mặt nhân sâm nghìn năm khẩn cầu:

- Có thể thả ta ra hay không?

Phương Lâm vẫn cười híp mắt:

- Không được.

...

Nhân sâm nghìn năm tuyệt vọng, Phương Lâm thật sự hoàn toàn không giống như nó dự định, chỉ có điều tạm thời cũng không biết nên xử trí nhân sâm nghìn năm này như thế nào.

Dù sao nó một thân thi khí, căn bản cũng không có thể ăn, cầm tới luyện đan cũng không quá hiện thực.

Ngược lại thi nhân sâm nghìn năm này nhân lúc Phương Lâm không chú ý, không ngờ chạy đi gặm dược liệu trồng ở trong vườn thuốc.

Lại chỉ một lúc như vậy, một mảng lớn dược liệu đều bị nó gặm sạch, Phương Lâm tức giận đến lại đập nó ở trên mặt đất nửa canh giờ.

- Phương Lâm, ngươi ở đây làm cái gì vậy?

Khi Phương Lâm đang ngoan độc đập nhân sâm nghìn năm ở trên mặt đất, Hàn Ngâm Nguyệt lại đột nhiên tiến đến, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Phương Lâm và nhân sâm nghìn năm ở trong viện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui