Vòng loại thi đấu trong nước kết thúc, các tin tức liên quan tới team HOG chiếm cứ đầu bảng các trang mạng.
Có chúc mừng, có suy đoán, có nghi vấn, trong diễn đàn cùng weibo tranh chấp không ngừng, fans team cùng fan cá nhân thành viên liên tục đôi co.
HOG, Drunk, Drunk giết Du Thiển Hề, Youth giết Du Thiển Hề, HOG mở màn giết Du Thiển Hề, HOG không giết Du Thiển Hề thì không thể thắng, đến cùng thì HOG còn ai nữa muốn giết Du Thiển Hề… Một loạt các chủ đề liên quan dồn dập đứng top, toàn bộ nhiệt tình từ vòng loại của mọi người đều dồn hết vào tranh đấu nội bộ trong HOG, tình cảnh này có thể so với chuyện ăn mừng phấn khích sau trận thế giới.
“Tôi, Banana, tên thật Bốc Na Na, tại dịch 5 năm.
Năm năm, nếu nói có điều gì tiếc nuối…” Sau trận đấu, trên xe về căn cứ, Bốc Na Na vuốt cái bụng, cảm thán, “Đó là không ở trên sân thi đấu, bắn chết Du Thiển Hề một lần.”
Lão Khải thở dài theo: “Ở trận thứ 10 ấy, tôi thấy Youth muốn giết cậu ta, tôi lén lút đệm thêm một nhát, nhưng mạng không được tính vào của tôi.”
“Cũng do Youth quá nhanh tay, tôi vừa xuống đất, Du Thiển Hề đã lạnh.” Bốc Na Na than thở, “Tính tình tiểu thiếu niên rất cứng, lòng phòng bị cũng rất đủ, đây là sợ bọn anh thu mạng người à?”
Vu Dương còn đang tiếc nuối một sai lầm của mình ở trận thứ 9, nghe vậy khẽ nói: “Không, em sợ nó giết lại em.”
“Đánh giá cao cậu ta rồi đó, cậu ta hoảng quá rồi, còn dám giết em hử?” Bốc Na Na xoa xoa cái bụng tới lui, lắc đầu, “Đáng tiếc… Sau này gặp mặt lại, sợ là sẽ không cùng đội nữa.”
Kỳ Túy lạnh lùng nói: “Vậy thì có sao? Giết người cùng đội cũng không được tính điểm, nếu ở đội khác, ít ra đầu cậu ta còn có giá trị 10 điểm.”
Bốc Na Na vỗ đùi: “Nói chính xác!”
“Các cậu nói đủ chưa? Không biết tôi đang phiền muốn chết à?!” Hạ Tiểu Húc tối sầm mặt lại ngồi ở vị trí kế bên tài xế, trong team xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn thân là quản lí khó tránh khỏi tội, mới vừa bị tổng bộ club mắng cho một trận, tâm trạng cực xấu, hắn nắm quả hồng mềm nhất, mắng Bốc Na Na, “Sau trận đấu không ngẫm nghĩ lại đi! Nói linh tinh cái quái gì!”
“Nghĩ lại cũng cán không được tôi…” Bốc Na Na là người lên xe trễ nhất, còn chưa kịp phản ứng, hắn nhìn trước sau, “Du Thiển Hề đâu? Các người nhét hắp ở cốp xe? Nếu mà bị bắt được là sẽ bị trừ điểm, nói trước rồi đó, năm nay các người có ai mà bị trừ điểm cũng không được lấy giấy phép lái xe của tôi đi tiêu điểm…”
“Không ai muốn dùng giấy phép lái xe của cậu!” Hạ Tiểu Húc hoàn toàn hết cách, thở không ra hơi, “Lại huấn luyện viên dẫn cậu ta đi trước, chứ không phải thế! Đi cùng chúng ta, để cho các người đánh cậu ta à? Đánh cạnh bóng còn[1] chưa đủ à, hay phải muốn bị giật điện mới thoải mái được?”
[1]theo mình hiểu là đánh ngầm…
Bốc Na Na bĩu môi, im lặng.
Trên đường về căn cứ, Kỳ Túy đột nhiên mời cơm, tất nhiên mọi người không từ chối, hò nhau đi ăn lẩu, đợi cho cơm nước no nê trở về căn cứ, thì đã 1 giờ sáng rồi.
Ngoài cửa căn cứ nằm rải rác mấy thùng giấy cùng mấy thứ linh tinh, Vu Dương liếc mắt nhìn, đột nhiên hiểu rõ tại sao Kỳ Túy mời mọi người ăn khuya...
Du Thiển Hề đã đi rồi.
Kỳ Túy dùng thời gian một bữa ăn khuya, để giữ thể diện cho cả hai.
Bốc Na Na cùng Lão Khải xô đẩy nhau xuống xe, nhìn thấy đống đồ trên đất thì im lặng.
“Cứ như vậy đi.”
Bốc Na Na thở ra một hơi, khoác bả vai Lão Khải cùng đi vào căn cứ.
Hạ Tiểu Húc liếc mắt nhìn đống hỗn tạp trên đất một cái, dặn dò tài xế thu dọn giúp, xem như là cái gì cũng chưa từng đã xảy ra.
Tuy team không lấy được top 1, nhưng ở tình thế này trở mình lấy được Chảo bạc hạng 2 cũng không dễ dàng, nếu là bình thường, đám nhỏ đội 2 sẽ đứng ở cửa cùng chúc mừng các anh rồi ồn ào muốn đòi bọn Bốc Na Na tiền lì xì, nhưng vừa xảy ra chuyện kia, ai lấy cũng đều yên tĩnh như con thỏ, trốn ở lầu 1 phòng huấn luyện giả vờ nghiêm túc, chứ thật ra trên màn hình máy vi tính đều đang lướt diễn đàn cùng weibo.
Tổng bộ club phái người bên tổ pháp luật qua, Hạ Tiểu Húc hạ lệnh cấm mọi người không được mở Trực tiếp, không được phát weibo, rồi sau đó đến phòng nghỉ thương lượng đối sách với nhau.
Kỳ Túy về phòng của mình, gỡ miếng dán cơ trên cánh tay ra, vọt vào tắm một cái thay quần áo xong sau đó đến phòng huấn luyện.
Lại Hoa ngồi ở trong góc, cúi đầu bấm điện thoại, không biết là đang liên hệ với ai.
Lão Khải chau mày, đang xem bình luận trên weibo.
Bốc Na Na mở acc clone dạo diễn đàn, đang cùng bọn nhổ nước bọt thăm hỏi trưởng bối lẫn nhau.
Vu Dương…
Vu Dương đang leo hạng sever Châu Âu.
Kỳ Túy không nhịn được phì cười.
Đang là bo cuối, Vu Dương chơi rất chăm chú, Kỳ Túy không quấy rối cậu, ngồi trở lại vị trí của mình.
Kỳ Túy xem lại video thi đấu ngày hôm nay, từ lúc bắt đầu Trực tiếp kéo đến lúc Vu Dương lên sân khấu.
Kỳ Tuy xem lại các thao tác của Vu Dương, âm thầm líu lưỡi.
Nếu nói Bốc Na Na là thô bạo, thì Vu Dương chính là cứng rắn.
Hai trận cuối cùng, Lại Hoa chỉ cho Vu Dương nhiệm vụ duy nhất đó là để bản thân cậu trải nghiệm cảm giác của một giải thi đấu lớn.
Nhưng mà Vu Dương không nghe lọt tai.
Từ đầu đến cuối cậu không hề nghĩ qua chuyện Lại Hoa cũng Hạ Tiểu Húc muốn cậu lăn lộn, mục tiêu của cậu trước giờ cũng không phải 6 tấm vé, mà chính xác là muốn giành lấy top 1.
Cho dù lúc đó cậu đã biết, HOG cách xa điểm TGC quá nhiều, điều này là không thể.
Từ lúc chọn điểm nhảy đến kế hoạch vào bo đều có thể thấy được, Vu Dương giống như đang xâm lược vậy, điên cuồng nghiền ép điểm bất cứ lúc nào có thể được, mỗi một bước là một phát súng, đều đang nỗ lực hướng về top 1.
Biết rõ không thể làm mà thôi.
Kỳ Túy đóng bản lưu trực tiếp, nghiêng đầu nhìn Vu Dương, vừa vặn cậu chơi xong một trận.
Kỳ Túy gõ bàn một cái, Vu Dương ngước mắt lại.
“Đi theo tôi.”
Vu Dương tháo tai nghe xuống, chần chừ một lúc, theo Kỳ Túy ra khỏi phòng huấn luyện.
Phòng nghỉ để đám Hạ Tiểu Húc chiếm, Kỳ Túy muốn tìm chỗ nói chuyện với đội viên cũng không có chỗ, chỉ có thể nói ở trong hành lang.
Hơi khó hiểu, khá giống lời thoại của mấy người yêu nhau thời còn học sinh ở trong hành lang nói nhỏ.
Kỳ Túy không muốn kinh động tới đám Bốc Na Na, nhỏ giọng: “Ngày hôm nay chơi rất tốt, tôi rất kinh ngạc.”
Vu Dương mau chóng ngước mắt liếc nhìn Kỳ Túy một cái, cụp mắt, một lát sau...!lỗ tai đỏ lên.
Kỳ Túy khen cậu.
“Nghe Hạ Tiểu Húc nói, lúc em ở phòng chờ bảo vệ tôi?” Kỳ Túy nghiêng đầu nhìn Vu Dương, mỉm cười, “Còn tranh luận cùng Lại huấn luyện viên?”
Mặt Vu Dương càng đỏ hơn.
Kỳ Túy rất là tò mò: “Làm sao em biết, tôi chỉ giết cậu ta ba trận?”
Vu Dương im lặng chốc lát, khẽ nói: “Anh là thế.”
Kỳ Túy nhíu mày: “Là như nào?”
“Là...!có hàm dưỡng.” Vu Dương có hơi xấu hổ khi mở miệng nói, mơ hồ nói, “Không phải vậy, cũng sẽ không đối với em như vậy.”
Kỳ Túy lần này là thật sự không hiểu: “Tôi làm sao với em?”
“Anh...” Vu Dương nhỏ giọng nói, “Anh...!Anh bắt nạt em.”
Kỳ Túy mê man.
“Ý là, anh…” Vu Dương không biết phải nói như thế nào, lắp bắp, “Em đưa tới cửa, mà anh cũng không… trả thù em.”
Kỳ Túy hiểu rõ.
Khóe môi Kỳ Túy hơi cong lên, không biết làm sao, từ trong giọng nói của Vu Dương anh cảm thấy một tia tiếc nuối.
“Hồi em mới vào team, cho rằng tôi sẽ trả thù em sao?” Kỳ Túy dựa vào tường, bậm môi một hồi, “Em hẳn phải biết những gì tôi từng nói đi? Trên cơ bản thì…nếu tôi muốn làm gì, thì sẽ làm cái đó.
Đừng nói Hạ Tiểu Húc, kể cả bên tổng bộ, cũng không có ai dám quản tôi.”
Vu Dương gật đầu: “Biết, đã biết…”
Kỳ Túy mỉm cười.
Vu Dương quẫn bách hận không thể chui vào trong chậu hoa lớn bên cạnh.
Kỳ Túy cười đủ rồi mới nhỏ giọng hỏi: “Vu Dương… lúc em mới vào team, có từng chờ mong điều gì không?”
Mặt Vu Dương trong giây lát đỏ hết cả lên.
“Cái quái gì thế này, đến cùng là tôi đã lãng phí bao nhiêu cơ hội tốt…” Kỳ Túy nhỏ giọng mắng một câu thô tục, tiếc nuối nói, “Có thể nói ra không? Kế hoạch lúc đó của em là gì? Tôi làm cái gì…em mới đi.”
Vu Dương đỏ hết cả mặt, cứng đầu, không nói một lời.
“Đệt.” Kỳ Túy là thật sự hối hận rồi, “Quả nhiên tôi không thể làm mấy chuyện riêng…”
“Ngược lại…” Vu Dương bị Kỳ Túy “ép hỏi” mà cả người đỏ lên, cúi đầu nói, “Em sẽ không đi.”
Kỳ Túy nhắm mắt, ở trong lòng lặp lại mười lần lời thầy tâm lý nói mới đè ép ngọn lửa trong lòng xuống được.
“Các cậu…” Hạ Tiểu Húc đẩy cửa, hơi bất ngờ, “Tôi là… Lại quấy rối các cậu à?”
“Không.” Kỳ Túy hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn giấy tờ trong tay Hạ Tiểu Húc, “Họp?”
Hạ Tiểu Húc lúng túng gật đầu: “Ừ.”
“Vậy thì họp.”
Vu Dương lúng túng không thôi, cậu không muốn để cho người khác thấy mình đỏ mặt, quay đầu đến wc rửa mặt.
Lúc đi ngang qua người Kỳ Túy, Kỳ Túy hơi nghiêng đầu, nhỏ giọng nói bên tai Vu Dương: “Đừng để bị bọn họ tẩy não, tôi không phải là quân tử và cũng không phải thân sĩ gì đó, tốt nhất em nên chuẩn bị sẵn sàng.”
Lỗ tai Vu Dương trong nháy mắt nóng lên.
Một phút sau, trong phòng hội nghị lầu 1.
“… Trong nửa năm, Du Thiển Hề cũng đã cống hiến nhiều cho team, khi biết được nhiều lần liên hệ người club khác, club đã cảm thấy khiếp sợ sâu sắc cùng đau lòng, quản lí phía trên cũng từng nhiều lần giao lưu, nói chuyện với Du Thiển Hề, nhưng đều vô ích, vào cuộc thi vòng loại hôm nay, Du Thiển Hề đã cố tình ác ý đánh trận giả, ý đồ kéo thấp thành tích team, bôi đen hình tượng team, các hành vi trên, khiến cho người người giận sôi.”
“Toàn lực ứng phó với mỗi một cuộc đấu, không được tiêu cực trong thi đấu, không được đánh trận giả, nhớ rõ trách nhiệm cùng vinh quang trong người, tôn trọng tinh thần thi đấu, là tố dưỡng mà mỗi tuyển thủ theo nghiệp thể thao điện tử phải có.
Xét thấy hành vi bất tuân của Du Thiển Hề với club cùng đi ngược lại với niềm tin tinh thần điện tử, club HOG quyết định, lập tức hủy hợp đồng với Du Thiển Hề, cũng bảo lưu truy cứu pháp luật trách nhiệm quyền lợi.”
“Ngoài ra.”
“Năm 2003.” Hạ Tiểu Húc nhìn bốn người đội 1, ba người đội 2, nghiêm mặt nói, “Tổng cục Thể thao nước ta chính thức phê chuẩn liệt thi đấu điện tử vào hạng 99 thi đua thể thao chính thức.”
“Năm 2008, tổng cục thể thao quốc gia, thay đổi mục thi đấu điện tử lên hạng 78 thi đua thể thao chính thức.” Hạ Tiểu Húc gõ gõ bàn, “Mười mấy năm, tuy rằng có rất nhiều người còn chưa thừa nhận ngành nghề của chúng ta, không thừa nhận cố gắng của các cậu, tràn ngập thành kiến về nghề của các cậu, không biết các cậu từng xấut chinh ở nước Mỹ ở nước Đức ở Hàn Quốc, ở các nơi trên thế giới vì đất nước, người mặc quốc kỳ hát vang quốc ca, thế nhưng!”
Hạ Tiểu Húc hít sâu một hơi: “Thân là người của thể thao điện tử, bản thân nên có niềm tin, xin hãy nhớ kỹ.”
“Được rồi.” Hạ Tiểu Húc cầm lấy một phần tài liệu khác, “Club nói phải xử phạt đội trưởng đội 1 cùng thành viên dự bị Vu Dương đội 1.”
“Ơ?” Bốc Na Na ngẩng đầu lên, “Đây là sao hả? Xử phạt hai người họ làm gì?”
Hạ Tiểu Húc lạnh mặt, “Trong giải thi đấu, ác ý bắn chết đồng đội, cậu cho rằng chuyện này đơn giản thế thôi à? Các cậu cảm thấy chuyện này sẽ không có xử phạt?”
Rầm một tiếng, Bốc Na Na căm giận bất bình đập một cái bàn, Vu Dương khẽ cau mày.
“Club được từ năm 2005 thành lập tới nay, căn cứ công bằng, hữu ái, hài hòa, tiến lên…”
Kỳ Túy ngáp một cái.
Sau năm phút, Hạ Tiểu Húc uống một hớp nước, tiếp tục nói, “Đối với việc hai người làm tạo thành ảnh hưởng xấu, club tỏ vẻ rất đau lòng, quyết định tiến hành xử phạt nghiêm khắc nhằm giáo dục tư tưởng nhân phẩm đạo đức 10000 nguyên, trừ 3000 nguyên tiền thưởng, chịu sự phê bình giám sát từ các fan và cộng đồng mạng.”
Tân Ba đội 2 nhịn không được, phì cười một tiếng, bị Lại Hoa liếc xéo một cái thì lập tức câm miệng.
Xử phạt xong xuôi, người tổng bộ club đi rồi.
“Ký vào đơn đi.” Hạ Tiểu Húc đưa thông báo xử phạt cho Kỳ Túy cùng Vu Dương, xoa xoa tay, “Mau mau lên đi, rốt cục đến đoạn tôi thích nhất!”
Kỳ Túy rồng bay phượng múa kí xuống chữ Drunk, nở nụ cười: “Phần kia của Vu Dương cứ tính vào tôi.”
“Không cần, em có tiền.” Vu Dương cắn nắp bút xuống, cúi đầu kí xuống chữ Youth, ậm ờ nói, “Chỉ có ba ngàn…”
“Lấy ra lấy ra lấy ra.” Hạ Tiểu Húc thu hồi thông báo xử phạt, hài lòng tuyên bố: “10 ngàn ba! Ngày mai liên hoan liên hoan! Được rồi giải tán giải tán, không ngủ thì tập luyện, phải nhớ kỹ đội trưởng tốt của các cậu! Sẽ mời các cậu ăn cơm! Hàng ngày…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...