Tuyệt Đại Long Y

“Cục cưng, sao anh lại mạnh mẽ như vậy”.

Trong căn nhà cũ, một giọng nữ vẫn chưa thoả mãn vang lên.

Triệu Lâm xách hoa quả, đứng ở ngoài cửa, người như bị sét đánh.

“Thích không? Có phải ngon lành hơn bạn trai vô dụng kia của em gấp trăm lần không?

“Đáng ghét, không phải đã nói không được nhắc tới hân ta rồi sao?”

Triệu Lâm đỏ mắt đá văng cánh cửa lớn: “Vương Vũ, tao ĐCMM, mày dám dụ dỗ bạn gái tao?”

“Dụ dỗ cô ấy thì sao?”, Vương Vũ bị dọa nhảy dựng cả lên, tức giận trả lời.

Triệu Lâm chuẩn bị ra tay, cuối cùng hỏi: “Lữ Nam Nam, có phải hắn ta dùng slot nhân viên chính thức ép buộc em không!”

Ba người bọn họ đều học chung một học viện y, đều được phân đến bệnh viện Bàn Bâc, trước mắt thì cả ba người đều đang trong kỳ thực tập, vẫn chưa được chuyến chính thức.

Bố của Vương Vũ là chủ nhiệm bệnh viện

Bàn Bắc tên là Vương Diệu Thăng, là người có quyền quyết định việc chuyến chính thức của bọn họ!

“Triệu Lâm, chúng ta chia tay đi, anh không cho em được cuộc sống mà em muốn, miếng ngọc này trả lại cho anh, em đã đi đến hiệu cầm đồ hỏi rồi, họ nói nó chính là một miếng ngọc dỏm, chỉ đáng giá một nghìn tệ”. Lữ Nam Nam thấy giấy không gói được lửa, cũng trực tiếp ngả bài luôn.

“Lữ Nam Nam, sao em lại biến thành như vậy?”, Triệu Lâm đau thấu tim gan.

Lữ Nam Nam im lặng không nói gì.

“Cô ấy không đi theo tao chẳng lẽ lại đi theo mày? Triệu Lâm, tao khuyên mày nhìn cho rõ thực tế, tao và Nam Nam ra mắt bố mẹ hai bên rồi, thứ hai tuần sau sẽ tổ chức lễ đính hôn ở khách sạn sang trọng nhất thành phổ Trung Châu của chúng ta, khách sạn Thanh Ca!

Nếu mày chưa từng được đến đó ăn vây thì tao mời mày tới đó một chuyến, dù sao thì cả bàn thức ăn kia cũng đáng giá nửa năm tiền lương của mày”.

Vương Vũ giễu cợt nói.


“Đcmm nhà mày!”. Triệu Lâm cuối cùng không khống chế được sự phẫn nộ của mình, xông lên đánh nhau với Vương Vũ.

Thế trạng của hai người bọn họ gần giống nhau, đánh nhau lúc này khó phân được thắng bại.

“Đừng đánh nữa, Triệu Lâm, anh dừng tay lại!”, Lữ Nam Nam hoảng hốt ôm lấy Triệu Lâm.

Vương Vũ từ nhỏ được người người kính ngưỡng, chưa bao giờ bị người ta đánh như vậy?

Sau khi hắn ta nhìn thấy Lữ Nam Nam ôm lấy Triệu Lâm, xoay người cầm lấy chiếc gậy ở bên cạnh, hung hăng đập Triệu Lâm một cái thật mạnh.

Triệu Lâm bất ngờ không kịp đề phòng, nên đã bị thương nặng, trước mắt tối sầm lại.

‘Vũ anh Vũ”. Lữ Nam Nam hoàn toàn bị

dọa đến ngu người.

“Đi… cứ mặc kệ hắn ta!”. Ánh mắt của Vương Vũ cũng có chút kích động, cầm lấy tay Lữ Nam Nam chạy biến.

Máu tươi chảy xuôi trên mặt đất, cho đến khi tiếp xúc với miếng ngọc trong tay Triệu Lâm, miếng ngọc kia đột nhiên lóe lên tia sáng, hóa thành một luồng hào quang, chiếu đi vào mi tâm của Triệu Lâm.

Triệu Lâm phát hiện mình đã tiến vào một thế giới hư vô chỉ toàn màu trắng.

“Đứa cháu ngoan, chúng ta cuối cùng cũng

đã được gặp nhau”.

Lúc Triệu Lâm đang mê mang, một giọng nói điềm đạm quen thuộc vang lên.

“Ông nội?”. Triệu Lâm nhìn thấy ông già trước mặt, nước mắt suýt nữa chảy xuống.

Ông nội của anh đã từng là thần y nối danh ở thành phổ Trung Châu, nhưng mười năm trước đột nhiên biến mất cùng với bố anh, chỉ đế lại anh và mẹ sống nương tựa vào nhau.


“Đứa cháu ngoan, nhà họ Triệu chúng ta từng là các tu sĩ luyện khí thời thượng cổ, trong miếng ngọc này chứa đựng tiên pháp y thuật mà các đời tố tông đã học được!

Đến thế hệ của cháu, tiên lực còn lại trong miếng chỉ đủ truyền lại một số ít tiên pháp y thuật và võ đạo!

Cháu đừng lo lắng, ông đã chia miếng ngọc thành mười phần, miếng ngọc chính ở trong tay cháu, còn chín mảnh ngọc phụ thì đã được ông gửi dưỡng ở chỗ những cô gái có linh căn xấp xỉ tuổi cháu từ lúc mới sinh ra!

Lúc cháu hai mươi tuổi, chín miếng ngọc phụ có lẽ đã được nạp đầy tiên lực, đến lúc đó thu hồi lại từng miếng một thì có thế nhận được toàn bộ tất cả sự truyền thừa!”

Đợi đến khi ông nội nói xong những lời này,

vô số những tia sáng chói lập tức bao phủ khắp người anh, những kiến thức y dược và võ đạo ào ào tràn vào trong đầu anh như nước lũ.

“Đây là mơ sao?”

Triệu Lâm từ từ tỉnh lại, anh chợt tỉnh táo khi nhìn thấy vũng máu trên mặt đất, anh đưa tay sờ lên đầu của mình, lại phát hiện miệng vết thương đã khép lại!

Hơn nữa trong đầu của anh, quả thật có Tất nhiều tiên pháp y thuật.

“Đôi nam nữ chó má, món nợ này chúng ta nhất định phải giải quyết rõ ràng!”. Triệu Lâm nghiến răng nghiến lợi, định quay về bệnh viện xem thử tiên pháp y thuật của mình rốt cuộc là thật hay là giả.

Đang lúc anh vừa đi đến cửa nhà thì lại nhìn thấy người đẹp như diễn viên nối tiếng nước Minh đứng trước cửa.

“Anh chính là Triệu Lâm?”. Trần Thi Mạn tháo kính râm của mình xuống, bắt đầu đánh giá anh từ trên xuống dưới.

“Cô là?”, Triệu Lâm cũng đang đánh giá đối phương, cô gái này có làn da trắng phát sáng, chiều cao khoảng trên một mét bảy tám, trên cố đeo một sợi dây chuyền sapphire, cộng thêm chiếc túi triệu trên tay đều thể hiện sự cao quý của cô.

“Các anh lui ra trước đi, tôi có lời muốn nói với anh ây”. Trần Thi Mạn nói với mâỳ người vệ sĩ ở bên cạnh.

“VângỊ”. Tất cả vệ sĩ đều lui ra.


Trần Thi Mạn vào nhà, nói thẳng: “Tôi là vợ chưa cưới của anh”, Trần Thi Mạn nói.

‘Vợ chưa cưới?”, Triệu Lâm đứng hình.

“Anh không biết sao?”, Trần Thi Mạn nhìn phản ứng này của anh, bỗng nhiên hiểu được tại sao Triệu Lâm vẫn chưa đến nhà họ Trần cầu hôn rồi.

“Ông nội của anh từng cứu ông nội tôi một mạng, năm đó hai người bọn họ đã giao ước với nhau, hứa hẹn gả tôi cho anh.

Mấy năm nay, tôi vẫn luôn tìm đi tìm anh”, Trần Thi Mạn nói.

Năm đó nhà họ Trần gặp phải kiếp nạn lớn.

Nếu không nhờ ông nội của Triệu Lâm giúp đỡ bọn họ thoát khỏi nguy cơ thì chỉ sợ rằng bây giờ nhà họ Trần đã không còn tồn tại nữa rồi.

Hiện giờ nhà họ Trần đã là một trong bốn gia tộc lớn của thành phổ Trung Châu.

Trần Thi Mạn không chỉ là viên minh châu của nhà họ Trần, mà còn là một trong ba đại mỹ nhân của thành phố Trung Châu, người theo đuối vô số kể.

Nhưng bởi vì Triệu Lâm, từ nhỏ đến giờ cô chỉ có thế từ chổi những người theo đuổi từng khiến cô phải rung động.

Dựa theo cách nói của người trong nhà, chồng của cô chỉ có một, đó chính là Triệu Lâm.

“Cô tìm tôi có chuyện gì?”, sắc mặt của Triệu Lâm hơi đổi, trong lúc truyền thừa ông nội quả thật đã từng dặn dò qua việc này.

“Tôi tới tìm anh để từ hôn”. Trần Thi Mạn không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.

Dù sao việc bị một người phụ nữ chủ động yêu cầu từ hôn cũng là sự đả kích không hề nhỏ đối với đàn ông.

“Chỉ cần anh đồng ý từ hôn với tôi, tôi sẽ cho anh một triệu tiền mặt, hơn nữa sẽ cho anh những sự hỗ trợ nằm trong khả năng của tôi”. Trần Thi Mạn lo lắng nói thêm.

Trước khi cô đến đã điều tra qua nhà họ Triệu, nhà họ Triệu đã neo đơn từ lâu, Triệu Lâm chỉ là một bác sĩ thực tập bình thường ở trong bệnh viện, một tháng tiền lương mới được một nghìn năm trăm tệ, một triệu cũng đủ để anh xiêu lòng rồi.

“Không cần, một người đàn ông như tôi có tay có chân, tự mình có thể kiếm được tiền, cô trả lại miếng ngọc kia cho tôi là được rồi”. Triệu Lâm đã cực kì thất vọng với tính yêu vì Lữ Nam Nam.

Trần Thi Mạn ngấn ra, không nhịn được đánh giá người đàn ông có hơi tẻ nhạt này vài lần.


“Anh phải trả lại hôn thư cho tôi mới được…”. Trần Thi Mạn tháo miếng ngọc đeo trên cố xuống, nói.

“Hôn thư?”, Triệu Lâm nhướng mày, vào phòng lấy một chiếc hộp sât từ chiếc tủ đầu giường ra.

Trong hộp có vài tờ hôn thư màu đỏ trông rất bắt mắt.

Khi còn bé anh vẫn cho rằng tờ hôn thư ông nội để lại cho anh trong hộp chỉ là trêu đùa thôi!

“Mạc Nhã chi…”

“Bắc Thanh Ngọc…”

“Lý Sơ Ảnh…”

“Giang Tước Nhi…”

Triệu Lâm lật giở toàn bộ giấy tờ trong chiếc hộp thì có một tờ hôn thư mới tinh như lúc ban đầu, khi đọc những cái tên trên đó lên, Trần Thi Mạn ở bên cạnh thấy một màn như vậy, không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối.

Mạc Nhã chi?

Là nữ minh tinh quốc dân xuất thân từ thế gia tại thủ đô, nối tiếng khắp châu Á đó sao?

Bắc Thanh Ngọc?

Là nữ cường nhân trẻ tuổi xuất thân từ đại gia tộc đã tồn tại cả trăm năm, một mình thành lập nên đế quốc thương mại cả trăm triệu tỷ kia sao?

Lý Sơ Ảnh?

Bạn thân của cô tên là Lý Sơ Ảnh, nhà họ Lý cũng là một trong bốn đại gia tộc của thành phổ Trung Châu, cô ấy cũng là một trong ba đại mỹ nữ của thành phố Trung Châu.

Giang Tước Nhi?

Cô ấy lại là ai?

Hô hấp của Trần Thi Mạn hơi dồn dập, chiếc cổ trắng ngọc ngà đỏ bừng cả lên, đôi mắt lấp lánh như đá quý gắt gao nhìn chằm chằm chiếc hộp trong tay Triệu Lâm.

“Trần Thi Mạn… tìm thấy rồi, cô tên là Trần Thi Mạn, đúng không?”, Triệu Lâm cầm tờ hôn thư có viết tên cô mà hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận