Tuyệt Đại Long Y

Nếu hắt bát nước bẩn này ra ngoài thì chắc là cả đời này Triệu Lâm phải sống trong việc bác bỏ tin đồn và thành kiến của mọi người.

Huống chỉ, Triệu Lâm mới thật sự là người bị hại.

Sau khi đổi trắng thay đen xong, Tê Nguyên nghĩ đến dáng vẻ bị ghê tởm đến mức thẹn quá hóa giận của Triệu Lâm thì tươi cười sung sướng.

Anh ta muốn dùng thủ đoạn mềm dẻo, tra tấn Triệu Lâm từng chút từng chút một, làm Triệu Lâm không hiểu ra sao, làm Triệu Lâm giận dữ mà đi đến vực sâu khốn khổ.

“Vâng, tôi lập tức pháo người đi tìm hiểu tin tức.” Tài xế đầu trọc đồng ý.

Cùng lúc đó, Triệu Lâm đến bệnh viện, đi vào văn phòng. Lăng Nhạn Nam thấy anh liền mở ngăn kéo lấy ra một bản hợp đồng ném lên người anh: “Ký tên!”

“Mau vậy sao? Triệu Lâm rất ngạc nhiên khi thấy hợp đồng chuyển chính thức của mình. Anh kéo ghế ra, cầm bút lên.


“Đám người viện trưởng ưu tiên giải quyết cho cậu, đương nhiên cũng là vì có thêm một chuyện khác.”

Triệu Lâm cúi đầu xem hợp đồng chuyển chính thức, hỏi: “Chuyện gì?”

“Mỗi năm bệnh viện tỉnh đều sẽ tổ chức đoàn bác sĩ ưu tú mới của bệnh viện về nông thôn để khám bệnh miễn phí và khảo sát tình trạng sức khỏe của người dân nông thôn. Tôi đã nộp đơn cho cậu, trưởng khoa đã đồng ý, vài hôm nữa là đi.” Lăng Nhạn Nam bình tĩnh nói.

Triệu Lâm ngạc nhiên nhìn lên Lăng Nhạn Nam, mặt mày tràn đầy vẻ khó có thể tin.

Nơi nào cũng có quy tắc riêng.

Ví dụ như bệnh viện Bàn Bắc, nếu một người bác sĩ có đủ năng lực nhưng không đủ tư lịch, thì sẽ được phía trên cử về nông thôn để khám bệnh miễn phí và đi tham gia đại hội, sau khi hoàn thành lưu trình thì tất nhiên sẽ được thăng chức tăng lương.

Nói cách khác, “khám bệnh miễn phí” chỉ là một bước đi thăng chức tăng lương.

Bình thường sẽ có mấy chục người tranh giành loại cơ hội và suất đi thế này.

Triệu Lâm nghe mình đột nhiên nhặt được một cơ hội mà người khác chờ năm sáu năm cũng không chờ được thì ngạc nhiên là điều khó tránh khỏi.

Lăng Nhạn Nam cầm tách trà nóng lên, cảm khái: “Đừng nói là cậu, thật ra thì tôi cũng ngạc nhiên. Tôi vốn nghĩ cố gắng tranh thủ cho cậu một lần, dù cho viện trưởng không đồng ý, thì cũng sẽ nể mặt tôi, tương lai tôi có thể tranh thủ các ích lợi khác cho cậu. Thế mà tôi chỉ nhắc với viện trưởng một lần, đối phương liền đồng ý ngay, thật sự khiến người ta không trở tay kịp.”

Lúc đặt tách trà xuống, trên mặt Lăng Nhạn Nam mang lên ý cười bất đắc dĩ.


“Cảm ơn trưởng khoa, tôi sẽ không làm cô mất mặt.” Triệu Lâm nghiêm túc hứa hẹn, rồi hỏi: “Chuyện này có ảnh hưởng đến chuyện thứ bảy đi nhà tôi ăn cơm không?”

"Thời gian là thứ hai tuần sau.” Lăng Nhạn Nam nói. “Vậy là tốt rồi.” Triệu Lâm gật đầu.

Sau khi ký xong hợp đồng chuyển chính thức, Triệu Lâm bắt đầu công việc như thường ngày, đi tuần tra, kiểm tra, ghi chép, làm tốt hết chuyện của mình.

Lúc Triệu Lâm mới vừa ghi xong tình huống của một người bệnh, định đi sang phòng bệnh tiếp theo thì có một cô gái mặt trứng ngỗng, để tóc ngắn, mặc quần ngắn vải lanh nhỏ giọng hỏi: “Chào anh... xin hỏi trung tâm kiểm tra sức khỏe ở đâu vậy?”

Cô gái vừa lại gần anh, anh liền ngửi được một mùi nước hoa hương thơm vừa phải.

Triệu Lâm ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên khi thấy cô gái đang đứng trước mặt mình.

Cô ấy cực kì xinh đẹp, gần như có thể sánh ngang với Lý Sơ Ảnh và Trần Thi Mạn. Đối phương có ngoại hình ngọt ngào, làn da trắng như tuyết, đôi mắt to như đá quý, phong cách ăn mặc đơn giản hào phóng.

Nốt ruồi đen dưới khóe mắt phải càng khiến cô ấy có thêm vài phần quyến rũ.


“Ở tầng bốn lầu C. Cô đi lên quẹo trái, rồi cứ đi thẳng là sẽ thấy lầu C” Triệu Lâm hồi hồn lại rồi chỉ đường.

Giang Tước Nhi không quan tâm lắm, ngược lại còn cười xấu hổ nói: “Tôi... có chút mù đường, đã đi loanh quanh nửa tiếng rồi. Anh có thể dẫn tôi đi không? Tôi... cần phải có giấy khám sức khỏe trước mười hai giờ, để đến nhị trung Bàn Bắc ký hợp đồng nhậm chức.”

“Cô là giáo viên nhị trung Bàn Bắc hả?” Triệu Lâm ngẩn ra. “Đúng vậy... Có vấn đề gì hả?” Giang Tước Nhi hỏi lại. “Không... không có vấn đề gì cả, chỉ là mẹ tôi cũng đang làm việc tại nhị trung

Bàn Bắc đấy mà” Triệu Lâm thuận miệng giải thích. Nếu đổi lại là người khác nhờ anh dẫn đường, thì anh chắc chắn sẽ nhờ một cô y tá giúp đỡ.

Nhưng mà đối phương lại mù đường, tương lai sẽ là đồng nghiệp của mẹ mình...

Triệu Lâm đi lên dẫn đường, nói: “Đi thôi, tôi dẫn cô đi.” “Vâng, cảm ơn anh.” Giang Tước Nhi cười nhe răng hổ. Thấy dáng vẻ đáng yêu của đối phương, Triệu Lâm thầm mắng trong lòng, đàn ông phụ nữ gì đó trong bệnh viện đều mù hết rồi sao? Sao không có người nào đi dẫn đường cho một cô gái xinh đẹp thế này chứ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui