Tuyệt Đỉnh Đan Tôn

Ba người quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Lý Thông Thiên dẫn theo một đám con cháu Lý gia đi tới. Gương mặt Lý Thông Thiên hiện ra nụ cười lạnh. Có vẻ tâm tình của hắn không tệ. Đám con cháu Lý gia phía sau hắn đó đều lộ ra sắc mặt hồng nhuận, có vẻ cao hứng bừng bừng.

Cảnh tượng như vậy khiến cho ba người đều khẽ nhíu mày. Hai nhóm người hoàng thất và Tử Hà tông bọn họ đã từng trải cửu tử nhất sinh, tử thương không ít, gần như không có người nào hoàn hảo không bị tổn hao gì.

Nhưng nhìn lại đám người của Lý gia này, ai nấy ngay cả cọng tóc cũng không thiếu. Đây quả thực là khác biệt một trời một vực.

- Ha hả, xem ra các ngươi thật sự giống như đã từng trải một trận khổ chiến.

Trên gương mặt Lý Thông Thiên tươi cười, nhìn Nhân Diện Bát Tí Viên còn chưa chết hẳn, lại nhìn ba người Phương Lâm đang chật vật, giọng điệu châm chọc nói.

Vẻ mặt Phương Lâm lạnh lùng, cầm trái tim đầm đía máu tươi trong tay thu vào bên trong túi Cửu Cung. Trên mặt Thanh Kiếm Tử và Dương Phá Quân lại đầy vẻ cảnh giác.

Khóe miệng Lý Thông Thiên có thêm vài phần khinh miệt. Hắn vung tay lên. Nhất thời đám người Lý gia xông tới.

- Tiểu tử họ Phương, ngươi cuối cùng rơi vào trong tay của Lý gia ta.

Trên mặt Lý U Băng đầy sát ý nói với Phương Lâm.

Phương Lâm liếc mắt nhìn nàng:

- Ngươi có bệnh sao?

Lý U Băng nhất thời tức nổ phổi. Nàng giơ tay lên chính là một kiếm chém về phía Phương Lâm.

Phương Lâm tất nhiên sẽ không mặc cho người khác làm hại. Dưới chân chợt trượt đi, lập tức tránh được một kiếm này. Đồng thời thân hình hắn giống như quỷ mỵ xuất hiện ở phía sau Lý U Băng này. Đoản kiếm trong tay hắn trực tiếp gác ở trên cổ của nàng.

Vừa đối mặt, Lý U Băng đã bị Phương Lâm khống chế.


- Phương Lâm, ngươi dám!

Lý Thông Thiên nhất thời giận dữ. Đám con cháu Lý gia đều lộ ra thần sắc cực kỳ không tốt. Hình như chỉ cần Lý Thông Thiên ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ hợp nhau tấn công ba người Phương Lâm.

Khóe miệng Phương Lâm khẽ cong lên, hiện ra một nụ cười lạnh. Đoản kiếm ở trên cổ của Lý U Băng nhẹ nhàng rạch một cái.

Nhất thời một vết máu xuất hiện. Mặt của Lý U Băng không còn chút máu, khiếp sợ đến mức chân cũng mềm nhũn. Nàng dùng ánh mắt cầu trợ nhìn Lý Thông Thiên.

Lý Thông Thiên thấy Phương Lâm lớn mật như thế, trong lòng cũng có phần hốt hoảng, liền vội vàng nói:

- Phương Lâm, chuyện gì cũng có thể từ từ nói. Không nên tổn thương tới tính mạng của nàng!

Phương Lâm cười nhạt:

- Con người ta nhát gan, các ngươi quá nhiều người, đã dọa cho ta khiếp sợ.

Mọi người bất đắc dĩ một hồi.

Ngươi lại còn nhát gan sao? Vừa bắt đầu ngươi đã khống chế Lý U Băng làm con tin. Như vậy còn gọi là nhát gan? Ngươi rõ ràng chính là to gan lớn mật.

Trong lòng Lý Thông Thiên vô cùng tức giận. Hắn âm thầm nắm chặt tay, đồng thời đã thầm mắng Lý U Băng. Nếu không phải nàng sơ suất như vậy, bị Phương Lâm khống chế, bọn họ cũng sẽ không rơi vào cục diện bị động như vậy.

Trong lòng Lý U Băng cũng không ngừng kêu khổ. Nàng không nghĩ tới Phương Lâm quyết đoán như thế, lại trực tiếp xem mình thành con tin. Xem tình hình thế này, không chỉ không động được đến đám người Phương Lâm, ngay cả cái mạng nhỏ của mình cũng bị người ta nắm ở trong tay.

Thanh Kiếm Tử cùng Dương Phá Quân lập tức đứng ở phía sau Phương Lâm. Hai người đều âm thầm bội phục lực phản ứng của Phương Lâm. Ở dưới tình huống như vậy hắn còn có thể không chút hoang mang như vậy, bắt Lý U Băng làm con tin, lập tức lại ổn định cục diện. Về phần quyết đoán như vậy, hai người bọn họ tự nghĩ mình khó có thể làm được.


- Phương Lâm, buông nàng ra. Ngươi có biết hậu quả khi tổn thương nàng là gì hay không?

Lý Thông Thiên hít sâu một hơi, trầm giọng nói.

Phương Lâm giả vờ nghi ngờ, ồ một tiếng. Đoản kiếm trong tay hắn lại rạch một cái trên cổ của Lý U Băng.

Lý U Băng khiếp sợ đến mức kêu lên thảm thiết. Nếu không phải bị Phương Lâm nắm lấy, nàng chắc hẳn đã sớm co quắp ngã xuống đất.

Sắc mặt của Lý Thông Thiên khó coi. Hắn không ngờ hoàn toàn không trấn áp được Phương Lâm này. Như vậy nếu như hắn lại muốn nói ra lời đe dọa gì, không thể không cân nhắc một chút.

Ngay lập tức, Lý Thông Thiên cố gắng hết mức khiến cho vẻ mặt của mình nhìn qua hòa hoãn hơn. Hắn cũng đổi thành một giọng điệu khác nói:

- Ba vị, U Băng chính là đường muội của ta, cũng là chất nữ Lý Vân Hạc thúc thúc của ta. Nàng rất được Lý gia ta sủng ái. Các ngươi ngàn vạn không nên thương tổn tới nàng.

Phương Lâm nghe vậy lại giả vờ kinh ngạc nói:

- Hóa ra nữ nhân này ở Lý gia các ngươi có địa vị cao như vậy à? Xem ra chúng ta thực sự bắt được một con cá lớn.

Thanh Kiếm Tử và Dương Phá Quân thật sự công nhận gật đầu. Lý Thông Thiên nói như vậy, bọn họ lại càng không thể dễ dàng thả Lý U Băng này ra được. Có nàng ở trong tay, chính là một bùa hộ mệnh vô cùng tốt. Đám người Lý Thông Thiên cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ đối với ba người mình.

Giọng điệu của Lý U Băng run rẩy nói:

- Phương Lâm, ta sai rồi. Ngươi bỏ qua cho ta đi. Ta bảo đảm sẽ không lại làm khó dễ các ngươi nữa.

Trong đám người Lý gia ở đây, bao gồm cả Lý Thông Thiên đều lộ ra thần sắc thật sự không dễ nhìn. Lý U Băng ăn nói khép nép cầu xin tha thứ như thế, điều này làm cho thể diện của Lý gia bị ảnh hưởng cực lớn.


- Ngươi câm miệng lại cho ta!

Lý Thông Thiên quay về phía Lý U Băng quát một tiếng.

Lý U Băng lập tức không dám nói tiếp nữa. Tâm tư của nàng hiện tại hoàn toàn rối bời. Nàng vừa sợ chết, lại vừa sợ đau. Nàng hoàn toàn không còn phong thái cường thế.

Tuy rằng Lý U Băng này có địa vị rất cao ở trong Lý gia, được trưởng bối trong gia tộc sủng ái, thiên phú còn là người xuất sắc trong cùng thế hệ, nhưng nàng dù sao cũng chỉ là một nữ tử. Vào lúc này nàng vẫn có vẻ yếu đuối.

- Lý Thông Thiên, bảo người của ngươi đều tránh xa ra một chút. Tới gần như vậy dọa ta sợ thì phải làm sao bây giờ?

Phương Lâm cười hì hì nói.

Lý Thông Thiên tức giận, nhưng lại không thể làm gì được. Hắn chỉ có thể phất tay một cái, ra hiệu mọi người đều tản ra.

Chỉ có điều mặc dù tản ra, nhưng đám người Lý gia lại không có rời đi quá xa. Bọn họ vẫn giống như hổ đói rình mồi nhìn chằm chằm vào đám người Phương Lâm.

Lý Thông Thiên cố nén tức giận, nói:

- Phương Lâm, ngươi thả U Băng ra, ta có thể để cho các ngươi rời đi.

Phương Lâm nhìn Lý Thông Thiên với một loại ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, giọng điệu kỳ quái nói:

- Là ngươi ngốc hay là ta ngốc? Nếu như ta thả nàng ra, các ngươi không phải sẽ cùng nhau nhào lên chém chúng ta ra thành tám khối sao?

Mí mắt Lý Thông Thiên giật giật. Hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi:

- Vậy ngươi rốt cuộc muốn thế nào?

Phương Lâm giả vờ suy nghĩ, bỗng nhiên nói:


- Như vậy đi, ta cảm thấy nữ nhân này bộ dạng cũng không tệ lắm. Không bằng để cho nàng làm thê tử của ta, được không?

Lời này vừa nói ra, mọi người đều khiếp sợ tới mức ngây người. Ngay cả Thanh Kiếm Tử và Dương Phá Quân đều trợn tròn hai mắt, biểu tình co giật nhìn Phương Lâm.

Thần sắc của Lý U Băng dại ra, đầu óc hoàn toàn hỗn loạn. Nàng đã hoàn toàn không biết bây giờ là tình huống gì.

Lý Thông Thiên cũng sửng sốt một lúc lâu, mới miễn cưỡng kịp phản ứng.

- Ngươi nói cái gì?

Lý Thông Thiên có phần khó có thể tin nổi hỏi.

Vẻ mặt Phương Lâm ngây thơ:

- Ta cảm thấy nàng xinh đẹp quá, muốn cho nàng làm thê tử của ta, chẳng lẽ không được sao?

Lý U Băng rất muốn rống to, không được! Đương nhiên không được, bản cô nương đường đường là đại tiểu thư của Lý gia, làm sao có thể làm thê tử của tiểu tặc vô sỉ nhà ngươi được?

- Khụ khụ, Phương Lâm à, ngươi không phải đang nói đùa chứ?

Thanh Kiếm Tử cũng vội vàng hỏi.

Trên mặt Phương Lâm đầy vẻ nghiêm túc:

- Ta không nói đùa. Ngươi xem ta nghiêm túc như vậy là bộ dạng nói đùa sao?

Thanh Kiếm Tử sửng sốt, sau đó cũng không biết nên nói cái gì. Hắn cảm giác đầu óc có phần chập mạch.

Dương Phá Quân cau mày nói:

- Phương Lâm, hoàng thất ta có rất nhiều nữ tử tốt đang chờ gả. Nếu như ngươi muốn cưới thê tử, chờ ra ngoài ta giúp ngươi mai mối, không cần thiết phải cưới nữ nhân của Lý gia làm thê tử.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui