Dược Nhi không kịp quay mặt đi. Còn Đông Tử bất ngờ đến không phản ứng gì. Đó là lần thứ hai Vạn Độc Vương hôn Đông Tử, nhưng đối với Đông Tử là lần đầu. Đông Tử lâu nay cứ băn khoăn, từ khi có cảm tình với Vạn Độc Vương cứ ngỡ nếu hôn sẽ ngọt ngào lắm nhưng hóa ra lại đắng chát. Vạn Độc Vương ghì lấy Đông Tử và hôn lên môi. Môi chạm môi khô khan. Vạn Độc Vương lởm chởm râu, cào vào môi Đông Tử xước nhẹ. Đông Tử kêu khẽ đẩy Vạn Độc Vương ra. "Xin lỗi" Vạn Độc Vương luyến tiếc buông ra và nhẹ nhàng vuốt má Đông Tử. Những ngón tay ấm áp chạm nhẹ vào Đông Tử. Gương mặt Vạn Độc Vương không có cảm xúc gì. Ngay cả ánh nhìn cũng trống rỗng như pho tượng, chỉ pha chút gì đó luyến tiếc. "Phong ca, có chuyện gì vậy?" "Không có gì..." Vạn Độc Vương trả lời, nhìn ra chỗ khác, hít một hơi dài. Dược Nhi mím môi, đôi mắt đẹp hơi nhíu lại. Vạn Độc Vương nhìn Đông Tử lần cuối rồi hơi nhếch miệng cười, quay lưng bước vào gian tre bên cạnh. Thái độ của Vạn Độc Vương kỳ lạ lắm cứ như thể đó là lần cuối cùng hai người gặp nhau. Đông Tử sắp được giải độc, lẽ ra Vạn Độc Vương phải vui mừng mới đúng. Đã bế Đông Tử cả quãng đường dài đến Sinh Tử Dược Cốc... thế mà lại ... Đông Tử ngồi xuống gian tre của mình. Trong đầu ngổn ngang nhiều câu hỏi. Dược Nhi cầm chén thuốc giải đầu tiên cho Đông Tử. "Có tất cả 7 chén thuốc giải, Đông Tử tiểu thư cứ từ từ uống" Dược Nhi giải thích "Chén thứ nhất là tinh chất từ 100 lọai nấm" Bên gian đối diện, Thủy Thần Ngư Long cũng lần lượt đưa 7 lọai độc cho Vạn Độc Vương. Chén đầu tiên, cho Vạn Độc Vương là độc chất chiết xuất từ 100 lọai nấm. Vạn Độc Vương nhìn chén độc trên bàn, hững hờ. Cho đến khi Bạch Phong chai sạn với thuốc độc trong Cốc, từ nhỏ đến lớn, thử độc tại Sinh Tử Dược Cốc luôn là điều hắn kinh hãi nhất. Lần đầu tiên Bạch Phong bị ép thử độc, Thủy Thần Ngư Long nắm vai đè xuống bàn. Độc chất chạm môi nóng bỏng, nước mắt giàn dụa, muốn kêu gào cũng không ra tiếng, vùng vẫy cũng không thóat ra được. Nghĩ lại vẫn còn đau lòng. Đứa trẻ ngày đó bây giờ là đệ nhất độc nhân Vạn Độc Vương của Cốc, còn đây là kỳ độc, so với nay, lọai tầm thường ngày đó, có đáng gì. Vạn Độc Vương lạnh lẽo cầm chén độc uống cạn, không chớp mắt. Thuốc độc đi qua cổ không chút cảm giác. Chén thứ hai, độc chất của 100 lọai thảo dược. Vạn Độc Vương cũng uống cạn, mặt không biến sắc. Thế nhưng đặt chén độc lại bàn, trên mép chén có vệt máu. Ra đất độc chạm vào môi tứa máu. Không phải độc tính không cao, chỉ Vạn độc Vương đã quá quen, không còn cảm giác nữa. Thánh Nhân rất hài lòng, Vạn Độc Vương quả không hổ danh Vạn Độc Vương, người thường sau chén thứ nhất đã có người lăn ra chết, chén thứ hai phải cao thủ giang hồ vận công mà uống. Đối với Vạn Độc Vương hai chén độc đầu chỉ như nước lã. Chén thứ 3, độc của 100 lọai côn trùng. Vạn Độc Vương uống hết chén này, hơi cau mày, thở mạnh. Lần này, chất độc của cả ba lọai bắt đầu thấm vào người khiến hắn khó thở, người đau nhức như lần đầu tiên luyện độc. Chất độc dâng lên đầu, cả người chao đảo. Chén độc trên bàn cũng nghiêng ngả méo mó. Lọai độc thứ 4 trở đi, Vạn Độc Vương kéo tay áo lên, Thủy Thần Ngư Long dùng kim châm. Kim châm đầu được nhúng vào lọai độc của 100 lọai nhện. Kim chạm vào da đỉêm nào, điểm đó hóa màu đen, vằn đen nổi lên khi chất độc chạy dọc huyết quản thấm vào cơ thể. Vạn Độc Vương nghiến răng cắn chặt vào cuộn khăn vốn dĩ tránh để người thử độc vì đau mà cắn vào môi. Bắt đầu từ lọai độc thứ 4, ngay cả cơ thể hắn phải vất vả lắm mới chống chọi được. Kim châm lọai độc thứ 5 được nhúng vào 100 lọai độc trên da lưỡng cư. Kim châm ghim vào người, ngay cả Vạn Độc Vương cũng cảm thấy chất độc dồn vào tim, bóp ngẹt nhịp thở của hắn lại. Vạn Độc Vương co tay lại thành nắm đấm cắn răng chịu đựng. Cứ mỗi lọai độc bên này, Đông Tử bên kia lại được 1 lọai giải tương tự. Chỉ hai kim châm nữa Đông Tử bên kia sẽ được giải độc hòan tòan. Vạn Độc Vương vận công để tự điều hòa chất độc trong cơ thể. Phong vũ hàn công là lọai công lực cực kỳ hữu dụng khi dùng điều hòa chất độc. Chất độc tạo nhiệt khí trong cơ thể, nên hàn công đối chọi lại rất hiệu quả. Vạn Độc Vương vận công hàn khí tạo thành hạt tuyết, gặp chất độc hạt tuyết biến thành màu đen. Vạn Độc Vương càng vận công điều hòa chất độc trong người, hạt tuyết càng tạo ra nhiều bay lơ lửng trong không khí. Lọai độc thứ 6, nọc của 100 lọai độc xà. Đến lọai độc thứ 6 này, Vạn Độc Vương kêu lên vì đau, đấm mạnh tay xuống sàn. Người vã mồ hôi, hơi thở dồn dập hổn hển. Trán ướt mồ hôi, hạt tuyết từ thân tỏa ra mù mịt phòng. Cái lợi hại nhất của Thánh Nhân ở chỗ, không những từng lọai độc đã lợi hại mà chính sự kết hợp của 7 lọai độc tuần tự mà chất độc kết hợp với nhau thành một cực độc thiên hạ chưa ai từng vượt qua được... Thánh Nhân tiến lại gần Vạn Độc Vương nâng cằm hắn lên nhìn thẳng vào gương mặt ướt mồ hôi của hẳn. Hạt tuyết đen mắc vào những vệt nhăn sâu hoắm trên da khiến những vết nhăn đã sâu càng sâu hun hút. "Thế nào Phong? Cả ngươi xem ra cũng không chịu nổi 7 kỳ độc của ta... Nếu ngươi bỏ cuộc bây giờ cũng chưa muộn đâu" Thánh Nhân chậm rãi hỏi "Không được... nếu bỏ cuộc bây giờ Đông Tử sẽ không giải được độc" Vạn Độc Vương nói qua hơi thở. Từ khi bị đưa vào giáo phái, Vạn Độc Vương lần nào luyện độc cũng đều do bắt buộc, chỉ đây là lần duy nhất tự nguyện. "Ngươi liều mạng vô ích đấy" Thánh Nhân mỉa mai. "Thôi được, ngươi đã kiên quyết, sao ta dám cản..." Thánh Nhân quay lưng đi, gật đầu ra hiệu cho Ngư Long. Chén cuối cùng, lọai độc thứ 7, đại kỳ độc của Sinh Tử Dược Cốc... Đông Tử ở bên gian thuốc giải cứ lần lược được Dược Nhi đưa từng chén thuốc giải. Càng uống thì chất độc trong người càng giảm hẳn. Đông Tử khi tỉnh táo đôi phần cứ thấy ngạc nhiên vì trong gian phòng cứ tung bay những hạt tuyết màu đen càng lúc càng nhiều, không khí cũng lạnh đi hẳn. Những hạt tuyết màu đen lơ lửng trong không trung, cứ mỗi chén thuốc giải Đông Tử cầm lên, hạt tuyết trong phòng càng nhiều. Tuyết đen rơi lả tả vào thúôc. Hạt tuyết vương trên tóc Đông Tử, trên áo Dược Nhi. Tuyết đen bám vào thành những chén thuốc đã cạn trên bàn. Tuyết phủ một lớp mỏng trên bàn tre. Dược Nhi cúi mặt, phủi nhẹ hạt tuyết trên áo, đóan biết bên kia thuốc độc dành cho Vạn Độc Vương không khác gì tra tấn, Dược Nhi khẽ thở dài. Hạt tuyết đen gắn liền với công lực của Vạn Độc Vương. Càng vận công, càng yếu đi, hạt tuyết tỏa ra càng nhiều. Từ nhỏ Dược Nhi đã thấy Vạn Độc Vương luyện độc. Lớn lên ở Sinh Tử Cốc, tuy không là độc nhân, Dược Nhi vẫn cảm nhận được đau đớn trên cơ thể những đứa trẻ của Vạn Độc Giáo. Nay Vạn Độc Vương lại tự nguyện thử 7 kỳ độc của Sinh Tử Dược Cốc so với lọai bình thường luyện độc còn mạnh mẽ gấp nhiều lần. Dược Nhi thấy quá đau lòng. Càng đau lòng hơn khi Vạn Độc Vương thử độc vì Đông Tử mà Đông Tử hòan tòan không biết những gì xảy ra bên kia. "chén thứ 7... được bào chế từ kỳ lương dị thảo" Dược Nhi chậm rãi giải thích, ngần ngại trao cho Đông Tử chén thuốc cuối cùng. Gương mặt Dược Nhi có nét đăm chiêu. Chén thuốc đen đặc sánh, thơm nồng. Một mùi thảo dược quen thuộc. "Kỳ lương dị thảo ư? Kỳ lương dị thảo là gì?" "Một lọai nhân sâm..." Dược Nhi nhún vai. Tài nghệ của Thánh Nhân, bào chế được những kỳ thuốc độc nhất vô nhị. Song song với lọai kỳ độc thứ 7, Kỳ lương dị thảo là một trong những lọai dược phẩm quý nhất mà Sinh Tử Dược Cốc bào chế được. Không có kỳ lương dị thảo, Sinh Tử Dược Cốc có lẽ không được danh tiếng như hôm nay. Vị thuốc kỳ lạ. Mùi hương dịu dàng như hàng ngàn lọai thảo mộc. Lạ lùng thay, cầm chén thuốc, Đông Tử cứ liên tưởng đến cảm giác lúc Vạn Độc Vương ôm vào lòng. Cùng một mùi hương khiến cho lòng yên bình ấm áp. Thuốc chạm môi lại có vị đậm và độ sâu như lọai rượu lâu năm. Một lần thử qua có lẽ cả đời sẽ không quên. Uống xong chén thuốc, chất độc trong người Đông Tử hòan tòan tan biến. Thần dược của Sinh Tử cốc quả thật thần dịêu. "Có phải kỳ lương dị thảo là lọai thuốc giải mà người của Vạn Độc Giáo được uống để giải độc?" Đông Tử hỏi dồn "Trên người Phong ca cũng có mùi thảo dược y hệt. Phải chăng Phong ca cũng thường được uống lọai giải này? Phải chăng đây chính là lọai thuốc giải vì nó Phong ca cả đời bị lệ thuộc vào Vạn Độc Giáo. Nếu một ngày nào đó, Phong ca có được 7 chén thuốc giải, có phải sẽ không phải nghe lệnh Vạn Độc Giáo nữa phải không? Có thể rời Giáo bất cứ lúc nào và quen biết bất cứ ai?" Đông Tử chợt nhớ đến lời Vạn Độc Vương ngày đó, trên đồi sau Cầm Thư Điện, Vạn Độc Vương có nói "nếu như lúc nào đó... có thể giải được chất độc và rời giáo, đến lúc đó Đông Tử làm thê tử của huynh nhé!" Đông Tử như người đi lạc thấy ánh sáng cuối đường hầm "Làm thế nào có 7 chén thuốc giải này, để chuộc lại tự do cho Phong ca?" "Ngươi đừng gọi Vạn Độc Vương là Phong ca nữa" Đến đây Dược Nhi không cầm được lòng. Trên gương mặt mỹ miều thóang có chút chua cay. "Vạn Độc Vương vì thuốc giải phải thử 7 kỳ độc của Thánh Nhân! Nếu ngươi muốn cứu Vạn Độc Vương, phải xem chừng nào ngươi có thực lực sống sót sau 7 chén độc đã" Dược Nhi không ngần ngại tiết lộ. Như những người khác, Dược Nhi biết Đông Tử và Vạn Độc Vương thuộc hai thế giới khác nhau. Chuyện yêu đương mơ mộng là hòan tòan không tưởng. Dược Nhi ít khi nói lời phật lòng, nhưng thấy sự non nớt ngây thơ của Đông Tử, Dược Nhi khó cầm lòng. Tường Vy leng keng xô màn bước vào hét vào mặt Đông Tử "xưa nay thiên hạ chưa ai từng thử 7 lọai độc mà còn sống. Nếu Phong ca có bề gì, ta sẽ truy sát ngươi cả đời." Đông Tử hoang mang nhưng cũng hỏi lại ngay "không phải ngày xưa ngươi đã từng thử 7 lọai độc cầu xin thánh nhân chữa thương cho Phong ca à"? Tường Vy sực nhớ lời nói dối khi xưa nhưng ả cũng nạt lại ngay "dĩ nhiên không! Vạn Độc Giáo từ xưa giờ chưa ai từng thử hết 7 kỳ độc của Thánh Nhân! Độc tính thế nào, không ai sống sót kể lại cả!" Đông Tử rụng rời tay chân. Không thể nào, Vạn Độc Vương vì Đông Tử mà thử 7 kỳ độc của Thánh Nhân ư, phải chăng vì thế mà trước khi vào phòng, sắc mặt cả Vạn Độc vương và Dược Nhi đều nặng nề. Nếu thật mạng đổi mạng thì... Nước mắt chực trào ra, Đông Tử chợt hiểu sự xuất hiện của nhiều hạt tuyết đen... Hạt tuyết đen là hàn khí từ trong người Vạn Độc Vương, lúc nãy hạt tuyết đột ngột tung bay dày đặc có thể nào là vì... Đông Tử chạy vội ra ngòai, vén rèm phòng bên cạnh. Tim đập lọan xạ. Mơ hồ linh cảm sẽ không bao giờ nhìn thấy Vạn Độc Vương lần nữa. "Xin đừng, xin đừng để Phong ca có mệnh hệ nào" Đông Tử lập đi lập lại trong đầu. Vạn Độc Vương từ xưa giờ, luôn tử tế với Đông Tử, nếu vì Đông Tử mà có chuyện gì. Đông Tử sẽ suốt đời không can tâm. May mắn thay, Vạn Độc Vương cũng từ trong phòng bước ra, tay kéo găng che đi vết bầm vằn vện thử độc. Nhìn thấy Đông Tử khỏe mạnh, Vạn Độc Vương nở nụ cười toại nguyện.Vạn Độc Vương hơi gắng gượng, từ lúc bị thương đã cố quá sức, đến lúc này gần như kiệt quệ, gương mặt trắng tóat, ánh mắt lạnh lẽo vô hồn, nhưng rõ ràng vẫn còn sống. Đệ nhất độc nhân trong thiên hạ quả đệ nhất độc nhân. "Hay quá!" Đông Tử thở phào, như trút bỏ gánh nặng trong lòng, nước mắt đã rưng rưng, Đông Tử chạy đến định ôm chầm lấy Vạn Độc Vương. Từ khi trúng độc, hết người này đến người kia bị thương. Qua cơn hú tim, cuối cùng mọi chuyện cũng tốt đẹp. Nào ngờ, Đông Tử chạy đến, Vạn Độc Vương lại lùi một bước, nắm lấy tay Đông Tử cản không cho lại gần. Tay Vạn Độc Vương đeo găng. Găng tay đen lạnh lẽo giữ lấy tay trần của Đông Tử. Lần đầu tiên Vạn Độc Vương nắm tay Đông Tử qua lớp găng. "Đông Tử bây giờ đã được giải độc... không thể chạm vào huynh được nữa đâu..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...