“Cút đi!”, Lăng Nhạn Nam vô cùng tức giận, cô ấy đóng sầm cửa lại.
Rầm!
Vương Diệu Thăng suýt chút nữa đã bị cánh cửa va vào mặt.
Mặc dù Vương Diệu Thăng bị đối xử như vậy, nhưng thay vì khó chịu thì ông ta lại cười lạnh nói tiếp qua cánh cửa: “Hai người nhất định phải đến ngày mười lăm tháng bảy đó”.
Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.
Vương Vũ đứng ở phía xa, âm thầm mỉm cười.
“Cậu đang làm gì vậy?”, Lăng Nhạn Nam vừa đóng cửa lại thì thấy Triệu Lâm đứng dậy và đi về phía cô ấy.
“Giết chết bọn họ!”, Triệu Lâm thẳng thắn nói.
“Sau đó thì sao? Cậu vào tù? Mẹ cậu ngày ngày ở nhà lấy nước mắt rửa mặt?”, Lăng Nhạn Nam đen mặt hỏi anh.
Triệu Lâm bị nói trúng điểm yếu, cứng đờ tại chỗ.
Lăng Nhạn Nam nói thêm: “Cậu đoán xem,
tại sao họ lại đến khiêu khích cậu? Không phải là họ muốn cậu trực tiếp ra tay để có thế hoàn toàn đuổi cậu đi sao? Cậu là một chàng trai trẻ, sao có thế dễ dàng bị lừa như vậy?”
Lăng Nhạn Nam vừa nói vừa khóa cửa lại, sau đó tóm lấy Triệu Lâm, kéo anh về vị trí ban đầu.
Triệu Lâm ngồi trên ghế, cúi đầu, mím môi thật chặt không nói gì.
Lăng Nhạn Nam có thể nhìn ra lúc này tâm trạng của anh rất khó chịu, liền an ủi nói: “Tôi cảm thấy hiện tại cậu không nên buồn bã mà nên vui vẻ”.
‘Vui vẻ?”, Triệu Lâm ngẩng đầu nhìn cố vấn của mình.
Lăng Nhạn Nam nhìn vào mắt anh và nói thẳng: “Đúng vậy, đúng là vui vẻ!
Một chàng trai giống như cậu, chỉ cần cậu trở thành nhân viên chính thức, sau này có thu nhập cao hon, thì sẽ có rất nhiều cô gái xuất sắc muốn làm bạn gái cậu!
Hơn nữa, nói khó nghe một chút, thì Vương Vũ chỉ nhặt lại thứ mà cậu đã bỏ thôi, có gì mà phải buồn?
Nếu tôi là cậu, tôi sẽ không khó chịu chút nào, mà còn cảm ơn cậu ta!”
Triệu Lâm bị Lăng Nhạn Nam trêu chọc không nhịn được mà bật cười.
Thấy tâm trạng anh đã dịu đi, Lăng Nhạn Nam lại nói: “Người xưa có câu, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, nếu bây giờ cậu hành động liều lĩnh, thì sẽ mất tất cả.
Cố kiên nhẫn một chút, khi thời cơ đến, trả thù lại rồi mọi chuyện sẽ kết thúc”.
“Cám ơn chủ nhiệm..”., Triệu Lâm đã nguôi ngoai được một chút, anh biết chủ nhiệm đang muốn an ủi anh.
“ừm, nghĩ thoáng chút đi, thỉnh thoảng nhớ nói lời cảm ơn với Vương Vũ, dù sao thì cậu ta cũng là người đố vỏ cho cậu”. Lăng Nhạn Nam dựa vào ghế, từng bước dạy Triệu Lâm cách để trả đũa lại.
“Được!”, Triệu Lâm cười.
“Đúng rồi, cậu kể cho tôi nghe xem cậu đã cứu cô hai nhà họ Lý như thế nào”. Lăng Nhạn Nam thay đối chủ đề.
“Chuyện là như vậy…”
Triệu Lâm nói ngân gọn với Lăng Nhạn Nam những gì đã xảy ra.
Lăng Nhạn Nam nghe vậy sửng sốt một lúc, ngạc nhiên nói: “Tôi nhớ là phương diện châm cứu, tôi chỉ mới dạy cậu cách đây không lâu đúng
không? Bây giờ cậu đã dám thực hiện rồi sao?”
“Đúng vậy, lúc đó tình thế rất cấp bách, tôi cũng bất chấp những thứ khác”. Triệu Lâm thuận thế trả lời.
Lăng Nhạn Nam quả thực là một người cố vấn có trách nhiệm, cô ấy đã dạy anh rất nhiều thứ.
Nhưng chuyện anh nhận được truyền thừa, thì chắc chắn không thế nói cho người khác được.
“Cậu đó, lần sau đừng liều lĩnh như vậy, y học không phải là trò đùa, càng không phải là đánh bạc, nếu lỡ xảy ra chuyện gì, mất việc là chuyện nhỏ, nếu cô hai nhà họ Lý xảy ra chuyện gì, cậu biết hậu quả sẽ như thế nào sao?”
Cậu không những sẽ cảm thấy tội lỗi suốt đời mà thậm chí còn có thể phải ngồi tù!”
Lăng Nhạn Nam nhắc nhở.
“Được được, đây là trường hợp khấn cấp, lần sau tôi sẽ cấn thận hon”. Triệu Lâm rất nghiêm túc.
Chủ nhiệm Lăng gật đầu, cô âỳ cũng rất hài lòng với người học sinh mà cô ấy đang hướng dẫn.
Lúc chạng vạng, Triệu Lâm tan sở về nhà, nghĩ đến món ăn mẹ nấu, anh đột nhiên cảm thấy
rất đói bụng, muốn về tới nhà ngay lập tức.
Triệu Lâm vừa về đến nhà, liền nhìn thấy trên bàn có thịt heo hầm, thịt heo xào rau, ớt xanh da hổ, thỏ xào ngô, cánh gà muối tiêu, cùng một dĩa canh rong biển nấu trứng.
“Mẹ, con về rồi, sao hôm nay lại nấu nhiều món ngon thế?”
Lúc này Kiều Phương lại từ trong bếp mang ra một dĩa cá chẽm hấp.
“Con quên hôm nay là thứ sáu sao? ủa, Nam Nam đâu? Sao con bé không về cùng con?”
Tim Triệu Lâm đập thình thịch khi chợt nhớ ra.
Mẹ đã nói trước đó, bảo anh thứ sáu nhớ đưa Lữ Nam Nam về ăn tối, nói có chuyện cần bàn.
Nhưng bây giờ chuyện này là hoàn toàn không có khả năng, đừng nói Lữ Nam Nam sau khi đi theo Vương Vũ cũng không có khả năng thay đổi ý định
Ngay cả khi cô ta thay đổi ý định, thì Triệu Lâm cũng không muốn một người như cô ta.
Chỉ là Triệu Lâm còn chưa nghĩ ra cách phải nói với mẹ anh như thế nào, nên đành phải nói dối.
“Bộ phận của cô ấy hôm nay rất bận, cô ấy
không thế đến được”. Triệu Lâm nói.
Kiều Phương có chút thất vọng: ‘Vậy sao, vậy thì e rằng chúng ta không thế ăn hết những món ăn hôm nay rồi”.
“Không sao đâu mẹ, con trai mẹ là vua bào cơm, có thể ăn hết được…”
Nói xong, Triệu Lâm liền bốc một miếng thịt heo hâm ném vào miệng.
ừm, thơm quá!
“Rửa tay đi, bấn quá”.
Sau khi bị mẹ đuổi đi rửa tay, Triệu Lâm mới có thế ngồi xuống ăn cơm.
Kiều Phương ăn chưa được hai miếng liền gắp cho anh một ít đồ ăn rồi nói: “Mẹ còn đang nghĩ hôm nay hai đứa về thì sẽ bàn chuyện kết hôn của hai đứa, mẹ con đây cũng đã dành dụm được một ít tiền, không nhiều lắm, khoảng 50 vạn, mẹ nghĩ là đủ để tổ chức lễ cưới cho hai đứa, dù sao bây giờ hai đứa đã có công việc ốn định, tiếp theo cũng nên lập gia đình, nhân lúc mẹ còn khỏe, chờ hai đứa sinh em bé, mẹ có thể giúp chăm sóc em bé…”
Triệu Lâm cúi đầu ăn cơm, không dám nhìn vào ánh mắt của mẹ.
“Mẹ, tụi con đều còn trẻ, cũng không muốn kết hôn sớm như vậy…”
“Còn trẻ? Không còn trẻ đâu, cháu trai của ông Trần nhà hàng xóm đã biết chạy khắp sân rồi, tốt nhất là nên đợi Nam Nam về, mẹ sẽ bàn bạc với con bé, tìm thời gian đế hẹn gặp ba mẹ con bé, đế hai bên cùng ngồi xuống bàn bạc cho cấn thận…”
Triệu Lâm nghe vậy chỉ lo cúi đầu lùa cơm, không dám ngẩng đầu lên.
Mẹ anh vẫn luôn rất thích Lữ Nam Nam.
Điều này cũng là do Triệu Lâm luôn nói rất nhiều điều tốt đẹp về Lữ Nam Nam với mẹ anh.
Nhưng bây giờ tình huống lại trở nên như thế này.
Anh cũng không thể nói sự thật được phải không?
Kiều Phương đã phải một mình nuôi nấng Triệu Lâm trưởng thành, bà ấy đã chịu khổ rất nhiều, gặp Tất nhiều khó khăn, giờ đây cuối cùng bà ấy cũng có chút hy vọng vào cuộc sống.
Chẳng lẽ phải làm bà ấy thất vọng sao?
Triệu Lâm suy nghĩ một chút, quyết định dùng chiến thuật trì hoãn, nhẹ giọng nói: “Mẹ, không phải lúc này đang sắp chuyển sang nhân viên chính thức sao, mọi người đều bận rộn, ai cũng muốn biểu hiện tốt trong công việc.
Chờ bọn con hoàn thành công việc, trở
thành nhân viên chính thức, thu nhập tăng lên, thì mọi việc sẽ dễ dàng hơn”.
“Được rồi, chỉ cần con có kế hoạch là được, con cũng nên nói chuyện với Nam Nam nhiều một chút”. Kiều Phương nói.
“Mẹ yên tâm”. Triệu Lâm ngẩng đầu cười nói.
Sau khi bữa cơm ăn cũng được kha khá, Triệu Lâm giúp dọn dẹp đồ ăn, đem đồ ăn còn lại cho vào hộp rồi cho vào tủ lạnh.
Chờ tới khi vào phòng, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Lữ Nam Nam chết tiệt, một bữa cơm ngon lành, bởi vì cô ta mà anh phải hồi hộp lo lắng!
Triệu Lâm lấy viên ngọc ra khỏi hộp sắt, nhìn chằm chằm vào viên ngọc và nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Nếu không phải anh cứu Lý Diệu Diệu, có lẽ hôm nay anh đã bị hai cha con nhà họ Vương đuổi ra khỏi bệnh viện.
Anh không dám tưởng tượng nếu anh bị đuổi khỏi bệnh viện thì mẹ anh sẽ buồn đến mức nào!
“Phải tận dụng tốt con át chủ bài được truyền thừa này”.
Triệu Lâm nghĩ thầm, sau đó anh lại bắt đầu vận chuyển công pháp truyền thừa, bắt đầu nuốt chửnq linh khí bẩm sinh tronq viên nqoc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...