Tuyệt địa sủng ái

Giết ngược lại khi đến đường cùng, ăn gà.
Lâm Dã buông con chuột ra, thở ra một hơi, một phát kia anh đang đánh cược. Lúc trạng thái Lâm Dã tốt nhất đã từng đánh như vậy, một phát vừa nãy đánh trúng, nhưng tay của anh đến bây giờ vẫn đang run.
Đó đã từng là vinh quang của Lâm Dã, cũng là ác mộng của Lâm Dã.
"Đau không?"
Lâm Dã thả tay xuống quay đầu nhìn sang, cánh tay thon dài của Chu Thừa Nghiêu vượt qua Lâm Dã tắt phát trực tiếp, lại rời khỏi tổ đội trò chơi. Lâm Dã còn nhìn xem hắn, Chu Thừa Nghiêu thu tay lại ngồi thẳng, cầm ly giữ nhiệt của mình mở ra đưa cho Lâm Dã.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cảm ơn."
Nhịp tim Lâm Dã vẫn còn rất nhanh, anh không có từ trong trò chơi rút ra, cảm giác chiến thắng thật tốt quá, anh cảm nhận được linh hồn mình run rẩy, sự kiêu ngạo khắc vào trong máu mủ của anh đã khôi phục tại thời khắc này.
Tay bị nắm chặt, đột nhiên Lâm Dã ngẩng đầu chạm vào ánh mắt đen nhánh của Chu Thừa Nghiêu, Lâm Dã nhìn hắn. Chu Thừa Nghiêu nắm chặt cổ tay Lâm Dã, giọng nói trầm thấp, "Tay đau?"
Lâm Dã vừa định gật đầu thì phản ứng kịp nhanh chóng lắc đầu, "Không đau."
Chu Thừa Nghiêu dựa vào rất gần, lòng bàn tay nhẹ nhàng rơi vào trên da Lâm Dã qua băng y tế, Lâm Dã nhìn mặt hắn gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy không khí chật chội, "Sao vậy?"
"Tay của anh đang run." Giọng Chu Thừa Nghiêu khàn, thuận theo cổ tay Lâm Dã lần xuống lòng bàn tay, cảm nhận được cơ bắp Lâm Dã phát run.
"Chu Thừa -- "
Bỗng nhiên Chu Thừa Nghiêu đứng dậy, đánh gãy Lâm Dã, kéo anh đi nhanh ra ngoài, "Đi bệnh viện."
"Tôi không sao."
"Anh không phải bác sĩ, anh không thể phán đoán bệnh tình của mình." Khí thế Chu Thừa Nghiêu ngang ngược, mười phần cường thế túm Lâm Dã ra khỏi phòng huấn luyện, Lâm Dã chỉ kịp với được điện thoại.
Căn cứ rất yên tĩnh, hôm nay đội một và đội hai đều nghỉ, trong sân không có một bóng người chỉ có hai chữ KG phía trên nhà lóe lên ánh sáng. Xe Chu Thừa Nghiêu dừng ở cổng, đường cong bá đạo của đại G. Chu Thừa Nghiêu mở cửa xe nhét Lâm Dã vào, Lâm Dã xòe tay ra giải thích nói, "Đây là phản ứng tự nhiên -- "
Sau đó anh cũng phát hiện ngón tay của mình đang không bị khống chế run, anh ngước mắt chạm vào mắt Chu Thừa Nghiêu, ngậm miệng.
"Anh đánh chức nghiệp sáu năm." Chu Thừa Nghiêu nói, "Tay run mang ý nghĩa là gì? K thần?"

Lâm Dã có chút bối rối, tay cũng không đau, nhưng bây giờ chính là không bị khống chế run. Anh mím môi, vuốt vuốt cổ tay bưng lấy mặt hít sâu một hơi.
"Nếu như bởi vậy chuyển biến xấu, cuộc đời chức nghiệp của anh dừng ở đây."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tóc mái mềm mại của Lâm Dã che trên trán, lúc nói chuyện lông mi dày rậm có chút phát run. Chu Thừa Nghiêu muốn sờ đầu của anh, giơ tay lên đến không trung dừng lại, thay đổi rơi xuống trần xe, một tay chống đỡ, giọng Chu Thừa Nghiêu thấp xuống, "Đi bệnh viện?"
Lâm Dã nhướng mày liếc mắt một cái. Dưới ánh đèn nền con mắt Chu Thừa Nghiêu sâu, rất có tính áp bách. Áo khoác đồng phục của đội của hắn mở, đường cong xương quai xanh dọc theo vào áo thun màu đen, thon dài gợi cảm.
"Ừm, cảm ơn."
Lâm Dã cầm tay phải, Chu Thừa Nghiêu thu tay lại đứng thẳng nhìn Lâm Dã một lát, đóng cửa xe nhanh chân đi vòng qua ghế lái. Lâm Dã mím môi dưới, chân dài của Chu Thừa Nghiêu đã đặt vào trong xe, hắn đã ngồi vào.
Lâm Dã cài dây an toàn, Chu Thừa Nghiêu khởi động động cơ, đánh xe lái ra ngoài.
Ánh đèn yểu điệu rơi xuống khuôn mặt không biểu tình của Chu Thừa Nghiêu, Lâm Dã kéo khóe miệng, nghĩ đến lời vừa rồi của Chu Thừa Nghiêu, "Cuộc đời chức nghiệp của tôi đã kết thúc vào hai năm trước."
Chu Thừa Nghiêu nhìn Lâm Dã một chút, không nói tiếp mà lấy điện thoại ra bấm cái dãy số, nửa ngày bên kia mới kết nối, Chu Thừa Nghiêu lời ít mà ý nhiều, "Ở bệnh viện sao? Tay Lâm Dã không tốt lắm."
"Cậu dẫn cậu ấy đi bệnh viện." Evan nói, "Tôi qua liền."
"Cảm ơn."
Cúp điện thoại, Chu Thừa Nghiêu đặt điện thoại xuống một bên, ngón tay thon dài xẹt qua tay lái rồi nắm chặt, "Hai năm trước đã kết thúc, vậy tại sao trở về?"
Lâm Dã quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đường chiếu rất xa, chỉ có chỗ xa xa có bóng tối nặng nề. Anh trầm mặc, sau một hồi nghe được giọng trầm thấp của Chu Thừa Nghiêu nói, "Không phải kết thúc, là lại bắt đầu lại từ đầu."
Lúc bọn họ tới bệnh viện Evan còn chưa tới, hai người được y tế mang vào văn phòng của Evan, Lâm Dã ngồi trên ghế, một tay Chu Thừa Nghiêu đút túi nghiêng người dựa vào bên cửa sổ đang nhắn tin.
Lâm Dã nhìn đôi chân dài thẳng tắp của Chu Thừa Nghiêu, ánh mắt hai người chạm nhau, không khí yên tĩnh nửa phút, Chu Thừa Nghiêu đứng thẳng, "Ừm? Nhìn cái gì?"
Giọng nói trầm thấp rơi xuống trái tim Lâm Dã, có chút đau, chưa từng có ai đối tốt với anh như vậy, chưa từng có.
"Hôm nay bọn họ đều --" Đầu óc Lâm Dã giật giật, nhưng vẫn thốt ra, "Đi hẹn hò, người yêu của cậu không có ở Giang thành?" Trong nháy mắt hỏi ra kia, não của anh trống không, anh thẳng tắp nhìn chằm chằm Chu Thừa Nghiêu, thế giới một mảnh trống trải.
Anh đang thử thăm dò, rất lớn mật.

Chu Thừa Nghiêu cất di động vào túi áo, mắt đen trầm hơn, lười biếng đứng dang chân, "Bạn bè [1] gì?"
[1] 朋友 /péng·you/ : vừa có nghĩa là bạn bè vừa có nghĩa là người yêu
Ngay lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Chu Thừa Nghiêu ngước mắt, Evan vội vàng vào cửa, "Tình huống như thế nào? Chuyện gì xảy ra? Tay thế nào?"
Lâm Dã đứng lên, "Đang phát run, là tình huống bình thường sao?"
"Kiểm tra trước đã."
Evan mang Lâm Dã đi làm kiểm tra theo quy củ, Chu Thừa Nghiêu ngồi xuống nghiêng người dựa vào ghế, ấn điện thoại di động gửi tin nhắn cho anh hai, "Có thể liên hệ bệnh viện MC giúp em được không?"
Điện thoại Chu Thừa Nghiêu lập tức vang lên, Chu Thừa Nghiêu kết nối.
"Em sao vậy?"
"Không phải em, là tay của bạn em." Chu Thừa Nghiêu nói tình hình một lần, nói, "Gần đây em có tham khảo mấy chỗ bệnh viện, MC là chuyên gia phương diện này. Em có gửi mail, tạm thời còn chưa trả lời."
"Bạn bè gì để em gấp gáp như vậy?"
Chu Thừa Nghiêu nghĩ nghĩ nói, "Bạn trai tương lai."
Đầu bên kia điện thoại một hồi trầm mặc, một lát sau âm thanh anh hai vọt qua tới, "Khi nào thì em thành đồng tính luyến ái rồi? Chu Thừa Nghiêu, thời kỳ phản nghịch của em dài quá rồi."
"Không phải phản nghịch." Chu Thừa Nghiêu cầm di động đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn về phía chỗ bóng tối xa xa, "Em thích anh ấy." Dừng lại một lát, Chu Thừa Nghiêu nói, "Em không phải là bởi vì ai trở thành đồng tính luyến ái, em vẫn luôn như vậy."
Kiểm tra dày vò đến mười hai giờ, Evan đem báo cáo kiểm tra nện cho Chu Thừa Nghiêu, uống một hớp nước lớn mới để ly xuống nói, "Tay không có việc gì, tuột huyết áp. Bất quá gần đây vẫn không nên dùng tay quá mức, nuôi mấy ngày lại tham gia huấn luyện."
Lâm Dã tuột huyết áp, ô long [2] lớn nhất đêm nay.
[2] Ô Long (乌龙) /wūlóng/ : là từ trong tiếng Quảng Đông giống với từ tiếng anh "own goal" (bàn thắng phản lưới nhà). Trong những năm 1960 và 1970, phóng viên HongKong đã sử dụng "Ô Long" đến phiên dịch cho "own goal". (Baidu)
Ô Long là chuyện nhầm lẫn xấu hổ
Chu Thừa Nghiêu nhìn Lâm Dã, Lâm Dã cũng lúng túng tê cả da đầu, quả thực muốn bay, nửa ngày mới buông lỏng, "Tôi cũng không nghĩ tới."

Chu Thừa Nghiêu với Lâm Dã đi ra bệnh viện đã là 12:30, sau khi lên xe Chu Thừa Nghiêu quay người lấy một bình nước ở sau vặn ra đưa cho Lâm Dã, "Về căn cứ?"
Giờ này không về căn cứ thì đi đâu?
"Thật xin lỗi, gây thêm phiền toái cho cậu."
Chu Thừa Nghiêu lùi xe ra ngoài, lái xe lên đường chính. Lời thề son sắt nhất định là tay có chuyện, kết quả là tuột huyết áp, không khí yên tĩnh, hết sức khó xử.
Lâm Dã chỉnh cổ áo thun, mở Weibo ra di chuyển lực chú ý, nhìn thấy tin nhắn riêng từ 3C A Khốc.
"Tôi là 3C A Khốc, theo dõi nhau không?"
Lâm Dã: "..."
Theo dõi mẹ cậu cái búa!
Lâm Dã trở về trang đầu nhìn thấy Chu Thừa Nghiêu lên hotsearch lần nữa, Chu Thừa Nghiêu là tính tiền tháng hotsearch hả?
Nhấn vào xem báo lá cải về thể thao điện tử PUBG đã đăng một đoạn video, tag Chu Thừa Nghiêu, "Bo cuối một phát vào đầu, kỹ thuật một đánh ba xuất hiện lần cuối ở PGI bốn năm trước. Hôm nay T thần trình diễn lần nữa, tú đầu người tê cả da đầu."
Video có hai đoạn, một đoạn là trận vừa mới đánh kia, còn có một đoạn chất lượng hình ảnh rất kém, cắt xuống từ sàn thi đấu bốn năm trước. Trong lòng Lâm Dã lộp bộp một chút, như vậy có mang thêm phiền phức cho Chu Thừa Nghiêu hay không?
Fan của báo lá cải thể thao điện tử hơn một trăm vạn, bình luận đã qua ngàn. Top 3 bình luận hot là fan Chu Thừa Nghiêu, bây giờ không thể nghi ngờ Chu Thừa Nghiêu là tay súng thiện xa nhất PUBG.
"Giơ ngón tay cái cho T thần của chúng ta!"
"Không có thao tác nào là T thần chúng ta không thể tú."
"Trận trực tiếp này tôi có xem, T thần và K thần ngồi chung với nhau, có thể hai người họ giao lưu với nhau mới có thể đánh giống như vậy." Từ bình luận này bắt đầu lệch ra khỏi hàng, bên trong nhao nhao thành một đoàn.
Tiểu mê muội KG: "Có thể đừng dát vàng lên mặt K thần nhà các người được không? T thần của chúng tôi biểu diễn cá nhân cũng muốn đến cọ nhiệt độ, muốn mặt mũi chút."
Ba K trở về: "Tiểu mê muội cô đừng kiêu ngạo, thấy rõ cái bình luận này đang nói gì không, trước đó hai người cùng một chỗ trực tiếp ai cũng thấy, K thần ở bên cạnh T thần có lỗi sao?"
Về sau fan Chu Thừa Nghiêu đều xuống trận, xé thành một đoàn. Hawk ký nhập KG, trở thành dự bị đội một KG đã chọc nhiều người tức giận, bây giờ còn dám đánh đồng với T thần đội một KG, fan KG và fan Chu Thừa Nghiêu cũng bắt đầu hỗn chiến.
Phía trước đèn đỏ, Chu Thừa Nghiêu dừng xe cầm điện thoại lên nhìn thấy thông báo Weibo, Lâm Dã cũng nhìn điện thoại hắn, lập tức nói, "Những lời bàn trên mạng đều không có nghĩa là chúng ta, bất kể fan nói cái gì, chúng ta với fan không có quan hệ."
"Cái gì?" Chu Thừa Nghiêu nhíu mày, nghe không hiểu.
Lời ra khỏi miệng Lâm Dã liền hối hận, anh đang nói cái gì? Nhưng tính tình của Chu Thừa Nghiêu rất dễ bị dẫn nhịp. Mấy lần trước Chu Thừa Nghiêu gióng trống khua chiêng làm trích đăng lên giọng trả lời fan, lòng Lâm Dã còn sợ hãi.
"Trận vừa mới đánh kia lên hotsearch."

"Thật sao?" Chu Thừa Nghiêu mở Weibo ra lần nữa, liếc nhìn rồi đặt điện thoại qua một bên, xoẹt lạnh, "Bọn họ biết cái gì? Người góp vốn nói."
"Tôi có thể hiểu được tâm tình của bọn họ." Lâm Dã nói, "Nhóm bọn họ đều có cảm tình với mỗi thành viên."
"Đó là xây dựng trên cơ sở chiến thắng." Chu Thừa Nghiêu một tay khoác lên trên tay lái, kéo kiếng xe xuống, gió lùa vào, âm thanh của hắn lạnh mà nhạt, "Tôi có thể đăng bài làm sáng tỏ."
"Không cần thiết, cái này không có gì hay để làm sáng tỏ. Cậu ưu tú hơn tôi, thao tác kiểu này đối với cậu mà nói vốn cũng không phải khó, cậu hoàn toàn có thể đánh ra tới." Lâm Dã bị lời nói trước đó của Chu Thừa Nghiêu kinh sợ, Chu Thừa Nghiêu nhìn rất rõ ràng, thời đỉnh cao có thể nhìn thấu như vậy đích xác rất ít người, "Không cần thiết nói nhiều với fan như vậy, lại là chuyện để xé, với lại đánh dùm là trái với hợp đồng."
Lâm Dã lăn lộn trong vòng này thời gian dài, phương diện này rất cẩn thận. Cũng không muốn để sự việc tiếp tục lên men, đối với anh và Chu Thừa Nghiêu đều bất lợi.
"Tôi chính là sợ cậu suy nghĩ nhiều, tôi không quan trọng." Lâm Dã cảm thấy mình cần phải nói rõ ràng, "Quan hệ của chúng ta sẽ không bởi vì fan nói điều gì mà thay đổi, tôi cũng sẽ không để ý."
"Anh quan tâm cái gì?"
Cậu.
Lâm Dã không dám nói, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lái xe lên đường cao tốc, Lâm Dã nhìn thấy biển quảng cáo to lớn bên ngoài lần nữa, khuôn mặt lạnh lùng của Chu Thừa Nghiêu chợt lóe lên. Đêm nay màn đêm rất tối rất nặng, không có ánh sao. Xe cộ trên đường không nhiều, bước vào đêm khuya, toàn bộ thành phố lâm vào yên tĩnh.
Lâm Dã lại nghĩ đến lúc ở bệnh viện Chu Thừa Nghiêu không có trả lời vấn đề kia, Chu Thừa Nghiêu có đối tượng hay không đều không có liên quan tới mình. Lâm Dã cảm thấy khi đó mình hỏi đường đột, cảm giác có chút liều lĩnh. Bây giờ bình tĩnh trở lại, hai người một chỗ, anh khó tránh khỏi nhớ tới những sai lầm kia. Liền không ngoài suy đoán mà vô cùng lo lắng, là không nên hỏi, quan hệ của anh và Chu Thừa Nghiêu còn không có tốt tới trình độ đó. Hỏi xong thì có thể thế nào đây? Anh có thể vung chân ra không quan tâm theo đuổi Chu Thừa Nghiêu? Theo đuổi không là vấn đề, vấn đề là người ta muốn sao?
A Khốc vạch trần Chu Thừa Nghiêu có đối tượng, bỗng dưng tăng thêm gánh nặng cho người ta.
Tuổi đã cao, không nên sống trên người con chó.
"Bây giờ anh và bạn gái cũ còn liên lạc không?" Chu Thừa Nghiêu đột nhiên mở miệng.
Lâm Dã đột nhiên quay đầu, "Cái gì. . . Thứ đồ gì?"
Bạn gái cũ của anh ở đâu ra?
---------
Tác giả có lời muốn nói: 
Lâm Dã: Tung tin đồn nhảm mộ tổ tiên nhà cậu nổ tung!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận