Ngọt mê muội.
"Ừm." Lâm Dã ngoài mặt tỉnh táo, nội tâm có mười vạn lạc đà Alpaca chạy nhanh qua, xém chút cũng mang mạng anh đi.
Chu Thừa Nghiêu điềm nhiên như không có việc gì thu tay lại, lấy một viên kẹo, "Tuột huyết áp không có sao chứ?"
Lâm Dã cắn kẹo cứng, chua ngọt lan ra trong miệng.
Lông mi cụp xuống, cưỡng ép dời ánh mắt từ trên tay Chu Thừa Nghiêu xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thì ra là bởi vì tuột huyết áp mới cho anh ăn kẹo, vậy thì hắn thật là tri kỷ a, Lâm Dã cắn cái rắc cắn nát kẹo cứng.
"Không có gì, cảm ơn."
Lúc Chu Thừa Nghiêu ăn kẹo tay đụng vào bờ môi mình, hắn dừng lại nửa phút mới để tay xuống, mắt đen nặng nề rơi xuống người Lâm Da. "Không cần khách sáo."
Đi vào phòng ăn, Chu Thừa Nghiêu cực kỳ tự nhiên kéo ghế ra cho Lâm Dã, ngồi xuống bên cạnh. Phục vụ viên đưa menu tới, Chu Thừa Nghiêu cầm tới trước mặt Lâm Dã. "Muốn ăn cái gì?"
"Cậu chọn đi, tôi ăn gì cũng được." Trước kia Lâm Dã một lòng trầm mê huấn luyện, cũng rất ít khi ra ngoài ăn cơm. Cầm được giải thưởng ra ngoài ăn cơm, cũng là quản lý câu lạc bộ bố trí menu.
Chu Thừa Nghiêu gọi đồ ăn xong đưa menu tới đối diện.
"Uống cái gì?"
"Nước."
Bầu không khí yên lặng, Lâm Dã lấy điện thoại di động ra mở Weibo mình ra, mấy chục ngàn thông báo tin nhắn, bình luận và lượt thích được chuyển tiếp, Lâm Dã sửng sốt một chút lập tức trở về trang đầu. Phát hiện mình đăng nhập chính là Weibo của Hawk, cửa sổ giao diện lượt thích chỉnh tề một loạt khen Chu Thừa Nghiêu, lượt thích bài Weibo mới nhất là fan cuồng của Chu Thừa Nghiêu thổi hơn một ngàn từ rắm cầu vồng.
Lâm Dã thật sự muốn chết tại chỗ.
Hầu Tử ở đối diện kêu một ly nước chanh, uống một ngụm đột nhiên ngẩng đầu, "Anh Dã anh lên hotsearch."
"Thật sao?"
Fan Lâm Dã lần này đã tăng hơn năm chục ngàn, còn đang tiếp tục tăng lên. Bình luận trên Weibo mới nhất của Lâm Dã đã qua ba chục ngàn, số lượng đăng lại là bốn chục ngàn, Chu Thừa Nghiêu đã giúp chuyển trước đó.
Lâm Dã mở phần bình luận ra, phát hiện anh lại có một bộ phận fan bóp mày sống tao chết với fan KG.
"K thần lên hotsearch." Tự Kình cũng đang chơi điện thoại, nói, "Cậu và anh Nghiêu cùng một chỗ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đột nhiên tai Lâm Dã đỏ bừng, mở hotsearch ra thấy song K của KG mười chín giết ăn gà.
Đằng sau ID của Chu Thừa Nghiêu có chữ K, sau ID của Lâm Dã cũng có chữ K, đây mới là KK thật. Hotsearch thứ hai, fan club của Chu Thừa Nghiêu đã đăng một bài Weibo, "Cười chết, có phải Hawk không biết Weibo có chức năng đẩy lượt thích lên không? K thần đáng yêu như vậy sao? Nhấn từng cái thích cho Weibo thổi Nghiêu gia chúng tôi."
Lâm Dã: ". . ."
Ảnh chụp màn hình Weibo tất cả lượt thích Weibo, lại có hơn một trăm cái, hiện tại Lâm Dã bỏ thích cũng vô dụng. Bài Weibo này đã hơn một ngàn bình luận, đều đang ha ha ha.
"Anh Dã, anh thật sự không biết nhấn thích có thể đẩy lên trang đầu à?"
Lâm Dã uống một hớp nước, nâng khuôn mặt thanh lãnh lên đảo mắt một vòng, mặt không chút thay đổi nói, "Biết."
Giả bộ thật giống.
Chu Thừa Nghiêu mượn uống nước cố nén nụ cười nơi khóe miệng, Lâm Dã hoặc là không biết, hoặc là nhầm tài khoản.
Tác phẩm rắm cầu vồng chạm như vậy, Lâm Dã đều muốn nhấn thích.
"KG đáng giá."
Mấy người đang nén cười trên bàn ăn đều không cười được nữa, lập tức che dấu cảm xúc, bề ngoài nghiêm túc lại. Hôm nay tranh tài, KG thật không đáng.
Đổi chế độ thi đấu cũng không phải chỉ một nhà bọn họ đổi, là tất cả mọi người đổi, vì sao các đội khác có thể thích ứng, bọn họ lại không thể?
Lâm Dã trở về trang chủ Weibo, soạn một bài Weibo mới, "Hôm nay là T thổi." Nhấn đăng.
Hai phút sau, Lâm Dã nhận được cái tag, nhấn vào thấy Weibo mới nhất của Chu Thừa Nghiêu.
"KG vẫn còn chặng đường dài phía trước, chúng tôi sẽ luôn tiếp tục đi." Hắn tag bốn người, theo thứ tự từ Thiên Minh Hầu Tử Tự Kình đến Lâm Dã.
Bình luận Weibo thứ nhất, "Mặc dù K thần đánh rất tốt, nhưng vẫn rất muốn hỏi, Thiên Minh thế nào? Tại sao muốn thay Thiên Minh? KG đi đến bây giờ có một phần công lao của Thiên Minh, xin đừng nên tá ma giết lừa [1]."
[1] Tá ma giết lừa /xiè mò shā lǘ/ : thành ngữ tiếng Trung. Cối xay xưa có đòn dài cho người hoặc ngựa, lừa kéo/đẩy xay. Ý là sau khi xay (lúa) xong, gỡ con lừa kéo cối xay xuống giết chết. Ví von cho việc đá người đã từng góp sức cho mình bay ra ngoài. Đồng nghĩa với qua sông dỡ cầu; qua cầu rút ván; ăn cháo đá bát; qua rào vỗ vế; hết rên quên thầy.
Chu Thừa Nghiêu trả lời bằng một bức hình, là bệnh án, "Xem không hiểu tự vẫn."
Bình luận phía dưới bài Weibo đều hơn ngàn, Thiên Minh là đại lưu lượng thứ hai KG, số lượng fan phát trực tiếp và Weibo đều rất khả quan. Hôm nay trước khi lên Lâm Dã cũng từng suy nghĩ vấn đề này, nhưng bản thân anh không phải rất quan tâm những thứ này, tay của anh khôi phục cũng không tốt, thời gian anh có thể thi đấu quá ngắn.
Thiên Minh thuộc về KG, Lâm Dã vĩnh viễn là người thứ năm.
Lâm Dã share Weibo Chu Thừa Nghiêu, "Cố lên, KG!"
Để điện thoại di động xuống, ăn cơm.
Phần còn lại đi mẹ nhà mày.
Ăn cơm xong cũng gần mười hai giờ, về căn cứ Thẩm Mộc muốn mở cuộc họp đánh giá, Lâm Dã cũng bị giữ lại. Chu Thừa Nghiêu là người cuối cùng vào phòng họp, hắn đặt bình giữ nhiệt vào tay Lâm Dã, kéo ghế ra ngồi xuống nhìn màn hình.
"Thiên Minh là do thân thể có vấn đề không nói, mặt khác ba người các cậu đánh được không? Hôm nay sai lầm nhiều lắm." Lúc Thẩm Mộc trở nên nghiêm nghị thì rất dữ.
Thời gian phê bình là một tiếng, hội nghị kết thúc, Thẩm Mộc nhìn Lâm Dã, "Xế chiều ngày mai hai giờ tham gia vào đội huấn luyện."
Lâm Dã khẽ giật mình, quay đầu nhìn Chu Thừa Nghiêu, Chu Thừa Nghiêu quay bút, bút rơi xuống trên bàn phát ra một tiếng vang, "bang", hắn ngước mắt, "Sáng mai đi kiểm tra, không có vấn đề buổi chiều huấn luyện."
Chu Thừa Nghiêu đứng dậy, chân dài nghiêm nghị, một tay hắn đút túi nhìn qua Lâm Dã, nói, "Đều sớm nghỉ ngơi một chút."
Hội nghị xem như kết thúc.
Chu Thừa Nghiêu không có rời đi ngay, hắn dựa lên cạnh bàn đợi tất cả mọi người đi hết mới nhìn Thẩm Mộc, "Phải bao lâu Thiên Minh mới có thể khỏe hoàn toàn?"
"Viêm dạ dày rất phiền phức." Thẩm Mộc đốt một điếu thuốc.
Chu Thừa Nghiêu nhíu mày sải bước đi mở cửa sổ ra, lại kéo ra cái ghế ngồi xuống lại ngón tay thon dài khép lại ấn nhẹ mi tâm, thả tay xuống. "Bây giờ tôi rất lo lắng."
"Lâm Dã đánh cực kỳ tốt, trạng thái cũng rất tốt." Thẩm Mộc nói, "Cậu ấy không phải là đồng đội cậu muốn sao?"
Thật ra trạng thái của KG không phải gần đây mới xuống, nửa năm trước đã bắt đầu. Giới thể thao điện tử không có cây thường xanh, theo thời gian phiên bản chế độ thi đấu thay đổi, cho dù là đội quán quân cũng có thể đánh đánh liền không còn.
Trước đó Chu Thừa Nghiêu muốn thay Tự Kình đi một phần là bởi vì tư tâm, nhưng bộ phận này chiếm thật sự rất ít. Một bộ phận khác hắn là vì KG, KG cần máu mới, hiện tại KG đã đi đến rìa Waterloo [2]. Thi đấu Berlin bọn họ đánh cực kỳ phí sức, Chu Thừa Nghiêu cảm nhận rõ ràng được loại cảm giác bất lực đó. Liều mạng đi đánh, thành tích cũng là duy trì không cao không thấp, vận khí tốt lấy được quán quân.
[2] Waterloo: trận chiến kết thúc đế chế Napoleon. Để nói về trận Waterloo thì rất dài, mọi người có thể lên google tra Waterloo hoặc trận Waterloo là ra.
"Tôi nghi ngờ tay của anh ấy căn bản không có tốt, anh ấy nói với Lý Phi muốn đem thời gian cuối cùng đặt trên sàn thi đấu."
"Vậy có lẽ không phải tay có vấn đề, có bệnh khác thì sao?" Thẩm Mộc suy đoán.
"Tôi đã xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của anh ấy, không có vấn đề lớn, nhưng hiện tại không kiểm tra ra bệnh xấu trên tay."
Thẩm Mộc trầm mặc nửa ngày, ôm cánh tay tựa ở bên cạnh bàn, "Lúc Hawk giải nghệ có một khoản tiền, hiện tại sao lại trôi qua thảm như vậy? Xảy ra chuyện gì? Cậu ấy sẽ không làm chuyện gì không nên làm chứ?"
"Ba mẹ của anh ấy lần lượt qua đời, không có bảo hiểm chữa bệnh. Tiền đều tiêu vào bệnh viện, hai năm này thân thể anh ấy cũng không tốt, vẫn luôn không có công việc."
Thẩm Mộc đánh rơi khói thuốc, thở dài một hơi, "Vậy tôi hiểu được, tôi nhớ trình độ Hawk rất thấp, đoán chừng cũng không tìm được công việc khác, công việc thể lực thân thể của cậu ấy chênh lệch không làm được, thật thảm."
Thẩm Mộc ngẩng đầu nhìn ánh mắt âm trầm của Chu Thừa Nghiêu, nói thêm, "May là không đi làm công việc thể lực, không thôi tay phải phế bỏ thiệt mất."
"Bây giờ tôi rất muốn giết người." Chu Thừa Nghiêu nhìn Thẩm Mộc.
"Xã hội pháp trị, đừng đánh đánh giết giết, tính tình nóng nảy lớn như vậy rất dễ mọc mụn." Thẩm Mộc ngậm thuốc lá vỗ bả vai Chu Thừa Nghiêu, nói, "Bác sĩ nói thế nào?"
"Đề nghị tĩnh dưỡng, đây cũng là nguyên nhân tôi không cho anh ấy ra sân." Chu Thừa Nghiêu nói, "Tôi không muốn thua thi đấu, nhưng mà so với Lâm Dã khỏe mạnh, tôi tình nguyện thua trận thi đấu."
"Cậu ấy sẽ không đứng ngoài thờ ơ."
Chu Thừa Nghiêu vươn tay, "Mượn một điếu thuốc."
Thẩm Mộc đưa thuốc lá cho Chu Thừa Nghiêu, "Tính cách Hawk nhìn qua không yếu đuối như vậy, cậu ấy rất cường thế, cậu cưỡng ép không cho cậu ấy ra sân hai người các cậu có thể phải tách ra. Thiếu gia, không phải hút như thế, ai —— "
Chu Thừa Nghiêu bị sặc, ho kịch liệt.
Thẩm Mộc thật sự là trợn mắt hốc mồm, lấy thuốc lá của Chu Thừa Nghiêu dập tắt ném qua một bên, đưa nước cho hắn. "Hút thuốc không tốt, dễ chết sớm, chớ học."
"Lâm Dã có người quan tâm à?" Chu Thừa Nghiêu nhìn Thẩm Mộc, "Chính là kiểu kia, người quan tâm đến mức anh ấy không còn dám ngược đãi chính mình."
"Đó chính là cậu." Thẩm Mộc hút xong một điếu thuốc, nhấn vào gạt tàn thuốc. "Từ khi Hawk vào đội tới giờ hầu như chỉ thân thiết với cậu, cậu ấy từng phản ứng người khác sao? Không chỉ vào đội, là từ khi Hawk vào giới thể thao điện tử tới giờ, có từng phản ứng người khác sao? Còn nhấn thích cho những fan viết cầu vồng cho cậu, thao tác này cũng ok."
Chu Thừa Nghiêu: ". . ."
"Nếu không trước hết để cho cậu ấy tham gia huấn luyện, tôi sẽ giảm bớt lượng huấn luyện của cậu ấy, trạng thái không đúng lập tức kêu dừng. Golden Tournament năm nay có quan hệ trực tiếp đến việc có tư cách dự thi Global Invitational hay không, đây là cuộc thi đáng giá nhất trong những năm gần đây. Nếu như là năm ngoái, tôi chắc chắn không chút do dự để các cậu từ bỏ, một cái giải đấu lớn trong nước mà thôi. Thế nhưng là năm nay, nói thật, tôi không cam tâm."
Chu Thừa Nghiêu trầm mặc.
"Rốt cuộc cậu ôm tâm tư gì với cậu ấy? Sùng bái? Thưởng thức?"
"Sùng bái cùng thưởng thức chỉ là một phần." Chu Thừa Nghiêu uống một hớp nước, tuấn lông mày vẫn nhíu chặt, "Tôi thích anh ấy, tôi muốn cho anh ấy khỏe mạnh ở bên cạnh tôi sống cả một đời."
"Hoắc!" Thẩm Mộc nói, "Rốt cuộc cậu có phải GAY không?"
"Phải."
Hầu kết Chu Thừa Nghiêu nhấp nhô, nuốt nước xuống, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ. Hai chữ cái KG sáng đèn phía trên căn cứ, vô cùng lóa mắt.
"Thắng và anh ấy đều là tín ngưỡng của tôi." Chu Thừa Nghiêu nói, "Đừng ôm hi vọng quá lớn với giải thưởng này, một khi tay anh ấy xảy ra vấn đề, tôi sẽ lập tức kêu dừng thay đổi anh ấy. Trạng thái bây giờ của Thiên Minh, muốn cầm giải thưởng quả thực là nằm mơ."
"Vậy lại lựa người từ đội hai dùng để thay thế Lâm Dã?" Thẩm Mộc nói. "Câu thông với bên thi đấu? Lấy slot của Thiên Minh xuống? Cũng không thể để đến lúc đó không có người để thay chứ? Vậy thật là một cơ hội nhỏ nhoi cũng không có."
"Thông báo Phì Phì, trưa mai tầng quản lý họp." Chu Thừa Nghiêu không đơn thuần là đội trưởng KG, hắn vẫn là ông chủ của KG, thứ hắn cân nhắc càng nhiều càng toàn diện. Đội ngũ thể thao điện tử quan trọng nhất là cầm thưởng, không có thành tích hết thảy là không. Người trong mộng đều là có cảm tình, tình cảm giữa các tuyển thủ không phải là số liệu lạnh như băng, bọn họ từ không có gì cả đánh tới đỉnh cao vinh quang hiện tại.
Thi đấu Berlin kết thức, trạng thái Tự Kình là kém nhất, tuổi của Tự Kình không nhỏ, tình trạng của anh ấy cực kỳ không ổn. Lúc ấy Chu Thừa Nghiêu dự định đổi đi Tự Kình, nhưng cuối cùng xảy ra chuyện chính là Thiên Minh.
Chu Thừa Nghiêu ngồi dậy một tay đút túi cầm theo bình giữ nhiệt quay người đi ra cửa phòng hội nghị, phiền muốn chết, "Đau đầu."
Kéo cửa ra, Lâm Dã đứng ở ngoài.
Chu Thừa Nghiêu dừng bước, ngước mắt thẳng tắp nhìn Lâm Dã. Lâm Dã chỉ mặc áo thun, cánh tay thon dài gầy gò lộ ra, trắng rất không khỏe mạnh. Tóc mái của anh rũ xuống sắp che mắt, đôi mắt xinh đẹp lại sương mù mông lung, để cho người ta không nhìn ra cảm xúc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...