Các bác sĩ kiểm tra rất nhanh, mở cửa phòng bệnh đi ra.
Miệng bọn họ toàn đang nói mấy từ chuyên ngành như nang màng nhện mép thị giác rồi vòng sợi(*) mà Nhạc Thần An hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng cậu vẫn nghe được một câu: “Tình trạng không tệ.
Chuẩn bị giải phẫu đi, tỷ lệ cụ thể không thể dự đoán trăm phần trăm nhưng xác suất hồi phục được thị lực là rất lớn.”
(*) Nang màng nhện: một nang nước trong não hoặc tủy sống chứa dịch não tủy.
Mép thị giác (giao thoa thị giác): một phần của não, nơi hai thần kinh thị giác giao nhau.
Vòng sợi: một phần của đĩa đệm – phần nằm giữa các đốt sống.
Mộ Tuyết đi theo bác sĩ chính vào phòng làm việc, bàn bạc phương án trị liệu cụ thể.
Nhạc Thần An và Trương Dịch Trạch nói chuyện cùng Mộ Hàn trong phòng bệnh, cuối cùng anh đã nở nụ cười biến mất trên môi bấy lâu nay.
Nhạc Thần An đi tới cửa phòng tắm, chuẩn bị đi tắm nước nóng.
Mặc dù có một phòng tắm nhưng bên trong không có bất kỳ một móc treo nào, vì thế quần áo chỉ có thể cởi ra rồi để ở cửa.
Chắc chắn cửa phòng bệnh đã khóa trái, Mộ Tuyết không thể đột ngột bước vào nên Nhạc Thần An mới cởi bỏ quần áo.
Trương Dịch Trạch nghiêng đầu nhìn sang, lập tức kêu lên: “Tại sao mày lại thảm như vậy…”
“Mày!” Nhạc Thần An hoàn toàn bội phục cái tên trai thẳng này, cái gì nên nói cái gì không nên nói hắn mãi mãi chẳng thể nào khôn ra được.
Quả nhiên, Mộ Hàn lập tức ngồi thẳng người dậy: “Sao thế?”
“Không có gì, ngủ cả đêm trên sàn nên hơi khó coi tí, không sao đâu.” Cậu nhìn Trương Dịch Trạch nháy mắt ra hiệu.
Rất hiển nhiên, cậu đã đánh giá cao thằng ngốc này.
Trương Dịch Trạch vô cùng hứng thú săm soi những vết tích trên cằm, bả vai và cánh tay cậu, hoàn toàn không nhìn thấy cậu ra hiệu: “Ngủ một đêm mà sao ngoài miệng trên cổ trên tay mày toàn vết thương thế hả giời? Còn cả cánh tay mày nữa, sao lại tím bầm thế kia? Mày đánh nhau với ai à? Ha ha ha ha ha ha!” Trương Dịch Trạch cười sằng sặc lên chế nhạo cậu theo thói quen.
Mộ Hàn cau mày lần mò về hướng phòng vệ sinh: “Chỗ nào?” Nhạc Thần An vội vàng đỡ anh.
Trương Dịch Trạch lôi tay anh: “Chỗ này, đây nữa, cả đây này, còn cả chỗ đó.” Tên trai thẳng sáp lại gần nhìn, sau đó gương mặt trắng bệch, cuối cùng hắn mới nhận ra những vết tích này toàn là dấu răng và vết cào: “À trông cũng chẳng nghiêm trọng lắm…” Hắn né tránh ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của Nhạc Thần An, ngoài miệng vội vàng lấp liếm.
Ngón tay Mộ Hàn lướt qua những vết thương trên cổ cậu: “Trương Dịch Trạch.” Bỗng nhiên anh mở miệng: “Cậu dẫn em ấy đi xử lý đi.”
Lúc này Nhạc Thần An đang để trần nửa thân trên có chút ngượng ngùng: “Không sao thật mà, không nhìn rõ lắm với cũng không có cảm giác gì.
Anh để em tắm nước nóng đi, ngủ cả đêm trên sàn vẫn còn lạnh.
Lát nữa em tắm xong sẽ tắm giúp anh.”
“Cùng tắm đi.” Trương Dịch Trạch đứng bên cạnh hóng hớt, dáng vẻ còn chê chuyện chưa đủ lớn: “Đỡ phiền phức.”
“Cút.” Bây giờ Nhạc Thần An chỉ muốn tẩn hắn một trận.
“Được được được, tao cút, hai người nhớ ăn cơm.
Hộp giữ ấm để ở trên bàn đấy.” Nói xong, hắn xoay người cài cửa lại đi tìm Mộ Tuyết.
Phòng tắm nhỏ hẹp, Mộ Hàn đứng im không nhúc nhích dưới vòi hoa sen.
Tóc anh ướt nhẹp rũ xuống trên trán, có vẻ hơi dài một chút nên hoàn toàn che kín lông mày.
Tạo bọt dầu gội đầu rồi nhẹ nhàng vò tóc, che mắt xối nước, Nhạc Thần An không nói gì tỉ mỉ tắm rửa sạch sẽ cho hai người.
Cả phòng tắm ngập tràn mùi hương sữa tắm mà Mộ Hàn hay dùng, xả lại bằng nước ấm vẫn còn lưu lại mùi hoa thoang thoảng.
Giống như thực vật gieo rắc hạt giống khi chúng tranh nhau tỏa ra hương thơm thu hút động vật, những gì đang chờ đợi chúng ở phía trước tựa như mùa xuân hồi sinh của vạn vật.
Cuối cùng trái tim Nhạc Thần An đã trở lại vị trí vốn có, những cảm xúc khác nhau dâng trào cùng một lúc đã khiến cậu choáng ngợp.
Ngày hôm qua bất ngờ mất khống chế đưa ra một kết luận: Em không muốn từ bỏ sự lựa chọn quan trọng nhất.
Sau khi niềm vui sắp hồi phục thị lực được bác sĩ thông báo dần dần lắng xuống, những lời này lại văng vẳng bên tai cậu.
Cậu không muốn tiếp tục là một kẻ do dự chần chừ như trước đây, lúc nào cũng sống nhẫn nhục chịu đựng.
Cậu cảm thấy mình đã thay đổi, từ sau khi gặp người trước mặt, cậu trở nên tràn đầy dũng khí, dường như từng hơi thở đều mang sự tự do.
Nhưng trên thực tế, cậu vẫn còn rụt rè, trong tiềm thức trốn tránh những vấn đề bất lực đó, như thể chỉ cần cậu không muốn nghĩ đến, vấn đề đó sẽ không tồn tại.
“Xin lỗi.” Nhạc Thần An nghẹn ngào nói.
Người đàn ông này dành cho cậu quá nhiều, bao dung cậu quá nhiều: “Đừng từ bỏ em, tin tưởng em được không?” Vòi hoa sen vẫn xối nước xuống đất, cậu mạnh mẽ ôm lấy anh vào trong ngực.
“Khóc cái gì?” Mộ Hàn lau khóe mắt nóng hổi của cậu.
“Không đâu, nước đấy.” Cậu ngụy biện.
“Nước mắt rất nóng.” Mộ Hàn lau nước mắt cho cậu, bọn họ lại bắt đầu hôn nhau với tiết tấu chậm rãi.
Hơi thở ướt át của Mộ Hàn khiến cậu như được đắm chìm trong gió nhẹ mưa xuân, dịu dàng mà ấm áp, như thể anh mới là người mang thương tích bầm dập khắp người.
Nhạc Thần An mơn trớn sau lưng anh, xương bả vai nhô lên theo từng hơi thở phập phồng của anh, giống như đôi cánh sắp không giấu được nữa mà giương ra, một khắc sau sẽ dẫn theo cậu cao chạy xa bay.
Mộ Hàn nhẹ nhàng vuốt ngón tay lên cằm cậu, nơi đó đã có vết thương kết vẩy mà đêm qua anh mất khống chế gây ra: “Xin lỗi.”
Nhạc Thần An lắc đầu nguầy nguậy, ôm anh thật chặt.
“Bác sĩ đề nghị tiến hành phương pháp giảm sức ép chấn thương thần kinh thị giác ngay lập tức, càng nhanh càng tốt.
Nhãn cầu của em đã được kiểm tra không có vấn đề gì, cho nên tuần này chúng ta tiến hành luôn được không? Không cần mổ sọ, tiếp cận từ mũi, hạn chế xâm lấn tối thiểu.” Mộ Tuyết khua tay trước mặt Mộ Hàn: “Cảm giác được không?”
Mộ Hàn gật đầu: “Có loáng thoáng.”
Quá trình giải phẫu diễn ra rất thuận lợi.
Mộ Hàn còn trẻ, nền tảng cơ thể rất khỏe mạnh, đôi mắt cũng tốt lên từng ngày.
“Thấy rõ em không?” Nhạc Thần An ngồi đối diện anh.
“Ừ, có bóng chồng(*).” Mộ Hàn mỉm cười.
(*) Nghĩa là thấy nhiều hình giống nhau chồng lên nhau.
“Không sao, bác sĩ nói như thế là bình thường, sẽ chưa thể hồi phục hoàn toàn ngay được, còn cần nghỉ ngơi thêm.
Quan sát thêm một thời gian nữa là có thể xuất viện.”
Sau khi Mộ Hàn xuất viện, hiện tượng loạn thị nhẹ vẫn không được cải thiện.
Nhạc Thần An cứ rảnh rỗi là lên mạng tra cứu các di chứng sau khi hậu phẫu thần kinh thị giác, lần nào cũng bị hù dọa sợ hết hồn hết vía.
“Không sao đau, chỉ bị nhẹ thôi, không ảnh hưởng đến việc nhìn.” Mộ Hàn lật một quyển catalog(*) trong tay.
(*) Ấn phẩm quảng cáo nhằm giới thiệu sản phẩm, dịch vụ của công ty đến khách hàng
“Đây là…Anh muốn đeo kính à?” Nhạc Thần An ảo não nhìn chăm chú gương mặt anh, hình như cũng không tệ lắm…
“Ừ, phòng trước cho chắc.” Mộ Hàn chỉ vào hình mấy cái kính trên catalog cho cậu xem.
“Đây, cái này.” Nhạc Thần An chọn trúng một cái kính Boston bằng kim loại trong hình, gọng kính rất mỏng màu sâm panh vàng nhạt kết hợp với gối kính màu đen, có cảm giác cực kỳ nhã nhặn.
“Cứ quyết định vậy đi.
Đừng xem nữa, để mắt nghỉ ngơi một lúc.” Cậu rút quyển catalog đi, đóng laptop của Mộ Hàn lại.
Gần đây không biết tại sao anh trở nên nghe lời trước mặt anh chị hơn, mỗi ngày đều xử lý công việc rất chăm chỉ.
“Hồi phục còn chưa được hai tháng, anh liều mạng thế làm gì?” Cậu nhẹ nhàng xoa bóp huyệt Thái dương cho anh.
“Mộ Xuyên nói không sai.
Anh không thể nào thoát khỏi quan hệ giữa người với người để tồn tại độc lập.
Vì thế anh không thể quá tham lam.” Mộ Hàn nhắm mắt lại nằm trên đùi Nhạc Thần An: “Chuyện của công ty không thể cứ đổ hết lên vai Mộ Tuyết được.”
Ngoài miệng thì nói những lý do đàng hoàng như vậy nhưng Nhạc Thần An hiểu, anh đang lên kế hoạch cho tương lai sau này của hai người bọn họ.
Chuyện này không thể lấy đá chọi với đá cùng gia đình.
“Em đừng suy nghĩ lung tung.” Mộ Hàn thấy cậu mãi không nói gì, mở mắt ra, tròng mắt màu mật ong đã khôi phục lại ánh sáng trong những ngày gần đây, giống như đá quý chói mắt: “Anh…tháng bảy này anh muốn đi Chile.”
Nhạc Thần An líu lưỡi, tháng bảy mà đi Chile, trừ tham gia tranh giải ra làm gì còn khả năng nào khác.
“Anh điên rồi…” Cậu thở dài: “Hỏi bác sĩ chưa?”
“Hỏi rồi.
Bác sĩ nói mỗi tháng đi kiểm tra một lần, nếu mấy tháng tiếp theo không xảy ra vấn đề gì thì có thể đi.”
“Anh cả anh mà biết chắc chắn sẽ giết anh mất…Chị anh cũng thế.” Nhạc Thần An nghĩ đến gương mặt phát điên của Mộ Xuyên, không nhịn được bật cười.
“Cho nên em phải giữ bí mật.” Mộ Hàn bóp tay cậu: “Em không ngăn cản anh à?”
Nhạc Thần An bĩu môi: “Ngăn cản anh cũng chỉ khiến anh lừa thêm một người mà thôi.”
Hơn nữa, em hi vọng anh đừng bao giờ thỏa hiệp với ai bất cứ điều gì, hi vọng anh mãi mãi giữ được nhiệt huyết của riêng mình, hi vọng đôi mắt anh luôn luôn sáng ngời lấp lánh.
Kính mắt được đặt ở cửa hàng cuối cùng cũng được giao tới vào cuối tuần, Nhạc Thần An đã đặt sẵn máy ảnh lên giá ba chân, lật tung đống quần áo trượt tuyết của Mộ Hàn mãi, cuối cùng cũng tìm được một chiếc áo len cổ lọ màu đen để anh thay.
Mộ Hàn bị cậu làm loạn lên, khó hiểu hỏi: “Đến mức đó hả?”
“Đến chứ.” Cậu nâng niu xé vỏ nilon bên ngoài, mở hộp ra, bên trong là gọng kính kim loại nhỏ mà cậu tự chọn cho anh.
Gọng kính được đặt làm dựa theo kích thước khuôn mặt Mộ Hàn, đường viền trên gọng gần như trùng khớp với dáng lông mày đẹp, độ lớn bên trong gọng làm nổi bật sống mũi thẳng.
“Thay xong rồi.” Mộ Hàn mặc áo len cổ lọ đen, gần đây không tập luyện nên người anh gầy đi, quần áo cũng rộng rãi hơn nhiều, bên trong cổ áo có thể nhìn thoáng qua thấy cả xương quai xanh.
Cho dù đã lên ý tưởng rất lâu trong đầu nhưng hiệu quả thực tế vẫn khiến cậu hưng phấn không thôi.
Nhạc Thần An không né tránh sự phấn khích này, bảo anh ngồi xuống ghế sô pha rồi đeo mắt kính lên cho anh, sau đó cậu lấy laptop giúp anh, bảo anh tiếp tục công việc.
Mộ Hàn là một người có khả năng kiểm soát bản thân rất tốt, chỉ cần anh muốn, cho dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào anh đều có thể nhanh chóng tập trung tinh thần.
Nhạc Thần An chạy đi chạy lại điều chỉnh ánh sáng, chỉnh các thông số, loại bỏ những màu sắc phức tạp, toàn bộ hình ảnh chỉ còn một người đang ngồi trên ghế sô pha và một chiếc laptop màu xám bằng kim loại mỏng và nhẹ.
Người mẫu đẹp không góc chết khiến cậu không cần quan tâm đến góc chụp, hoàn toàn dựa theo cảm giác ghi lại những biểu cảm thoáng qua trên gương mặt anh.
Ánh mắt tập trung, ấn đường hơi cau lại, miệng hé ra khi mải suy nghĩ, theo bản năng giơ ngón giữa khẽ đẩy gọng kính lên, một người đàn ông khi tập trung làm việc thật sự quá quyến rũ.
Nhạc Thần An đi tới, gập laptop lại cạch một tiếng để qua một bên.
“Anh như thế cứ cám dỗ người khác phải phạm tội.” Cậu nâng cằm Mộ Hàn lên, cho dù có cầm một cái thước đo trong tay cũng khó mà tìm ra được bất kỳ nơi nào cần thay đổi trên gương mặt này.
“Em định nói anh là lưu manh giả danh tri thức à?” Mộ Hàn rời sự tập trung khỏi công việc, bốn mắt nhìn nhau.
Không ai có thể chịu nổi ánh mắt cố ý trêu đùa này, trong nháy mắt Nhạc Thần An thất thủ.
“Tri thức nhã nhặn là anh, còn lưu manh cầm thú là em.” Cậu tháo mắt kính của Mộ Hàn xuống, hơi thở dồn dập cúi đầu hôn sâu.
Nhạc Thần An cởi áo sơ mi trên người, nhiệt độ đột nhiên tăng cao, chiếc ghế sô pha này từng ghi lại kỷ niệm lần đầu tiên thân mật của hai người.
Dường như chỉ mới xảy ra cách đây không lâu lại giống như đã trôi qua rất lâu rồi.
Cậu lấn tới chống người phía trên anh, động tác dịu dàng êm ái, bị thương nằm viện khiến bắp thịt anh đã mất đi một ít, chỉ sờ thấy được xương sườn.
Bàn tay cậu đỡ lưng anh lên, chuẩn xác tìm thấy hõm lưng đè lên một cái, cảm nhận được sự run rẩy quen thuộc, hơi thở hổn hển được đè nén.
“Không chụp nữa à?” Sau một hồi quấn quýt dây dưa, Mộ Hàn cài lại khuy áo sơ mi giúp cậu, sát phong cảnh(*) nói một câu.
Mặc dù vẻ mặt anh thờ ơ nhưng giọng nói toàn ý cười.
(*) Đang vui nói một câu gây tụt cảm xúc.
Nhạc Thần An ủ rũ, chưa gì lại bị trêu chọc rồi.
Cậu không cần nghe vẫn có thể tưởng tượng ra Mộ Hàn đang định nói gì tiếp theo: Em còn nhỏ.
Cậu tức tối nhìn chằm chằm ai đó vừa khiến cho người ta dễ dàng mất khống chế: “Anh lão luyện như thế chắc chắc từng đi gieo họa cho người khác.”
Mộ Hàn cau mày: “Sao? Em vẫn còn để ý à?”
“Không phải, chỉ là…” Bỗng nhiên cậu thấy hơi khó mở miệng.
Thật ra Nhạc Thần An vẫn luôn hiểu những chuyện này là Mộ Hàn nhường cậu.
“Em…” Mộ Hàn dở khóc dở cười: “Trong đầu em nghĩ cái gì vậy?”
Nhạc Thần An lại nhào vào ngực anh lần nữa, nhìn chằm chằm da thịt trắng muốt của anh vẫn còn dấu hôn chưa biến mất.
Nhưng tại sao vậy? Em có đáng khiến anh phải nhường nhịn đến mức này không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...