Tuyết Dạ Phi Hành FULL


Hai người vừa ăn vừa câu được câu chăng tán gẫu với nhau.
Nhạc Thần An nghe mà thấy sợ, nghĩ lại càng sợ hơn.
“Cậu đội mũ bảo hiểm màu trắng, mặc quần màu trắng, chỉ có phần áo là màu xanh lá cây, hoàn toàn có thể ẩn thân trong địa hình tuyết rơi trắng xóa thế này.

Tìm thấy cậu cũng thật may mắn.” Mộ Hàn nhất định phải chờ nuốt hết đồ ăn trong miệng xuống mới chịu mở miệng phát biểu.
Cái mũ bảo hiểm trắng là do Tiết Hiểu kiên quyết đổi cho cậu, quần cũng vậy.

Nếu không trong lúc chụp ảnh có thể vô tình chụp cả phần chân luôn.
“Nhờ có anh.” Nhạc Thần An di cái nĩa trên đĩa mãi, trong lòng không bình tĩnh được.
“Cậu làm công việc gì? Đang thực tập sao?” Mộ Hàn đã ăn xong rồi, đẩy đĩa ăn sang một bên, khoanh tay dựa lên lưng ghế.
“Trợ lý chụp ảnh, năm nay em vừa tốt nghiệp.” Nhạc Thần An cười toe toét lộ cả răng nhìn anh: “Anh thì sao?”
Hình như đối phương ngẩn người ra, ánh mắt không rời đi và cũng không che giấu chút nào cứ nhìn chằm chằm vào miệng cậu, hỏi: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
“20 ạ.” Nhạc Thần An biết anh đang nhìn răng nanh của mình.

Rất nhiều người cũng từng nhìn cậu như vậy, bởi vì phần lớn răng nanh của người đều mọc cân đối cả hai bên, hơn nữa góc cạnh khá tròn trịa.

Còn cậu thì chỉ có một bên, nhìn từ góc độ mặt trước sẽ thấy khá sắc bén, trông không được đáng yêu cho lắm.

Thật ra độ dày của răng không hề bén nhọn, càng sẽ không tự cắn mình bị thương giống như người khác lo lắng.
“20 tuổi đã tốt nghiệp Đại học sao? Học giỏi thật.” Trên mặt Mộ Hàn không biểu lộ cảm xúc gì, không nhìn ra được anh đang khen thật lòng hay chỉ là lời khách sáo.
“Em đi học sớm, hơn nữa em là học sinh nghệ thuật, không phải học sinh giỏi đâu.” Thực tế thì điểm số lớp văn hóa của Nhạc Thần An cũng không tệ lắm, bởi vì từ nhỏ ba cậu đã yêu cầu nghiêm khắc.

Trẻ con nhà khác có thời gian nghỉ ngơi sẽ được thoải mái nô đùa rong chơi, còn cậu lại bị nhốt ở nhà, điều khiển ti vi lẫn Internet đều không được dùng, chỉ có thể đọc sách.
“Còn anh? Du học bên này hay định cư?” Cậu hỏi Mộ Hàn.
“Gia đình tôi ở bên này.”
“Vậy anh bao nhiêu tuổi?”
“23.” Nói đến bản thân mình, Mộ Hàn đều trả lời rất ngắn gọn.
“Anh học ngành gì? Thể thao sao? Là huấn luyện viên trượt tuyết à?” Cuối cùng Nhạc Thần An cũng ăn xong đĩa mỳ to tướng.
“Quản trị kinh doanh, mùa đông ở bên này đi làm thêm vài việc bán thời gian.” Mộ Hàn suy nghĩ rồi nói: “Nghề nghiệp trước mắt cứ coi như là vận động viên trượt tuyết đi.”
Thế nào gọi là…coi như là…
Trò chuyện lâu khiến tinh thần hai người đều rệu rã, nhìn đồng hồ đã sắp đến 3 giờ sáng.

Nhạc Thần An ngẩn người nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, vẫn không có ai tìm cậu, dù vậy nhưng tâm trạng cũng chưa đến mức thất vọng.


Cậu âm thầm tính toán xem lát nữa trở về phải bình tĩnh đối mặt thế nào với mấy người kia.
“Uống rượu không?” Mộ Hàn lấy từ trong ngăn kéo ra một chai siro lá phong(*) thủy tinh, màu sắc giống như tròng đen trong mắt anh vậy.
(*) Loại siro làm từ lá phong nổi tiếng từ Canada, có vị ngọt như mật ong, thường được dùng với các loại bánh kếp, bánh quế…

Nhạc Thần An lắc đầu.

Từ trước đến nay cậu tránh xa các loại rượu, nguyên nhân là do di truyền.

Cậu quá nhạy cảm với các loại đồ uống có cồn, nửa ly bia đã gục, vừa chạm vào chén rượu trắng là có thể mất ý thức.

Đã lâu lắm rồi cậu không uống rượu.
Mộ Hàn suy nghĩ, lấy một cái ly trắng lớn, làm nóng một ly sữa kèm siro phong rồi đưa cho cậu.
Còn bản thân anh thì múc một muỗng đá từ trong tủ lạnh vào ly thủy tinh, rót rượu Tequila(*) vào, sau đó thêm một thìa lớn nước ép táo, cuối cùng đổ một ít siro lá phong vào cuối cùng.
(*) Loại rượu có chiết xuất từ cây thùa, phổ biến ở thành phố Tequila thuộc bang Jalisco, Mexico.
Bọn họ đứng cạnh nhau trước cửa sổ, căn nhà gỗ nhỏ quay lưng về phía khu nghỉ dưỡng trượt tuyết, thẳng ngay trước mặt là dãy núi tuyết lớn.

Mùa đông kéo dài, tuyết trải dài phủ khắp nơi, không hề giáp liền với những vì sao ở đằng xa.
Những viên đá trong ly va vào nhau tạo nên tiếng lách cách, đung đưa thêm chút nữa thoang thoảng hương rượu, hòa lẫn mùi siro và nước trái cây ngòn ngọt.

Cậu liếc sang, thấy Mộ Hàn đưa ly rượu lên miệng uống một hớp, trên môi anh còn sót lại vết nước.
“Muốn nếm thử không?” Bỗng nhiên anh đưa thẳng ly rượu đến gần miệng cậu, liếc mắt nhìn cậu, tròng mắt như muốn hút người khác chìm đắm.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Nhạc Thần An lại nhớ đến Medusa(*) trong thần thoại Hy Lạp, dường như cậu chỉ cần nhìn vào mắt anh sẽ hóa đá.
(*) Trong thần thoại Hi Lạp, nữ thần tóc rắn Medusa sẽ khiến tất cả những ai nhìn vào mắt mình hóa đá ngay lập tức.
Giống như bị đầu độc, theo bản năng cậu mở miệng nhấp một chút rượu anh đưa.

Ngọt, rất ngọt.

Cậu liếm môi, tiếp tục uống thêm vài ngụm nữa, dường như còn có vị hơi chua chua.

Chờ vị chua ngọt của nước táo và siro phong dần tan ra, hương vị cơ bản của rượu lập tức phản công trên diện rộng, cay xè đến mức khiến cậu phải lè lưỡi, vội vàng uống mấy ngụm lớn sữa bò vào miệng.


Ánh mắt cậu liếc thấy nụ cười thoáng qua rồi biến mất trên gương mặt Mộ Hàn.
“Anh dạy em trượt tuyết đi, nếu ngày mai rảnh rỗi.” Cậu vội vàng thay đổi đề tài.
“Được.” Trừ đề tài liên quan đến trượt tuyết ra thì Mộ Hàn rất ít nói.

Nhưng Nhạc Thần An lại không am hiểu lắm về môn thể thao vận động này, cứ thế không tìm được tiếng nói chung, chỉ có thể gượng gạo trò chuyện một chút về chuyến đi của mình.
Nhờ phúc của mấy ngụm rượu, còn chưa kịp lúng túng được bao lâu, hai mí mắt của cậu bắt đầu đánh nhau.
Fuck, thứ rượu kia bao nhiêu độ thế?
Đến khi khôi phục ý thức lại một lần nữa, Nhạc Thần An nhận ra cậu đã trở về nằm trên giường trong phòng ngủ, lần này trên người có mặc quần áo.

Rèm cửa sổ không kéo nên không cản được ánh sáng bên ngoài, ánh mặt trời hơi sáng rọi vào, bên cạnh còn có một người đang nằm.
Anh ngủ bên cạnh cậu, khi ngủ hô hấp nhè nhẹ, lông mi vừa cong vừa dày, giống như hiệu quả của mấy thứ quảng cáo mỹ phẩm hay nhắc đến.
Cậu day day huyệt Thái dương, cũng may uống không nhiều, đầu óc còn mơ màng nhưng không đau đầu.

Cậu chống người ngồi dậy, giường nhỏ kêu két một tiếng, lập tức đánh thức người bên cạnh.

Anh hừ nhỏ một tiếng từ trong mũi, thuận thế xoay mình nằm ngang, hít sâu một hơi, dụi mắt một cái rồi cũng ngồi dậy theo.
Mộ Hàn quay sang nhìn chăm chú Nhạc Thần An một lúc, ánh mắt mơ màng dần dần rõ ràng, ngay sau đó nhếch miệng cười: “Tửu lượng của cậu đúng là khác thường.”
Nhạc Thần An chỉ có thể bối rối cười gượng, cậu không tiện giải thích thật ra mình không chịu được đồ uống có cồn.

Nếu không thì giải thích mấy ngụm rượu uống vào ngày hôm qua thế nào? Chẳng lẽ nói thật ra do em cứ ngây người nhìn anh nên quên mất từ chối ư?
Hai người nhanh chóng rửa mặt rồi ra phòng khách.

Nhạc Thần An nhìn điện thoại di động, chỉ có cậu chàng trợ lý gửi tin nhắn WeChat hỏi cậu đã an toàn chưa, thời gian nhận là rạng sáng.

Nhìn như vậy có lẽ tối hôm qua đoàn người đại minh tinh đã rượu chè đến tận sáng rồi.
“Ngâm bể nước nóng không?” Mộ Hàn thấy cậu cứ ngẩn người cúi đầu nhìn chằm chằm điện thoại, bỗng nhiên đưa tay không khách khí rút điện thoại của cậu thả vào trong túi mình, đi tới trước cửa sổ kéo rèm cửa ra cho sáng sủa.
Bên ngoài là ban công nền gỗ cao, chính giữa ban công có một bể tắm nhỏ hình tròn chìm ở dưới, từ góc độ này nhìn sang thấy được cả hơi nóng bốc lên.

Không đợi cậu trả lời, Mộ Hàn đã kéo cậu mở cửa ra khỏi phòng.
Nhiệt độ bên ngoài phòng rất thấp, trong nháy mắt Nhạc Thần An cảm thấy tóc gáy toàn thân dựng hết lên, đầu óc hoàn toàn tỉnh táo.

Mộ Hàn đưa cho cậu một cái khăn tắm, sau đó bắt đầu cởi hết quần áo của mình trong nhiệt độ đóng băng được cả nước.

Nhạc Thần An luôn cảm thấy vóc người mình cực đẹp.

Màu da trắng sáng khỏe mạnh, dáng người cao gầy nhưng cơ bắp cân đối, chiều rộng bờ vai đủ rộng và vững chãi, đôi chân vừa dài vừa thẳng.

Nếu không khi lên Đại học, cậu cũng chẳng được tuyển trạch viên(*) phát hiện ra rồi làm người mẫu nam mấy năm trời.
(*) Trong ngành nghệ thuật thì gọi là bộ phận casting, trong thể thao thì mang nghĩa đi quan sát và đánh giá tuyển thủ xem có phù hợp với đội của mình không, nghĩa tương tự với nghề người mẫu.
Nhưng mà vóc người của Mộ Hàn thật sự khiến cậu ngại cởi quần áo.
Da dẻ toàn thân anh trắng trẻo như phát sáng, khung xương dài, độ cong tự nhiên không hề có chút thịt dư thừa nào.

Mọi tỷ lệ và đường cong giống như được tính toán chuẩn xác, nơi nổi bật khoa trương, nơi mờ nhạt mơ hồ.

Nhất là phần eo gầy dẻo dai nối với đường hông đầy đặn, phần thắt lưng cân đối hai bên, xương sống lõm xuống, xương bả vai hơi nhô lên.

Chỉ cần cử động thôi là có thể thấy được các đường cong co lại theo từng hành động.
Mộ Hàn bước chân vào bể tắm trước, hòa mình vào hơi nước, xoay người dựa lưng lên thành bể thấy cậu đứng nghệt ra: “Sao thế?”
Từ góc độ này nhìn xuống, Nhạc Thần An thấy được cả ánh sáng phản chiếu xương quai xanh, lồng ngực bóng loáng, đường nhân ngư(*) nhàn nhạt… Cậu nuốt nước miếng một cái: “Anh à, dáng người anh đẹp thật đấy!”
(*) Chỉ phần cơ bụng ở hai bên xương chậu tạo thành vết hình chữ V.

Mộ Hàn không để ý bật cười: “Cậu đứng vậy không thấy lạnh à?”
Anh không nhắc Nhạc Thần An sẽ không nhận ra mình cứ đứng ngây ngốc cả buổi như thế.

Gió lạnh sáng sớm thổi vù vù từng luồng vào cổ cậu, cậu không khỏi nhớ lại cảm giác chịu khổ trong tuyết ngày hôm qua, nhanh chóng cởi quần áo rồi đắm mình vào trong bể nước nóng.
Sớm tinh mơ yên tĩnh, băng tuyết ngập trời, thời tiết rét mướt, toàn thân được ngâm trong bể nước ấm áp, Nhạc Thần An cảm thấy xương cốt của mình như sắp mềm oặt hết, mỗi tấc da tấc thịt đều nhũn ra.

Cậu hơi hốt hoảng, không biết có phải do nguyên nhân uống rượu vẫn chưa tỉnh táo hẳn không, cậu cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh mình như tỏa sáng, nhất là người bên cạnh.
“Mặt trời sắp mọc rồi.” Mộ Hàn xoay người ngắm cảnh tuyết, cánh tay đặt lên thành bể nhìn ra xa.

Tóc anh ướt nhẹp, từng sợi từng sợi rũ xuống.

Nhạc Thần An vô tình phát hiện ra trong mái tóc đang rối của anh nhô ra vành tai, chóp đỉnh rất nhọn, giống như tộc người yêu tinh trong The Hobbit(*) vậy, nhỏ xíu vô cùng đáng yêu.
(*) Bộ phim bom tấn thuộc thể loại sử thi anh hùng ca giả tưởng của Mỹ kết hợp với Anh và New Zealand, tác giả sách gốc của phim này cũng nổi tiếng với Chúa tể của những chiếc nhẫn.
Bầu trời xa xa dần nhuộm ánh sáng màu vỏ quýt, mặt trời dần dần nhô lên.
Cậu không nhịn được đưa ngón trỏ lên, đâm nhẹ vào cái tai nho nhỏ của anh.
Mộ Hàn ngoảnh mặt qua, vẻ mặt uể oải, không hề thể hiện sự bất mãn khi bị mạo phạm, trái lại phản ứng có phần hưởng thụ, giọng khe khẽ: “Cậu không ngắm mặt trời mọc, nhìn tôi làm gì?”
Nhạc Thần An ngẩn người cảm thấy ánh bình minh phản chiếu trong tròng mắt anh giống như ngọn lửa ấm áp trong lò sưởi mùa đông, còn bản thân mình thì như đứng trong lửa.
“Không có gì.” Cậu mỉm cười, cánh cửa trái tim như bị đá văng rầm một tiếng.
Có lẽ do chưa tỉnh ngủ, có lẽ bể nước quá ấm áp, có lẽ cảm giác chếnh choáng say rượu vẫn kéo dài chưa tan hết.
Không biết là ai đến gần ai trước, bọn họ nghiêng đầu hôn nhau, bóng hình hai người xen lẫn vào nhau như làm tâm điểm cho phong cảnh núi tuyết, cho cảnh bình minh mới lên.
Ban đầu cậu không dám làm bừa, chỉ cảm thấy máu nóng trong người dâng trào mạnh mẽ, cả người nóng bừng lên.


Nhưng đối phương khẽ hôn lại, còn không chờ cậu đã thừa dịp cậu đang sững sờ mà nhanh chóng trực tiếp xâm lăng.

Cậu nhận ra rõ ràng anh cứ liếm mãi chiếc răng nanh của cậu không dừng được, tựa như khiêu khích vậy.
Bỗng nhiên cậu ý thức được chuyện gì đang xảy ra, bàn tay dùng sức đẩy Mộ Hàn ra.

Làn da lồng ngực của anh nhẵn nhụi ấm áp, do đang thở dồn dập nên cứ phập phồng không ngừng.

Cậu ngước mắt lên đối diện cặp mắt kia, ánh sáng trong mắt anh sáng rực lên, giống như muốn nuốt chửng tất cả lý trí của cậu.
Nhạc Thần An không nhịn được lấn tới hôn đáp trả, tiếng thở nhè nhẹ dồn dập bên tai khiến trái tim rộn rã.

Theo bản năng cậu bắt được cánh môi đang lén lút muốn rời đi, tựa như mang theo cả hương rượu lẫn siro lá phong làm say lòng người.
Dần dần, hôn thôi không đủ xoa dịu dục vọng đang âm ỉ cả người, cơ thể bên dưới nước của hai người bọn họ dần dính sát vào nhau.

Một tay Mộ Hàn vòng tay qua cổ cậu, giữ lấy gáy cậu, một tay còn lại nhẹ nhàng hạ xuống nước vỗ về bọn họ.
Nhiệt độ bàn tay kia không cao nhưng lại mang tới một kiểu kích thích khác ở trong bể nước.
Hai người áp trán vào nhau, hô hấp trao đổi dần dần hợp thành tiết tấu giống nhau.

Ánh mắt Mộ Hàn giống như dòng điện chạy trong nước, Nhạc Thần An chỉ cảm thấy làn da toàn thân như tê dại.

Đối phương cũng không nhịn được hừ hừ trong mũi, do kìm nén quá mạnh mẽ nên tựa như tiếng nghẹn ngào.
Nhạc Thần An vẫn còn đang nằm bò lên thành bể để bình tĩnh lại, Mộ Hàn đã mặc quần áo xong, phủ khăn tắm lên đầu cậu.

Cậu không vén khăn lên, giọng điệu rầu rĩ: “Em sợ là hôm qua mình đã chết cóng rồi.”
Nếu không vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Bỗng nhiên cậu có cảm giác mình trong vai nam chính vô cùng kỳ lạ, Mộ Hàn giống như người đến từ giấc mộng, không hề có chút cảm giác chân thực nào.
“Ngâm nữa là chóng mặt đấy.

Chẳng phải em muốn học trượt tuyết sao?” Mộ Hàn xoay người vào nhà làm điểm tâm.
Nhạc Thần An từ từ mặc lại quần áo với cái đầu choáng váng, không tốn nhiều thời gian, trên bàn đã có bánh mỳ, trứng chiên, thịt xông khói và sữa bò.
Hai người ăn sáng không tiếng động.

Nhạc Thần An vẫn còn chìm đắm trong dư âm của tình huống vừa xong, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm xuống đĩa.
“Em xấu hổ à?” Mộ Hàn ăn xong rồi, vẻ mặt buồn cười quan sát cậu.
“Chuyện kiểu này… Em không cởi mở như người ngoại quốc các anh.”
“Vừa rồi trông em chủ động lắm mà?” Mộ Hàn đặt đĩa vào bồn rửa: “Đi thôi, trước tiên đi mua trang bị cho em.”
“Em có trang bị mà, hôm qua hẳn đã cất đi rồi chứ?” Cậu ngó nghiêng xung quanh, phát hiện ra trang bị quần áo của mình đều được đóng vào túi.
“Thứ đó không phù hợp với người mới.” Mộ Hàn bĩu môi, sửa lại: “Không phù hợp để trượt tuyết nghiêm túc, ngồi xe trượt tuyết chó kéo thì còn được.”Lời editor: Tốc độ kiss kỷ lục trong tất cả các bộ mình đã và đang edit =)))))))))))).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui