Tuyết Dạ Phi Hành FULL


Mộ Xuyên không dễ đối phó.

Sau lần đầu tiên nhìn thấy hắn từ xa, Nhạc Thần An đã đưa ra kết luận.

Khoảng thời gian gần đây cậu tránh liên lạc với Mộ Hàn vào giờ làm việc, giống như phải yêu lén.
Cũng may sếp lớn nhà bọn họ không ở chung với Mộ Hàn và Mộ Tuyết.

Sau khi tan ca thi thoảng Mộ Hàn đi cùng với cậu, ra ngoài ăn tối cùng nhau.

Nhạc Thần An đã hình thành thói quen tiện tay tìm kiếm đồ ăn ngon, hai người đi ăn khắp phố lớn hẻm nhỏ.
“Nam thần, ngày mai anh muốn ăn gì?” Cậu vừa bóc hạt dẻ ngào đường vừa đút cho Mộ Hàn ngồi bên cạnh.

Tối nay hai người cơm nước xong thì cùng nhau xem hoạt hình ở nhà của Nhạc Thần An.

Gần đây Mộ Hàn bận rộn công việc đến đầu tắt mặt tối, hiếm khi nào có thời gian dành cả tối cho cậu.
“Ngày mai tan ca về nhà huấn luyện.

Mùa đấu mới sắp bắt đầu rồi, sẽ bận lắm.” Mộ Hàn nuốt hạt dẻ ngọt ngọt xuống: “Anh không ăn nữa đâu, em ăn đi.” Anh cầm túi giấy đựng hạt dẻ còn một nửa, học theo động tác của Nhạc Thần An bóc cho cậu.

Nhạc Thần An nói nhiều nên ăn chậm, anh xếp gọn gàng những hạt dẻ vàng ươm sạch sẽ lên khăn giấy, chờ cậu ăn từ từ.
Nhạc Thần An vừa ăn vừa quan sát anh, gần đây Mộ Hàn hay nói anh béo lên, trách cậu cho anh ăn nhiều quá, vì thế đang ăn giữa chừng sẽ dừng lại.
Cậu đưa tay nắn bóp gương mặt anh, gần như chỉ có một lớp da, đường cằm góc cạnh sắc nét: “Rốt cuộc anh béo chỗ nào chứ…?”
Mộ Hàn liếc cậu, vừa nhìn màn hình vừa bóc hạt dẻ.
Nhạc Thần An nhìn anh không nói lời nào, trực tiếp thò tay mơn trớn từ ngực xuống bụng anh.
“Không có mà…” Bắp thịt của anh thật là thần kỳ, lúc gồng lên thì đường cong rõ ràng, lúc thả lỏng thì sờ vào mềm mại chết đi được.
Mộ Hàn đẩy tay cậu ra: “Béo lên một cân.”
“Có cần phải nghiêm khắc thế không?” Nhạc Thần An cẩn thận suy nghĩ, phát hiện ra sau khi mình tốt nghiệp Đại học thì không tăng cân nữa, cũng không biết vòng eo của mình là bao nhiêu.

Cậu vòng hai tay qua eo Mộ Hàn so thử, hình như đúng là nhỏ hơn mình một chút, sau này cậu cũng muốn quản lý lại vóc dáng: “Vậy em cũng không ăn, tránh chỉ có mình em béo.”
“Em không cần giảm cân.” Mộ Hàn nhìn cậu: “Gầy quá cảm giác không đẹp.”

Trương Dịch Trạch gọi điện tới rất không phải lúc, cậu vừa mới khóc lóc om sòm chơi xấu đẩy được người lên trên bệ cửa sổ.

Mộ Hàn vốn đã khỏe, nếu không phải da mặt cậu đủ dày, hơn nữa đối phương còn nương tay thì ngay cả một cái hôn cậu cũng không kiếm được.
“Gì?” Cậu tức giận gầm vào điện thoại.
“Tao chết đây, mày đừng cản tao.” Giọng Trương Dịch Trạch còn lớn hơn cả cậu: “Tao thất tình rồi! Mày còn hung dữ với tao!”
“Mày im mồm đi.” Nhạc Thần An muốn cúp điện thoại.
“Tao nhìn thấy bạn trai của Mộ Tuyết.” Trương Dịch Trạch thở dài liên tục, tâm trạng mất mát thật sự muốn phá luôn điện thoại xông qua bên kia.
“Được rồi, mày nói đi mày muốn như nào? Đừng nói nhảm.” Nhận ra tối nay không ăn được tí đậu hũ nào, Nhạc Thần An buông tay ra, trái lại Mộ Hàn không động đậy, yên lặng ngồi trên bệ cửa sổ nghe cậu gọi điện thoại.

Cậu không nhịn được áp sát trán qua, khẽ cọ lên chóp mũi xinh đẹp của anh.
“Tao muốn đi uống rượu, mày đi cùng đi.” Trai thẳng khóc lóc kể lể đinh tai nhức óc, hiệu quả còn tăng lên khi nói đến chỗ này: “Tao biết gã đó, gia đình làm bất động sản.

Mày biết lão ta bao nhiêu tuổi không? Sắp 40 rồi! Trâu già còn đòi ăn nữ thần cỏ non của tao đúng là không biết xấu hổ!”
Nhạc Thần An lười để ý đến hắn, giơ ngón tay chặn lại loa điện thoại, nhẹ nhàng hôn cái chóc lên môi Mộ Hàn.
Tay anh dùng chút lực, véo hai bên má cậu rồi bóp vào trong, Mộ Hàn mỉm cười lắc đầu một cái.

Miệng Nhạc Thần An bị ép dẩu lên giống con cá vàng, cái tay còn lại bị đối phương vững vàng khóa sau lưng không thể động đậy, nhất thời phải từ bỏ việc càn quấy.
“Được rồi mày mau đến đây đi, ngày mai tao còn phải đi làm.” Cậu lúng búng nói.
Khi tiễn Mộ Hàn xuống dưới nhà, xe của Trương Dịch Trạch đúng lúc đến.
“MU, em thật sự là một người đàn ông tốt! Sẽ luôn tốt với Mộ Tuyết!” Hắn dừng xe ở ven đường rồi vọt qua chỗ Mộ Hàn, Nhạc Thần An vội vàng duỗi một cánh tay túm lấy cổ hắn: “Tay đừng có lộn xộn!”
Mộ Hàn cau chặt mày: “Người cậu nói trong điện thoại chắc là Dư Nam.

Không sao, anh cả tôi không thích hắn.”
Nhạc Thần An nghe xong sửng sốt, quay đầu thở dài, nhìn anh với vẻ đáng thương đầy hi vọng: “Anh cả anh cũng không thích em.”
Mộ Hàn tự giác thấy mình lỡ lời, cưng chiều xoa đầu cậu: “Đừng đoán mò, hai người nói chuyện đi, anh về trước.”
Đột nhiên Nhạc Thần An cảm giác mình cũng chẳng khá hơn Trương Dịch Trạch ở chỗ nào, ít nhất bản thân Trương Dịch Trạch được cha vợ giới thiệu Mộ Tuyết cho, chữ Bát (八) cũng được phẩy một nét(*).

Chỉ cần không từ bỏ thì không chừng vẫn còn hi vọng.

Còn mình thì…tương lai tối tăm.
(*) Chữ Bát (八) có hai nét, nếu không có nét nào thì mang nghĩa không thể thành công.


Còn nếu phẩy một nét hàm ý đã thành công được một nửa.
Cậu không nhịn được ghen tị với tên trai thẳng đang buồn rầu: “Kêu cả cái méo gì? Có phúc mà không biết hưởng.”
“Nhạc Thần An!” Trương Dịch Trạch vừa bị thồn cơm chó vào miệng xong nên càng dễ bị kích động, vô cùng đau buồn, không ngừng gào tên cậu lên.
Nhạc Thần An xoay người lên nhà, đi theo sau là một con cá nhím đang xù gai nổi cáu.
“Muốn khóc thì tranh thủ khóc đi, ngày mai tao còn phải đi làm.” Cậu về nhà lấy đệm hơi bơm phồng lên, bày chăn ra sẵn cho hắn.

Một khi tên này đến đây uống rượu xong thì nhất định sẽ ngủ lại.
Nhưng bất ngờ là, trong túi Trương Dịch Trạch không mang rượu.
Nhạc Thần An nhìn hộp đựng thức ăn mạ vàng sang trọng, khi mở ra có bốn tầng.

Từ món ăn nguội, món chiên xào nóng hổi cho đến đồ tráng miệng đều có đủ cả, ngoài ra còn có cả một chén canh được đậy kín.

Mực nang hẹ tây, bánh mứt hồng, ngó sen kẹp chao, gạch cua hấp trứng, giao bạch(*) xào giăm bông, cơm hạt dẻ hầm nấm tùng nhung(**), canh sườn củ ấu, mứt lê hoa quế.

Cả một hộp thức ăn ú ụ tinh xảo đầy màu sắc, những món ăn đều được nấu từ những nguyên liệu quý giá tươi mới, chỉ liếc qua thôi cũng khiến người ta thèm rỏ dãi.
(*) Củ non của cây niễng dùng làm thức ăn.
(**) Hay còn gọi là nấm Matsutake, một loài nấm được tìm thấy ở nhiều nơi trên thế giới, thường phổ biến trong những cánh rừng thông quanh năm có độ ẩm cao do mây mù, hay mưa, tuyết.
“Cái này của Quỳnh Lâu Khê Kiều à?” Nhạc Thần An trợn to hai mắt.
“Ờ, hộp đựng thức ăn cung đình phiên bản giới hạn Lập Thu đấy.

Ăn không?” Trương Dịch Trạch cụp mắt đẩy hộp thức ăn đến trước mặt Nhạc Thần An.
Quỳnh Lâu Khê Kiều thỉnh thoảng sẽ tung ra các hộp thức ăn phiên bản giới hạn vào các tiết trong năm(*), chỉ dành cho những khách quen lâu năm.

Cậu có phần hối hận vì buổi tối đã ăn quá nhiều hạt dẻ ngào đường, bây giờ một miếng cũng ăn không vô nữa.
(*) Một năm có 24 tiết khí, ví dụ như Lập Xuân, Thanh Minh, Đông Chí…
“Sao thế?” Từ trước đến nay Trương Dịch Trạch không chú trọng vào ăn uống và thời trang, so với mấy món thức ăn cung đình thanh cao tinh tế thế này, hắn thích những hàng quán đông đúc náo nhiệt hơn, gọi vài đĩa đồ nhắm kết hợp với bia lạnh.
“Mua cho Mộ Tuyết.” Trương Dịch Trạch chậm rãi nói: “Hôm nay tao đến đón chị ấy tan ca, đúng lúc gặp bạn trai chị ấy qua đón.

Món này thì đặt từ trước rồi, không thể hủy.”

Trong nhà Nhạc Thần An không có rượu, cậu lấy cho hắn một ly sữa bò nóng.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cậu thích dùng ly thủy tinh uống sữa tươi, thích nhất là được nhìn viên kẹo có màu sắc tan dần trong sữa bò trắng đục, dần dần những đường vân màu kẹo sẽ lan ra cả ly sữa.
Trương Dịch Trạch nhìn cái ly đầy vẻ ghét bỏ, cứ như đang chê cậu ngây thơ: “Đại ca, mày mấy tuổi rồi hả?”
“Thế có muốn uống không?” Cậu vờ muốn cướp, quả nhiên, tên trai thẳng hiếu chiến vội vàng bảo vệ cái ly, đưa lên miệng uống một ngụm lớn.
Còn không biết xấu hổ hỏi tao, mày bao nhiêu tuổi rồi? Nhạc Thần An thầm vui trong lòng.
Uống sữa xong, Trương Dịch Trạch mới chậm rãi mở miệng.
Tên Dư Nam đó, năm nay 38 tuổi, đã từng kết hôn một lần, cũng qua Canada định cư giống hắn, làm bất động sản ở hai nơi, danh tiếng cũng chẳng ra sao cả.
“Mẹ kiếp, lão không phải người tốt đâu, vì muốn đạt được mục đích sẽ không chừa thủ đoạn nào.

Vụ kiện tụng ly hôn giữa lão và vợ cũ khét tiếng trong giới Hoa Kiều.

Một gã đàn ông như thế, mày nói xem Mộ Tuyết sẽ nghĩ thế nào? Nhất định là lão dùng thủ đoạn!” Trương Dịch Trạch tức giận, hai mắt đỏ lừ: “Không được, tao không yên tâm.”
“Mày muốn làm gì? Xã hội bây giờ có pháp luật, mày đừng có làm loạn.” Nhạc Thần An lấy cái ly rỗng mang đi rửa sạch, tắt đèn nghe Trương Dịch Trạch nằm trên sàn lải nhải.

Rất nhiều lời cậu đã từng nghe hắn lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
“Trương Dịch Trạch, Mộ Tuyết có từng nhắc đến tao với mày không?” Cậu cắt đứt màn nói dông dài của con người đang thất tình kia.
“Có hỏi, hỏi mày là người thế nào, gia đình làm gì.

Tao chỉ nói đại khái thôi, mày xuất thân trong một gia đình ba đời tổ tiên đều không vi phạm pháp luật, cẩn trọng xây dựng xã hội chủ nghĩa.” Trương Dịch Trạch hùng hồn nói: “Tao còn nói mày trong sáng dễ thương, ngay cả tay con gái, à không, cả tay con trai cũng chưa từng nắm bao giờ, lên được phòng khách xuống được phòng bếp.”
“Nói tiếng người.” Nhạc Thần An cảm thấy buồn ngủ.
“Tao không nói gì, nói mày là bạn thuở nhỏ của tao, mày rất là đơn thuần.” Trương Dịch Trạch hơi dừng lại: “Nói mày là người rất nhiệt tình, thích kết bạn, đối với ai cũng tốt cả.”
“Ừ.” Nhạc Thần An hiểu ý Trương Dịch Trạch, hắn giúp cậu giữ lại đường lui nhưng cậu hơi hơi không muốn.
“Thần Thần, mày…mày và Mộ Hàn…à thì…phát triển đến đâu rồi?” Trương Dịch Trạch dè dặt hỏi.
“Ờ, đến bước mày đang nghĩ.” Nhạc Thần An hiếm khi nào thấy trai thẳng xấu hổ.
“Đệt, bố mày rất khó chịu.” Giọng Trương Dịch Trạch nghe ra được sự bình tĩnh giả trân: “Chính là cái cảm giác bỗng nhiên biết cải trắng mình nuôi lớn bị heo xơi.”
Nhạc Thần An đoán hắn lại tưởng tượng nhầm lẫn, nhưng mà cũng lười giải thích.
“Tao thật sự rất thích anh ấy.” Nhạc Thần An suy nghĩ rồi chậm chạp nói, nửa tỉnh nửa mê lẩm bẩm: “Anh ấy tốt lắm.”
Khi thức dậy, Trương Dịch Trạch vẫn ngủ như heo chết, Nhạc Thần An lượn qua người hắn rửa mặt rồi đi làm.
Đến khi tan việc thì tên kia không còn ở đây, Nhạc Thần An thu dọn chăn đệm trên sàn, ngồi dưới đất vừa đọc báo mạng vừa nhắn WeChat với Mộ Hàn, câu được câu chăng tán gẫu.

Tuy bảo là tán gẫu nhưng hầu như là cậu nói mười câu, đối phương trả lời một câu, lảm nhảm cả một tối cũng không gõ được mấy chữ.

Gần đây Mộ Hàn về đến nhà không phải huấn luyện trên bạt nhún thì là đang huấn luyện thể năng, mỗi tối từ 6 giờ đến 11 giờ, năm tiếng kiên trì không ngừng nghỉ.
Bắt đầu từ tháng 10, mấy tháng liền anh phải đến Bắc Âu tham gia các giải đấu phụ để tích điểm, sang tháng 1 năm sau sẽ có Thế vận hội mùa đông World Extreme Games X-game.

Những tháng này là khoảng thời gian bận rộn nhất đối với một vận động viên trượt tuyết chuyên nghiệp.

“Tại sao đi sớm thế? Còn một tháng nữa mà.” Nhạc Thần An than phiền trong điện thoại.
“Đến sớm làm quen với địa hình tuyết.”
Tuyết ở mỗi nơi không giống nhau, làm quen trước là một bước cần thiết, có thể giam bớt được nguy cơ lớn vì không thích ứng mà gây ra những sai lầm, thậm chí là tai nạn.
Mộ Hàn lên đường buổi tối, Nhạc Thần An lén lút chờ anh ở sân bay.

Sau khi nhìn qua cửa kính chắc chắn chỉ có một mình Mộ Hàn đi vào đại sảnh, Nhạc Thần An mới to gan nhào qua bắt người.
“Lại không báo trước…” Mộ Hàn kéo cậu đi ủy thác vận chuyển, thấy thời gian còn sớm, hai người tìm một quán cà phê vắng vẻ, ngồi trong góc.
“Sợ anh không cho em đến tiễn anh mà…Ầy, nam thần, có phải anh không nhớ em không?” Nhạc Thần An nằm bò ra bàn có chút buồn rầu, gần đây hai người hoàn toàn không thể gặp nhau, trông cứ như chỉ có mình cậu nóng ruột nóng gan: “Em không có thời gian rảnh, không biết bao giờ mới có thể gặp anh.”
Mộ Hàn chần chừ rồi cũng nằm nhoài ra bàn, hai người mặt đối mặt, khoảng cách gần trong gang tấc.
Nhạc Thần An nghiêm túc dựa vào đôi mắt mình miêu tả gương mặt này: “Đẹp quá đi.”
“Muộn lắm rồi, về phải cẩn thận.” Mộ Hàn dịu dàng nói.
Nhạc Thần An nhắm mắt lại, trong phút chốc anh kề sát lại gần, cậu cẩn thận cất giữ từng giây từng phút đụng chạm vào trong lòng, không biết phải mất bao nhiêu lâu nữa mới có thể hưởng thụ được.
Điện thoại rung lên trong túi, Nhạc Thần An không biết làm sao đành mở mắt ra, là cuộc gọi từ Trương Dịch Trạch.

Lần nào cũng là cái tên này phá hỏng bầu không khí.
“Làm sao?” Nhạc Thần An trầm giọng gầm lên.
“Phố sau Quốc Tân, mày đến ngay đi.”
Trương Dịch Trạch thở hồng hộc, Nhạc Thần An loáng thoáng nghe thấy tiếng con gái khóc nức nở.Menu hộp cơm của Quỳnh Lâu Khê Kiều

Mực nang hẹ tây

Bánh mứt hồng

Ngó sen kẹp chao

Gạch cua hấp trứng

Giao bạch xào giăm bông

Cơm hạt dẻ hấp nấm tùng nhung

Canh sườn củ ấu

Mứt lê hoa quế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui