“Thi Mạn, lúc trước là lão Bán Tiên đã cố gắng hết sức kéo cháu từ Quỷ Môn quan về.
Bác Triệu của cháu vì cứu cháu mà suýt chút nữa đã mất mạng. Nếu không phải có lão Bán Tiên thì bác và bố cháu cũng không còn sống nữa.
Điều quan trọng nhất là, nếu không phải là do cháu thì nhà họ Triệu cũng sẽ không rơi đến bước đường này.
Tại sao bác lại thương yêu cháu như thế? Một mặt, vì cháu là con gái của em trai bác.
Mặt khác, cháu cũng là người mà đại ca của bác đã dùng nửa cái mạng để đoạt lại từ tay của Diêm Vương.
Bác yêu chiều cháu, đối xử tốt với cháu, cũng là đang nói cho anh ấy biết, nửa cái mạng mà anh ấy đã dùng đến này là đáng giá”.
Giọng nói của Trần Long Tượng trầm ổn, nhưng sau khi ông ấy mở miệng nói, nói đến phần sau, mỗi một chữ đều mang theo sự phẫn nộ bị kiềm chế lại.
Làn da trên khuôn mặt xanh tái mét của ông ấy đang run rẩy, hiển nhiên là đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình lại.
Trần Thi Mạn hoàn toàn trợn tròn mắt, cô ta quỳ trên mặt đất, kinh ngạc thất thần, cả người đứng hình hệt như thời gian đang ngừng trôi.
Đây là lần đầu tiên từ khi cô ta được sinh ra đến nay nhìn thấy bác hai nổi giận với mình.
Trần Long Tượng lại nói: “Cháu là con gái nên bố của cháu cũng là người mềm lòng yêu chiều cháu, nếu như anh trai cả Trần Kiều của cháu dám làm ra chuyện ngu
xuẩn giống như cháu, bác sẽ tự tay đánh gãy hai chân của nó, đưa nó đến quỳ trước cửa nhà họ Triệu!”
Lời nói chắc như đỉnh đóng cột này như là một cây búa tạ, hoàn toàn đập vỡ một tia ảo tưởng cuối cùng trong nội tâm của Trần Thi Mạn.
Cô ta quỳ trên mặt đất khóc nức nở, trong lòng cảm thấy cực kì phức tạp. “Xin lỗi Triệu Lâm đi”. Trân Long Tượng lạnh giọng nói. “Huhuhu”.
Trần Thi Mạn vẫn quỳ trên mặt đất và khóc nức nở như cũ, như thể không nghe thấy những lời này.
Sắc mặt của Trần Long Tượng và Trần Cửu Kỳ cực kì khó coi, bọn họ đương nhiên nhìn ra được trong lòng Trần Thi Mạn “Vẫn không phục”.
Nhưng bản chất của việc bạn không phục là do bạn không nhận sai.
Rõ ràng bạn đã phạm phải sai lầm lớn, còn không nhận sai, vậy thì vấn đề nghiêm trọng rồi đây.
Đang lúc Trần Cửu Kỳ nổi giận đùng đùng đang muốn tiến lên cho Trần Thi Mạn thêm một bạt tai nữa thì Triệu Lâm thật sự không nhìn nổi nữa nói: “Hai chú, chúng ta nói chuyện quan trọng hơn trước đi”.
Không phục cũng được, không nhận sai cũng được.
Không sao cả, anh cũng không quá quan tâm đến thái độ của Trần Thi Mạn.
Dù sao nhìn thấy đối phương xin lỗi mình một cách miễn cưỡng cũng thấy hơi kì. Triệu Lâm chỉ muốn sau này đừng có tiếp xúc với đối phương nữa là được. “Chuyện này cũng rất quan trọng”. Trần Long Tượng nhìn anh nói.
“Bệnh của ông cụ quan trọng hơn, nếu như không nhanh chóng xử lý, sẽ chết người đấy”, Triệu Lâm lời ít mà ý nhiều.
“Cậu nói đi”. Trần Long Tượng tiếp lời.
Triệu Lâm lấy giấy bút từ trong túi ra, sau khi viết những loại thuốc mà mình cần xong, xé ra đưa cho Trần Long Tượng: “Chú hai Trần, nhất định phải tìm đủ trong vòng mười lăm ngày, nếu không, dựa vào năng lực hiện tại của cháu, cũng không còn cách nào cứu ông lão sống tiếp được”.
“Ừ”. Trần Long Tượng nhìn lướt qua, cất lại cẩn thận rồi lập tức lại nhìn về phía Trần Thi Mạn, đúng lúc ông ấy muốn nói, Triệu Lâm nhanh chóng nói cắt ngang: “Thời gian không còn sớm nữa, mẹ cháu còn đang chờ cháu về nhà ăn cơm, vậy cháu xin cáo từ trước”.
“Chờ một chút!”, Trần Cửu Kỳ đột nhiên mở miệng.
Trái tim Trần Thi Mạn run lên.
“Chú muốn về nhà cùng cháu, gặp mẹ cháu một lần, có được không?”, Trần Cửu Kỳ run giọng hỏi.
Sau khi Triệu Lâm do dự một hồi rồi nói: “Không tiện lắm, bây giờ cháu và mẹ cháu đang sống một cuộc sống của người dân bình thường, hai chúng cháu đều rất hưởng thụ tình trạng bây giờ.
Cháu có thể cảm nhận được, bà ấy cũng rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Chú Trần, thứ lỗi cho cháu nói thẳng... Cháu không muốn bất kỳ ai trong mọi người phá vỡ tình trạng của gia đình chúng cháu bây giờ!”
Trần Long Tượng đột nhiên nói: “Thỏa mãn nguyện vọng này của chú Ba đi, sở dĩ chú ấy biến thành như vậy là vì để bảo vệ cho mẹ cháu chạy trốn!”
Câu nói bất thình lình này khiến cho_sắc mặt của Triệu Lâm thay đổi. Ấn tượng của anh với Trần Cửu Kỳ rất sâu đậm, bởi vì mắt phải, cánh tay phải, chân phải của đối phương mất ởi rất có “tính trật tự”, bây giờ biết được đối phương sở dĩ biến thành như vậy là do mẹ mình, trong lòng Triệu Lâm đột nhiên hơi bối rối.
“Cho cháu thêm một chút thời gian, cháu quay về hỏi bà ấy trước”. Triệu Lâm suy nghĩ một chút rồi thở dài nói.
Trần Long Tượng nhìn về phía Trần Cửu Kỳ, sau khi thấy em trai mình gật đầu đồng ý, hỏi Triệu Lâm: “Chuyện cháu học được y thuật cũng chưa nói với bà ấy sao?”
“Chưa”. Triệu Lâm lắc đầu. Trần Cửu Kỳ hỏi tiếp: “Vậy mẹ cậu, bây giờ có khỏe không?”
“Rất khoẻ”. Triệu Lâm thành thật trả lời.
“Cơ thể cũng ổn à?”, Trần Cửu Kỳ hỏi rất cẩn thận, trong lúc nói, ánh mắt đều không nhịn được xuất hiện sự lo lắng, như sợ nghe thấy điều gì không tốt.
“Bà ấy dậy sớm ngủ sớm, ăn uống lành mạnh, thích vận động, tất cả đều rất tốt”. Triệu Lâm cười nói.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi...”. Trần Cửu Kỳ nghe thấy đáp án như vậy, một mắt hơi phiếm hồng, giọng nói thậm chí còn hơi nghẹn ngào.
“Đi thôi, chú bảo tài xế đưa cháu về”. Trần Long Tượng thấy em trai mình không kiêm chế được cảm xúc, chủ động đứng dậy tiễn khách.
Triệu Lâm không từ chối.
Từ đầu đến cuối, bọn họ một hàng ba người như thể đều không nhìn thấy Trần Thi Mạn vẫn còn đang quỳ ở giữa phòng khách.
Lúc này Trần Cửu Kỳ một chân đứng không vững, lảo đảo ngã ở phía sau sô pha, người đàn ông mình đồng da sắt, giống như là bị đâm vào chỗ sâu nhất ở bên trong nội tâm.
Ông ấy che mặt của mình, cơ thể hơi run nhẹ, nước mắt không ngừng tuôn ra từ trong con mắt duy nhất của ông ấy.
Trần Thi Mạn đang khóc nhìn thấy cảnh này, không khỏi giật mình. Từ nhỏ đến lớn cô ta chỉ nhìn thấy ông ấy để lộ ra vẻ mặt bi thương và khổ sở mấy lần, đó là khi ở trước mộ của mẹ, là khi cô ta mắc bệnh nặng, là khi ông nội đột
nhiên ngã bệnh.
Nhưng hai chữ “rơi lệ” trong trí nhớ của Trần Thi Mạn, dường như căn bản không hề tồn tại trong từ điển cuộc sống của Trần Cửu Kỳ.
Nhưng hôm nay đã có ngoại lệ! Trần Long Tượng đã quay trở lại.
Ông ấy nhìn thấy bộ dạng bi thương của em trai mình, im lặng đi tới bên cạnh võ vỗ bả vai của ông ấy.
“Em đeo sự canh cánh này ở trong lòng vỏn vẹn đã hơn hai mươi năm, hôm nay coi như đã buông xuống được rồi”.
“Sau này không cần suy nghĩ nhiều nữa, em không có lỗi với đại ca, nếu như không phải là có em thì Tiểu Lâm và chị dâu không thể sống sót được, bây giờ hai mẹ con chị ấy đã bình an vô sự, cũng đã chứng minh được việc là em đã hoàn thành được sự dặn dò giao phó của anh ấy”.
Trần Long Tượng nói xong, đôi mắt cũng đỏ lên, ánh mắt đau lòng không nhịn được nhìn về phía phần tay áo trống rỗng và phần chân giả bên phải của em trai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...