Đám cưới quý tử của huyện lệnh lão gia chưa gì đã trở thành đại tang.
Tiệc cưới đã chuẩn bị sẵn. Cờ hoa đã chăng đầy. Xiêm y lộng lẫy đã đưa tới nhà dâu. Cậu ấm Vĩnh Phúc kết hôn với đại tiểu thư võ đường Lưu gia, tên gọi Đông Tử. Có nghĩa võ đường danh giá nhất huyện sẽ được sát nhập vào nhà quan. Có nghĩa quan huyện khỏi phải e dè Lưu gia kia ngòai mặt là võ đường danh chính ngôn thuận nhưng thực chất trong có bè phái với sơn tặc hay không.
Quan trọng hơn nữa, Lưu Đông Tử là một trong những thiếu nữ xinh đẹp nhất vùng và võ thuật đầy mình. Từ khi cậu ấm Vĩnh Phúc tình cờ gặp được và tình cờ nhận một cái tát của Đông tử, hắn đã quyết định bằng mọi giá phải đem Đông Tử về làm thê tử. Để đứa con gái ngang bướng kia phải hàng ngày mang khăn ấm cho cậu ấm chùi chân.
Vậy mà, ngay ngày rước dâu, Đông Tử lại chết ngắc. Chết cứng đờ.
Thọat đầu nhà gái giấu giấu diếm diếm, từ năm ngày trước lễ đã kiên quyết không cho gặp mặt. Sau huyện lệnh lão gia làm dữ, Lưu gia mới thú nhận Đông Tử đi bảo tiêu một chuyến hàng sang huyện bên đến sát ngày hôn lễ mới về.
Huyện lệnh lão gia cho rằng cô dâu bỏ trốn nên đùng đùng cho lính truy bắt, cả võ đường Lưu gia bị bao vây trong suốt năm ngày liền. Chỉ chờ có người vùng dậy là lính sẽ giết cả võ đường, viện rằng "phản lại triều đình". Chiêu cũ xì.
Cô dâu bỏ trốn, vậy mà chuyến hàng Đông Tử bảo tiêu thật đã đến nơi an tòan. Người nhận chứng thật Đông Tử đã quay về, còn công nhận Đông Tử nói muốn về sớm, để không lỡ hôn lễ. Vậy mà 5 ngày sau đó, đòan bảo tiêu vẫn không thấy tăm hơi.
Quân lính cày nát cả những huyện lân cận, vẫn không thấy một manh mối. Như thể Đông Tử cùng 10 bảo tiêu đầu đã bốc hơi vào không trung.
Lưu gia trang thề sống thề chết rằng Đông Tử sẽ trở về đúng ngày thành hôn, lại cho người chuẩn bị hôn lễ như không có gì xảy ra.
Đúng thật, sáng ngày cưới, đòan bảo tiêu trở về. Đông Tử cũng trở về.
Đòan bảo tiêu không nói một lời, ai nấy mặt mày thất sắc, về đến nơi thì lăn ra ói mửa. Đông Tử cũng chẳng giải thích gì chỉ lẳng lặng mặc áo cưới và trang điểm kỹ càng.
Huyện lệnh lão gia và quý tử Vĩnh Phúc thấy thế mới nơi lỏng lệnh bao vây võ đường và lễ kết hôn bắt đầu đúng dự định.
Đến khi chuẩn bị hành lễ, cô dâu Đông Tử bảo chóng mặt xin uống hớp trà. Uống xong thì mặt mày tái ngắt, lăn đùng ra đất, lay sao cũng không dậy. Khi lang y đến thì mặt Đông Tử đã trắng tóat, môi thâm tím, mạch và nhịp thở cũng tắt mất.
"Cô dâu chết rồi!" - lang y phán. "Trúng độc mà chết". Khách mời lẫn chủ hỏang hốt vứt hết những ấm trà trong tiệc. Nhưng lạ thay không thấy chất độc được bỏ ở đâu.
"Xem ra cô dâu đã bị trúng độc cách đây mấy ngày rồi" - thầy y phán thêm, trấn an mọi người.
Vĩnh Phúc không tin xông lại, tận tay chạm vào xác cứng đờ rồi điên tiết đòi xử tội cả võ đường vì cô dâu tự tử.
Ngay lúc đó, từ trên trần bông tuyết rơi lác đác xuống áo cô dâu.
Bông tuyết đen như than.
Mọi người ngước nhìn lên mới thấy một hắc y nhân bịt mặt ngồi trên thanh gác trần. Đó là một thanh niên cao lớn, gương mặt che kín dưới mặt nạ bằng bạc ngả sang đen. Phần lộ ra chỉ có đôi mắt với ánh nhìn rất lạnh lẽo nhưng có lẽ nếu không che mặt đi, gương mặt có thể rất dễ nhìn. Hắn mặc áo chòang đen, lại dắt nhiều ống kim lọai quanh người như một bộ dáp. Tay đeo găng cũng đen, cầm theo một cây gậy kim lọai.
Hắc y nhân hờ hững nhìn. Một con bọ cạp lớn ngọ ngọay đuôi bò chầm chậm trên vai hắn. Hắn cũng chẳng có vẻ phiền gì về nó. Con vật ngọ ngọay bò phủi lớp bụi đen trên áo chòang xuống.
Bụi nước đá.
Bụi tuyết.
Bụi tuyết màu đen.
Hắc y nhân có lẽ đã ngồi quan sát đám cưới ngay từ đầu nhưng không ai hay bíêt. Hắn không nói gì, cũng chẳng có vẽ muốn gây hấn. Nhưng diện mạo và trang phục toát lên vẻ kỳ dị, lạnh lẽo và chết chóc.
Đến khi cả đám khách chủ tiệc cưới nháo nhào thì con người kỳ dị này thong thả phi thân xuống. Liếc nhìn xác cô dâu Đông Tử lúc này đã bắt đầu cứng đờ, nhếch mép rồi thong thả bước ra cửa.
Nhà Vĩnh Phúc và cả Lưu gia tuốt gương định cản lại nhưng một người trong đòan bảo tiêu sống sót trở về hét lên:
"Đừng! Chết đó!!!"
Cả hai gia tộc mới định thần nhìn kỹ. Tuy người khách bí ẩn này không trang bị gươm dáo, nhưng đâu đó trong chiếc áo, có thể thấy lấp lánh ánh bạc của vảy rắn khi những con vật này uốn éo, cựa quậy, và những con nhện đen to lớn thì đong đưa trong chiếc áo chòang.
Người khách bước ra cửa mà không bị cản trở gì. Cả đám tiệc yên lặng như tờ tránh đường cho hắn bước. Chỉ có tiếng rít của lòai rắn trong mỗi bước tiến và có cái gì đó rất lạnh lẽo về con người này. Khi hắn bước đi, tòan thân như bao bọc bởi một lớp khí lạnh và bụi tuyết đen lại thỉnh thỏang rơi lác đác.
Đến khi người lạ đi khúât, bảo tiêu đầu khi nãy mới cất lên lời: "kẻ đó là... là... chính là hắn đi cùng với đám dị nhân trong rừng. Chính hắn giết Đông Tử ".
Lúc đó thì lang y chẩn bệnh cho Đông Tử ré lên, buông xác xuống. Đến lúc này, một dấu hoa tuyết màu bầm đen nổi rõ trên cổ Đông Tử.
Dương Kiến Minh, một bậc thầy về võ thuật có mặt trong đám cưới, cũng là sư phụ của huyện lệnh công tử Vĩnh Phúc nhận ra ngay dấu đen đó. - "Ta biết cái dấu này..." Ông hốt hỏang.
"Bốn năm về trước cả võ đường Hàn gia ở huyện * hơn hai trăm nhân mạng đã bị đầu độc chết với dấu đen y như vậy. Tên sát thủ nổi tiếng tàn bạo khét tiếng cả thiên hạ chỉ có một người có khả năng dùng lọai độc này... Tên đó nhất định là...."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...