Bởi vì nơi ở của Phương Lâm bị người hủy hoại, nơi ở của Lục Tiểu Thanh cũng bị Tôn Hạo đạp nát cửa, cho nên Mạnh Vô Ưu an bài cho Phương Lâm và Lục Tiểu Thanh nơi ở khác, đợi đến khi phòng ở ban đầu của hai người sửa xong, sẽ quay trở về.
Đương nhiên, hai người không phải ở cùng một chỗ.
Trải qua một đêm khôi hài kia, danh tiếng của Phương Lâm ở trong đệ tử Đan Đồng lại càng thêm vang dội. Các loại đàm tiếu về quan hệ mờ ám cùng Lục Tiểu Thanh, hành hung Tôn Hạo, hóa giải âm mưu của Khang Lộc và Ngô Chấn, nói chung truyền đi sôi sùng sục. Ngay cả Võ tông cũng có người thường xuyên nói tới cái tên Phương Lâm này.
Chỉ có điều rất nhiều người vẫn chú ý tới hành vi Phương Lâm đắc tội Khang Lộc. Nhất là ở Đan tông bên này. Tuy rằng rất nhiều đệ tử Đan Đồng vẫn tương đối bội phục Phương Lâm, nhưng người dám kết giao Phương Lâm, lại lác đác không có mấy.
Phương Lâm cũng vui vẻ được thanh tĩnh, yên lặng ở trong nơi ở tạm thời tu luyện. Chỉ có điều bởi vì không có lò luyện đan nào để luyện đan, không có cách nào sử dụng Dưỡng Khí đan để nâng cao hiệu suất tu luyện, bởi vậy tốc độ tu luyện của Phương Lâm mấy ngày nay không có cách nào so sánh với khi ở chỗ Hứa Sơn Cao.
Ban đầu, Phương Lâm còn hơi lo lắng Khang Lộc sẽ lại làm ra chuyện gì phiền toái. Nhưng liên tục ba tháng, vẫn không có bất cứ chuyện gì phát sinh. Hình như bởi vì chuyện một đêm kia Khang Lộc có phần yên lặng.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, Phương Lâm dường như cũng hiểu rõ. Không phải Khang Lộc không muốn chèn ép Phương Lâm, mà là sát hạch thăng cấp cuối năm đã đến gần. Cho dù Khang Lộc hoàn toàn tự tin, vẫn phải chuẩn bị đầy đủ. Dù sao độ khó sát hạch mỗi một năm đều không giống nhau. Nói không chừng sát hạch năm nay sẽ khó khăn hơn năm ngoái. Cho dù là Khang Lộc, cũng có khả năng thất bại.
Không chỉ là Khang Lộc, các đệ tử Đan Đồng khác gần như đều đang chuẩn bị cho kỳ sát hạch thăng cấp cuối năm. Bên trong Bách Thảo viên gần như chật ních đệ tử Đan Đồng, cả ngày cả đêm học tập kiến thức thảo mộc.
Ngay cả Lục Tiểu Thanh, trong ba tháng cuối cùng phần lớn thời gian gần như đặt ở trên sát hạch thăng cấp. Tuy rằng Lục Tiểu Thanh cũng hiểu rõ, năm nay nàng căn bản không có cách nào thăng cấp, nhưng cũng không vì vậy mà thả lỏng. Năm nay cho dù không thăng cấp, cũng phải dốc hết toàn lực, xem thử mình cách trở thành đệ tử chính thức còn xa lắm không.
Ở trong đệ tử Đan Đồng căn bản không có người thứ hai nhàn nhã tự tại giống như Phương Lâm. Từ trước đến nay bên trong Bách Thảo viên chật chội đều không có bóng dáng của Phương Lâm.
Đối với Phương Lâm lười biếng, ngoại trừ một phần đệ tử Đan Đồng rất khó lý giải được, không ít đệ tử Đan Đồng đều thấy bình thường. Hình như Phương Lâm không lười biếng, vậy mới không phải là Phương Lâm.
Phương Lâm cũng muốn tới Bách Thảo viên đi một vòng. Tuy rằng không có gì có thể học, nhưng ít ra cũng làm dáng một chút.
Nhưng vừa đến Bách Thảo viên, nhìn thấy tất cả đều đệ tử Đan Đồng có mặt trong cái vườn lớn như vậy, Phương Lâm liền quay đầu rời đi. Hắn lại không muốn cùng người khác chen tới chen lui ở bên trong. Điều này căn bản là làm khổ chính mình.
Thời gian ba tháng, nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm. Phương Lâm chăm chỉ tu luyện, lại không đủ để tăng cảnh giới lên tới Nhân Nguyên ngũ trọng, vẫn dừng lại ở Nhân Nguyên tứ trọng.
Chỉ có điều bởi vì đả thông một trong bảy mươi hai mạch, cường độ kình khí trong cơ thể Phương Lâm còn mạnh hơn Nhân Nguyên tứ trọng bình thường một ít.
Đêm hôm đó, Tôn Hạo bị Phương Lâm hành hung một trận, gần như hoàn toàn không còn sức đánh trả. Ngoại trừ bởi vì Tôn Hạo say rượu ra, còn bởi vì Phương Lâm có kình khí mạnh hơn Tôn Hạo.
Cho dù Tôn Hạo không có uống say, lúc tỉnh táo cùng Phương Lâm giao đấu, cũng không có nửa phần thắng.
Cuối năm, sát hạch thăng cấp liên quan đến vận mạng của mỗi một đệ tử Đan Đồng, cuối cùng cũng bắt đầu. Đêm hôm trước khi sát hạch bắt đầu, gần như mỗi một đệ tử Đan Đồng đều cực kỳ lo lắng không yên. Nhất là những người năm nay tương đối có hi vọng thành công thăng cấp, tâm lý càng cực kỳ phức tạp.
Phương Lâm vẫn là bộ dạng nên ăn thì ăn nên ngủ là ngủ, giống như sát hạch thăng cấp này hoàn toàn không có liên quan gì tới hắn.
Đến ngày sát hạch, ba nghìn đệ tử Đan Đồng đều bị triệu tập đến đan đàn tập trung chờ đợi.
Ba nghìn đệ tử tập trung tại một chỗ. Trên mặt hầu hết mọi người đều khẩn trương và nghiêm trọng, không có bất kỳ người nào nói chuyện. Cho dù là Khang Lộc ngồi ở phía trước, cũng nhắm mắt lại, trên mặt lộ vẻ trầm tư.
Phương Lâm ngồi ở trong đó, thường xuyên hết nhìn đông tới nhìn tây, hoàn toàn không có cảm giác khẩn trương, ở trong ba nghìn đệ tử vô cùng chói mắt, chọc cho mấy trưởng lão trên thạch đài nhíu mày không thôi.
Trên thạch đài có bốn trưởng lão. Ngoại trừ hai người Mạnh Vô Ưu, Mộc Yến ra, còn có một người là Triệu Đăng Minh.
Ngoài ba người còn có một lão nhân nở nụ cười hiền từ. Nhìn bề ngoài, hắn hình như còn già hơn Mạnh Vô Ưu.
- Phương Lâm người này rất không tập trung. Cho dù có chút thiên phú, nhưng năm nay sợ là ngay cả trình độ trung bình cũng không đạt được.
Triệu Đăng Minh nhìn dáng vẻ lười biếng của Phương Lâm phía dưới, nhíu mày nói.
Bởi vì lần trước ở đan đàn giảng bài xảy ra chuyện, Triệu Đăng Minh xem như mất mặt lớn. Lần này hắn không nghĩ đến chuyện chủ trì sát hạch thăng cấp, nhưng mệnh lệnh của thủ tọa hắn cũng không chống lại được, đành phải tới đây.
Chỉ có điều bởi vì chuyện lần trước, Triệu Đăng Minh đối với Phương Lâm ngoại trừ chán ghét vẫn là chán ghét, tất nhiên sẽ không nói được lời gì tốt đẹp.
Mặt Mộc Yến không đổi sắc, đối với lời Triệu Đăng Minh nói không có phản ứng nào, giống như hoàn toàn không nghe thấy.
Mạnh Vô Ưu liếc mắt nhìn Triệu Đăng Minh, không vui nói:
- Triệu trưởng lão, sát hạch còn chưa bắt đầu, bây giờ ngươi nói những lời này, không khỏi có phần bất công sao.
Thần sắc Triệu Đăng Minh thoáng lạnh, hừ nhẹ một tiếng, ngược lại không nói gì nữa.
Lão nhân kia cười nói:
- Mấy vị và lão phu cùng nhau chủ trì chuyện sát hạch, chắc hẳn nên hòa hòa khí khí, cũng không nên ầm ĩ gây mâu thuẫn.
Mấy người không nói lời nào, lão nhân kia ho khan vài tiếng, hai mắt mờ đục nhìn lướt qua đám người phía dưới.
- Yên lặng!
Âm thanh giống như tiếng chuông lớn vang vọng đan đàn, vang vọng ở bên tai mỗi một đệ tử Đan Đồng.
Trong lúc nhất thời, tất cả đệ tử Đan Đồng đều ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào bốn vị trưởng lão trên thạch đài.
- Lão phu họ Chu, cùng ba vị trưởng lão khác sẽ chủ trì sát hạch thăng cấp năm nay. Các đệ tử, đứng lên bái lạy bốn thánh của Đan tông!
Lão nhân họ Chu cao giọng nói.
Rào rào.
Một đám đệ tử Đan Đồng đứng dậy, bái lạy về phía bốn bức tượng thánh của Đan tông.
Sau khi bái lạy, mọi người lại ngồi xuống.
- Sát hạch năm nay tương tự với năm vừa rồi. Tất cả các ngươi phải chuyên tâm ứng phó, đừng lười biếng. Nếu có người làm trái với quy tắc sát hạch, lão phu cùng ba vị trưởng lão tất nhiên sẽ không buông tha!
Lão nhân họ Chu nói, mắt hơi híp lại, trên mặt cũng có một phần uy nghiêm.
Lão nhân họ Chu nói xong, Mộc Yến nói tiếp:
- Sát hạch tổng cộng có ba lần, mỗi lần một trăm đề. Tổng cộng là ba trăm đề, ba trăm đề trả lời được hai trăm bảy mươi câu tính là đạt tiêu chuẩn. Các đệ tử, bắt đầu lấy ra số thứ tự sát hạch của các ngươi. Đợi đến khi gọi tên thì tiến vào mật thất tiến hành sát hạch.
Mạnh Vô Ưu và Triệu Đăng Minh cùng với lão họ Chu kia mỗi người đặt một hộp gỗ lớn ở trên thạch đài. Ngay lập tức ba nghìn đệ tử xếp hàng bắt đầu lấy ra số thứ tự.
Sau khi Phương Lâm rút được một tờ giấy, mở ra nhìn, trên đó viết chín trăm bảy mươi ba.
Lục Tiểu Thanh nhìn lại, nói:
- Ngươi ở phía sau rồi. Ta là số sáu mươi ba.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...