Cốc lão nhìn dáng vẻ nữ tử này thất hồn lạc phách, cũng cảm thấy không đành lòng. Hắn mở miệng khuyên nhủ:
- Truyền thừa nơi đây đã bị người khác đoạt mất. Cho dù là giết chết người kia, cũng chỉ là chuyện vô bổ. Như vậy còn không bằng nhân lúc này đi tới Thanh Sư sơn, đi thu hoạch một phần truyền thừa khác còn tốt hơn.
Trên mặt nữ tử đầy vẻ không cam lòng và oán hận. Truyền thừa bên trong bức tượng đá này ban đầu vốn phải thuộc về nàng, nhưng lại bị Phương Lâm chặn ngang một đao, mạnh mẽ cướp đi.
Càng đáng giận hơn là trận pháp bên trong bức tượng đá này đang bảo vệ người mình hận nhất.
Chỉ có điều nữ tử cũng không bị phẫn nộ và hận ý làm rối loạn tâm thần. Nàng biết lúc này mình không thể lấy được truyền thừa Bạch Tượng. Nhân lúc này cường giả Tử Hà tông còn chưa chạy tới, đúng lúc đi tới Thanh Sư sơn thu hoạch một phần truyền thừa khác mới thật sự là lựa chọn sáng suốt nhất.
Nữ tử kia lập tức đứng dậy. Nàng không nói được một lời, cũng không quay đầu lại, lao thẳng đến Thanh Sư sơn ở bờ bên kia.
Cốc lão thở dài một tiếng. Trong mắt hắn có phần phức tạp liếc mắt nhìn con voi lớn màu trắng trên đỉnh núi, sau đó theo sát ở phía sau nữ tử kia.
Người thủ lĩnh áo đen kia hô một tiếng, đám người áo đen còn sống sót đều lập tức lui lại. Bọn họ tiếp tục ở lại chỗ này nữa cũng không làm được gì. Hơn nữa, cường giả của Tử Hà tông khẳng định đang lấy tốc độ cao nhất chạy tới đây. Bọn họ nhất định phải rời khỏi đây trước khi cường giả Tử Hà tông chạy tới.
Về phần thi thể những bạn đồng hành trên đỉnh núi, tuy rằng thủ lĩnh người áo đen rất muốn thu về, nhưng nghĩ đến con voi lớn màu trắng khủng khiếp kia, hắn vẫn không dám mạo hiểm đi tới. Hắn chỉ có thể cắn răng, lập tức bỏ qua suy nghĩ thu thi thể về.
Đám người người áo đen đều đã rút lui. Trên đỉnh núi lưu lại đầy những thi thể nằm trên mặt đất. Lúc đi, những người áo đen kia cũng không khách khí, quét sạch rất nhiều ruộng thuốc trên núi.
Dù sao lần hành động này bọn họ đã bị thua thiệt quá nhiều, hao tổn quá nhiều nhân thủ. Hơn nữa lần hành động này ngay từ lúc đầu cũng không được báo đáp gì. Nếu như không thuận lợi cầm ít dược liệu, đó thật sự là mất đi vốn gốc tay không trở về.
Bản thân Phương Lâm ở dưới sự bảo vệ của bức tượng đá, nhìn thấy những người áo đen kia đều rời đi, trong lòng hắn khẽ thở phào nhẹ nhõm. Chỉ có điều hắn vẫn không thu lại Bạch Tượng Đạp Nhạc Trận này. Nếu chẳng may những người áo đen kia giở quỷ kế kìa, nhân lúc mình bỏ pháp trận lại đột nhiên bắt đầu xông tới, vậy mình sẽ gặp phiền phức lớn.
- Bọn họ hình như đều đi rồi.
Độc Cô Niệm trốn ở phía sau lưng Phương Lâm, yếu ớt nói một câu.
Phương Lâm bình tĩnh nói:
- Có thể là trốn ở phía dưới. Chúng ta không nên rời khỏi nơi này thì tốt hơn. Bất kể bọn họ làm thế nào cũng không làm gì được chúng ta. Chờ tới khi cao thủ tông môn tới cứu viện là được.
Mọi người vô cùng tin tưởng và nghe theo lời Phương Lâm nói. Gần như tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kính nể, e sợ và sùng bái nhìn Phương Lâm. Một đệ tử thượng đẳng còn sót lại cũng vậy.
Dù sao Phương Lâm vừa mới dẫn theo bọn họ từ trong tuyệt cảnh chạy thoát thân. Lúc này Phương Lâm nói cái gì, bọn họ đều sẽ tin tưởng chắc chắn không di chuyển.
Phương Lâm ngồi ở dưới đất, trên mặt cũng có vài phần mệt mỏi. Vừa rồi khi chạy thoát thân, hắn cũng vô cùng căng thẳng. Đặc biệt, đây là lần đầu tiên hắn phát động trận pháp ở bên trong bức tượng đá này, hoàn toàn là dựa vào vận khí.
May là vận khí của Phương Lâm cũng không tệ lắm. Bạch Tượng Đạp Nhạc Trận bên trong bức tượng đá này đã bị hắn thành công kích phát ra.
Các đệ tử Đan tông khác cũng ào ào ngồi xuống dưới đất, thở phì phò từng hơi. Toàn thân bọn họ giống như thoát lực.
Cảm giác sống sót sau tai họa này thật đúng là tốt vô cùng. Trong lòng tất cả mọi người từ đều cảm thấy mình may mắn, đồng thời nhớ lại vẫn thấy sợ hãi. Nếu như vừa rồi bọn họ chạy trốn chậm một chút, chắc hẳn hiện tại đều đã là thi thể.
Cùng lúc đó, bọn họ cũng cảm thấy thương tiếc cho ba người bạn đồng hành tách ra bỏ chạy kia. Nếu như bọn họ không tách ra, mà cùng nhau chạy, sẽ không bị chết nhanh như vậy. Nói không chừng ba người đó vẫn còn sống sót.
Đáng tiếc, mạng lại chỉ một, chết rồi sẽ không còn nữa.
Phương Lâm ngẩng đầu nhìn con voi lớn màu trắng này. Hắn không biết rõ Bạch Tượng Đạp Nhạc Trận có thể duy trì được trong bao lâu. Chỉ có điều, muốn duy trì một ngày một đêm hắn là không thành vấn đề.
Một lát sau, từ trên Thanh Sư sơn ở bờ sông bên kia đột nhiên truyền đến một tiếng sư tử gầm kinh thiên động địa. Trong lúc đó, nước sông không ngừng cuồn cuộn. Một con hùng sư màu xanh từ trên đỉnh núi này lao nhanh ra, nhưng lập tức lại biến mất.
Phương Lâm nhíu mày. Hắn đoán được chỉ sợ võ học trên Thanh Sư sơn đã bị người khác thu lấy. Có khả năng nhất, chắc hẳn chính là nữ nhân cổ quái kia.
Ban đầu, Phương Lâm vốn muốn thu cả truyền thừa võ học trên Thanh Sư sơn. Nhưng hiện tại xem ra, trên cơ bản là không thể nào làm được.
Chỉ có điều Phương Lâm cũng không quá tham lam. Nhận được Bạch Tượng Đạp Nhạc này, hắn đã thấy vui mừng ngoài ý muốn. Hắn không cần thiết phải rầu rĩ nhiều.
Thời gian trôi qua từng chút một. Xung quanh vẫn là không chút động tĩnh gì dù là nhỏ nhất. Phương Lâm trên cơ bản có thể kết luận những người áo đen kia đã thật sự rút lui.
Vì lý do an toàn, Phương Lâm vẫn không rút bỏ trận pháp. Cẩn thận có thể dùng thuyền được vạn năm. Dù sao cái Phương Lâm có chính là thời gian.
Đến sau nửa đêm, người của Đan tông cuối cùng chạy tới. Bọn họ gồm mười mấy cường giả Võ tông cùng với bốn vị trưởng lão Đan tông.
Khi bọn họ đi tới đỉnh núi, nhìn thấy thi thể nằm đầy trên mặt đất, tất cả đều hít vào một hơi lạnh.
Phương Lâm lập tức loại bỏ pháp trận. Trong nháy mắt, con voi lớn màu trắng biến mất.
Con voi lớn biến mất, trên bức tượng đá này lại xuất hiện một vết rạn. Chỉ có điều vết rạn này cực kỳ nhỏ. Nếu không nhìn kỹ căn bản không nhìn thấy được.
- Nơi đây rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Các cường giả Tử Hà tông chạy tới hỏi.
Phương Lâm rất bình tĩnh thuật lại chuyện đã xảy ra vào buổi tối. Mọi người nghe được đều kinh hồn bạt vía.
Bọn họ lại hỏi mấy đệ tử Đan tông khác. Khi thấy bọn họ trả lời không có gì khác biệt với lời Phương Lâm nói, tất cả mọi người mới tin tưởng.
- Để ta xem rốt cuộc là ai lại dám tùy ý làm bậy như thế.
Một cao thủ Võ tông ngồi xổm xuống, kiểm tra thi thể trên mặt đất.
Sau khi kiểm tra một hồi, trên thân của những người áo đen này ngoại trừ binh khí ra, lại không có gì cả.
- Sao?
Vẫn là một trưởng lão Đan tông tinh mắt, phát hiện ra phía sau cổ của một người áo đen có một hình xăm tay quỷ màu đen.
Nhìn thấy tay quỷ màu đen kia, sắc mặt trưởng lão Đan tông này nhất thời đại biến. Thấy sắc mặt hắn khác thường, những người khác đều lập tức nhìn lại.
- Cái gì?
- Đây là…?
Ba trưởng lão Đan tông khác cùng với mười mấy cao thủ Võ tông này nhìn thấy ấn ký này, tất cả đều biến sắc.
Đám người Phương Lâm ngược lại hoàn toàn không hiểu nổi. Ấn ký bàn tay quỷ màu đen kia có đáng sợ như vậy sao? Tại sao mỗi người các ngươi đều giống như gặp quỷ vậy?
Độc Cô Niệm liếc mắt thoáng nhìn dấu ấn bàn tay quỷ màu đen kia. Trên gương mặt xinh đẹp của nàng cũng hiếm thấy một lần xuất hiện một sự nghiêm trọng.
Phương Lâm nhìn bộ dạng nàng hẳn là biết được lai lịch của dấu ấn bàn tay quỷ màu đen này. Hắn nhỏ giọng hỏi:
- Dấu ấn này rốt cuộc đại biểu cho cái gì vậy?
Độc Cô Niệm liếc mắt nhìn Phương Lâm. Sau khi do dự một lát, nàng cũng khẽ giải thích với hắn:
- Dấu ấn này đại biểu những người này đều là sát thủ của Ẩn Sát đường.
- Ẩn Sát đường?
Trong miệng Phương Lâm thì thầm một tiếng. Chỉ có điều hắn lại hoàn toàn không biết Ẩn Sát đường này cuối cùng là vật gì.
Độc Cô Niệm còn nói thêm:
- Ẩn Sát đường là một tổ chức sát thủ chống lại chín nước. Nó có thế lực trải rộng chín nước, cực kỳ đáng sợ.
Phương Lâm dường như suy nghĩ tới điều gì gật đầu. Hóa ra là một tổ chức sát thủ, hơn nữa nghe có vẻ như rất lợi hại.
- Không ngờ là người của Ẩn Sát đường. Chuyện này quá lớn, nhất định phải báo lên tông chủ.
Trưởng lão Đan tông này nhíu mày nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...