Kiều Hãn thấy Kiều Phương vẫn im lặng thì tiếp tục nói: “Lúc cha biết em đến Trung Châu thị, cha có cố ý đi tìm em để nói chuyện.”
“Nói chuyện gì?” Kiều Phương nhẹ giọng hỏi.
Triệu Lâm cũng vểnh lỗ tai lên nghe.
Kiều Hãn rũ mắt, cười nói: “Chị cũng biết mà, cha là một người da mặt mỏng, cho dù có một số việc đã làm sai, thì nhiều lắm là ngồi nghe chỉ trích, chứ không chịu thừa nhận là mình sai hoặc là đi giải thích.
Vậy mà hôm ấy, cha lại đột nhiên thảo luận với em về kinh nghiệm nuôi mèo.
Cha nói rằng trước đây mình không đủ kinh nghiệm, hiểu lầm chỉ cần cho mèo thức ăn mèo là nó sẽ giống như chó con mà quấn lấy mình.
Chỉ là sự thật không phải như thế. Mèo là mèo, chó là chó. Mèo cũng có tính tình của mèo.
Làm người nuôi mèo, phải tôn trọng tính tình của mèo, tôn trọng một vài điểm mèo không thích, vậy thì mới có thể vui vẻ bên nhau.”
Nói đến đây, Kiều Hãn không nhịn được cong môi, dường như là đang vui sướng khi người gặp họa, nói tiếp: “Cha còn nói trước đây không đủ kinh nghiệm, mắc phải rất nhiều sai lâm khi nuôi mèo, bảo em cảnh giác một chút, đừng để
giống như cha.”
Kiều Hãn nói chuyện với giọng điệu trêu ghẹo và vui vẻ. Nhưng mỗi một câu nói của ông đều đánh thẳng vào trong lòng Kiều Phương.
Bà gần như là đỏ mắt ngay lập tức, nước mắt chảy dài trên mặt.
“Ngẫm lại nhiều năm qua, cha cũng không dễ dàng. Rốt cuộc thì cha lần đầu làm cha, mỗi ngày còn có rất nhiều chuyện lung tung cần xử lý, mà em cũng đi gây chuyện khắp nơi, khiến cha phải bận rộn xử lý hậu quả.
Dù vậy, em cũng khá là bình tĩnh, vì em cũng là lần đầu tiên làm con của cha.
Cha không soi mói tật xấu của em, em cũng không soi mói vấn đề của cha, vậy nên những năm qua hai cha con rất là hòa thuận.”
Kiều Hãn cười nói.
Mỗi một câu nói của ông chỉ như là tán gẫu chuyện nhà. Nhưng đối với Kiều Phương mà nói, mỗi một chữ một câu đều như một cái đục đâm thẳng vào tim bà, đâm ra hết kiên cường, ấm ức, nhớ nhung, kỷ niệm... trong nhiều năm qua của bà.
Kiều Phương đột nhiên gào khóc.
Triệu Lâm đứng tại chỗ. Lúc này, anh chỉ có thể đứng ngay đây, bởi vì dù có làm gì thì cũng là dư thừa.
Đứng từ góc độ của anh, anh có thể hiểu cho mẹ mình đang buông thả cảm xúc. Rốt cuộc thì ngay trước mặt cha mẹ của mẹ, mẹ chỉ là một đứa nhỏ thôi.
Hơn hai mươi năm qua, chắc chăn là mẹ cũng từng ở vô số đêm đen, nghĩ tới chuyện về nhà hoặc là đi gặp cha mẹ một lần.
Có điều... mẹ rất kiên cường, một mình gánh hết tất cả. Kiều Hãn đi lên ôm chị gái, nhẹ nhàng vỗ lên vai chị gái để an ủi. Ông nói: “Đến lúc về nhà rồi. Hơn nữa... dù chị không muốn gặp bọn họ, thì chị cũng nên dẫn Tiểu Lâm đi gặp ông ngoại, hoặc là để cha gặp cháu ngoại, đúng không?”
Kiều Phương vẫn còn khóc nức nở trong lòng ngực em trai.
Một lát sau, Kiều Phương đã hơi bình tĩnh lại, lau nước mắt trên mặt, nhìn thoáng qua Triệu Lâm đang đứng ở một bên.
Bà im lặng một lát rồi nói: “Để chị nghĩ lại đã.” Kiều Hãn biết bà định nói chuyện với Triệu Lâm xong rồi mới quyết định.
Vậy nên ông nhắc nhở: “Ừ, nhưng chị phải nghĩ nhanh một chút, chị cũng biết sắp đến sinh nhật bảy mươi tuổi của cha rồ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...