Mộ Tuyết cố ý mặc một chiếc áo khoác da và quần da, đỉnh đầu búi tóc thành hình bông hoa, cổ đeo một dây choker kim loại hình đầu lâu, dưới chân phối cùng một đôi giày cao gót toàn đinh tán.
“Chị…định mặc thế đi à?” Mộ Hàn cẩn thận nhớ lại, hình như từ sau khi tốt nghiệp chị gái anh đã không còn mặc như vậy nữa.
“Ừ, nói chung là mấy anh công tử đều thích mấy cô nàng đoan trang yểu điệu thục nữ, dẫn ra ngoài giữ được mặt mũi mà về đến nhà lại nghe lời.
Nhìn thấy lối ăn mặc dung tục ngang tàng của chị là gần như hứng thú đã tụt xuống một nửa.” Mộ Tuyết lựa mãi trong hộp trang sức: “Mấy thứ điệu đà kia thì vứt hết đi rồi… Còn mấy thứ này thì xấu quá, chẳng bằng không đeo còn hơn.”
Mộ Hàn biết cô thật sự không từ chối được yêu cầu của anh cả, bị ép buộc không còn cách nào khác nên mới phải đi gặp mặt lần này.
“Em đưa chị đến khách sạn Quốc Tân trước, sau đó thay chị đi ăn một bữa cơm với chủ tịch Thôi và thư ký của hắn, hắn nói gì em chỉ cần nghe là được.
Sau đó quay về đón chị.
Nếu như chị xong sớm sẽ gọi điện cho em.” Cuối cùng Mộ Tuyết tô lên môi một lớp son màu vàng đất, cầm túi xách ngồi lên ghế phó lái.
Mộ Hàn bật hệ thống dẫn đường lên rồi giẫm chân ga lên đường.
Mà hình như Nhạc Thần An không ngồi được xe này.
Mộ Hàn nhớ đến lần trước, chàng trai kia tỏ ra kinh hoàng và đau khổ lúc ngồi trên xe, không khỏi bật cười.
“Ái chà, hôm nay tâm trạng cậu út nhà chúng ta không tệ ha, hiếm khi nào thấy em cười.” Mộ Tuyết giơ tay cào loạn tóc em trai.
Mộ Hàn rất ít khi cười thoải mái, nhất là khi ở nhà.
Sau khi vợ cả qua đời mấy năm, Mộ Tử Văn tái hôn lấy mẹ của hai chị em Mộ Hàn.
Mộ Xuyên vẫn luôn tỏ ra không lạnh không nhạt đối với người mẹ kế này, còn đối với cặp chị em cùng cha khác mẹ với mình thì rất hời hợt.
Tính tình Mộ Tuyết hoạt bát lại thông minh, chung sống lâu ngày, Mộ Xuyên tỏ ra hài lòng với cô em gái này hơn.
Nhưng Mộ Hàn tính tình vừa lạnh lùng vừa cứng đầu, trong mắt anh cả và cha mình, anh là một đứa trời sinh phản nghịch, mặc dù ngoài mặt không tỏ thái độ hay gây rối, nhưng từ trước đến nay chưa bao giờ ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp của người nhà, đã quen việc ai người nấy làm.
“Mẹ luôn hi vọng em có thể an phận một chút.
Trong mắt ba, làm vận động viên thể thao quá mạo hiểm.” Kỳ thực, Mộ Tuyết rất thương em trai.
Từ nhỏ anh đã hướng nội nhưng tính cách rất bướng bỉnh, không quan tâm nhiều thứ nhưng một khi đã xác định được thứ mình muốn, cho dù liều mạng cũng muốn đạt được mục đích.
Trượt tuyết vừa mệt mỏi vừa nguy hiểm, nhưng dù bị người nhà chèn ép như vậy nhiều năm, Mộ Hàn vẫn luôn kiên trì với bản thân mình.
“Tuổi nghề của một vận động viên rất ngắn, chị à.” Anh biết chị gái lo cho mình.
Mộ Hàn vững vàng dừng xe trước cửa nhà hàng, muốn tiễn chị xuống xe.
“Em đừng xuống, chị lên một mình là được.” Mộ Tuyết đang định xuống xe thì bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên.
Nhạc chuông bình thường của hệ thống đã tạm thời được thay thế bằng một bài hát tiếng Nhật ồn ào.
Mộ Hàn nhíu mày, đúng là đóng kịch phải diễn trọn vẹn cả bộ.
Cô lấy điện thoại ra: “Alo? Tôi xuống rồi.
Hả? Ở cổng chính phải không? Tôi thấy cậu rồi.”
Cô đẩy cửa xuống xe, một người đàn ông mặc âu phục nhàn nhã đứng chờ ở cửa, vẫy tay với cô, nụ cười tươi tắn như ánh mặt trời, trông rất trẻ tuổi.
Trong lòng Mộ Hàn trầm xuống.
Anh biết rất nhiều con nhà giàu thích chơi bời, vừa bao nuôi tình nhân bên ngoài, vừa tìm đối tượng có gia thế tốt để kết hôn.
Nhưng anh không thể chịu được chị gái mình có bất kỳ liên quan gì đến người này, càng không muốn điều tra mối quan hệ giữa hắn và Nhạc Thần An.
Nhất là khi nghĩ đến những vết thương bầm tím khiến người khác đau lòng trên cằm, trên vai cậu, anh không hiểu điều gì đã khiến một chàng trai kiên cường hiếu thắng như vậy cứ im lặng mặc cho người ta ức hiếp.
Nếu như chỉ là vấn đề tiền bạc thì còn dễ giải quyết, chỉ sợ rằng còn điều gì khác.
Mộ Hàn không nhịn được gọi điện thoại cho Nhạc Thần An, kết nối báo máy bận.
Nhìn đồng hồ, anh nhét điện thoại vào túi, quay xe rời đi.
Bình tĩnh suy nghĩ thử xem, có một số chuyện không phải nói vài ba lời trong điện thoại là có thể thuyết phục được.
Buổi chiều Nhạc Thần An đã giao hẹn với Trương Dịch Trạch, khoảng bảy rưỡi cậu sẽ gọi điện thoại cắt ngang bữa cơm xem mắt của hắn, mượn cớ sức khỏe ông nội không ổn, giả vờ làm tài xế đến đón hắn.
Kết quả đến giờ hẹn, cậu dừng xe ở chỗ đậu nhưng người anh em của cậu sống chết không chịu nghe điện thoại.
Cậu không còn cách nào khác, đành phải ngồi trong xe mở một phim giết thời gian.
————–Thần Thần ơi! Ba tao hiếm thấy đáng tin một lần!
Đến phần cuối phim điện ảnh, cuối cùng Trương Dịch Trạch mới nhắn tin tới.
Cũng không lâu lắm, một người xuất hiện trước cửa xe, gõ cửa sổ cộc cộc: “Mở cửa mở cửa!”
Nhạc Thần An lười lái xe tiện thể đổi sang ghế phó lái, thằng cha vừa đi xem mắt mặt mũi hớn ha hớn hở.
“Chị ấy hoàn toàn khác trong hình! Tao cứ tưởng là một đại tiểu thư õng ẹo.
Ha ha.”
“Chậc…” Nhạc Thần An chê cười nhìn hắn: “Ơ, thế là thành đôi rồi à?”
“Không, chị ấy không có hứng thú với tao, nói không thích người nhỏ tuổi.
Còn nói mình có bạn trai rồi.” Trương Dịch Trạch nhìn ra ngoài cửa xe: “Nhưng mà nếu đã là người ông đây thích, có hứng thú hay không không phải chuyện chị ấy có thể quyết định.”
Nhạc Thần An suy nghĩ tên này từ nhỏ đến lớn đã bị ít nhất bốn năm bà chị lờ đi, cho dù có cứng đầu cứng cổ ôm bắp đùi nịnh nọt người ta cũng đều không thành công, cũng không biết lấy đâu ra tự tin mà hùng hồn thế này.
Bỗng nhiên Trương Dịch Trạch hạ cửa xe xuống, gió lạnh lập tức ùa vào trong xe.
Nhạc Thần An giật bắn cả mình: “Thằng điên này!”
“Sue! Bái bai!” Thằng điên đang vui tươi hớn hở vẫy tay về phía cách đó không xa.
Nhạc Thần An nhìn qua khe hở lưng ghế và gáy hắn, cô gái đang hất cằm về phía bên này.
Ánh sáng nơi đó không đủ nên không thấy rõ gương mặt, thế nhưng dựa vào bộ quần áo da trông có vẻ hơi già dặn, nhưng mà đôi cao gót đinh tán Valentino màu hồng nude ấy trông rất sành điệu, hơn nữa sao cứ thấy quen mắt.
Có vẻ kiểu giày cổ điển này rất được ưa chuộng.
Đôi giày này khiến Nhạc Thần An có phần mất hứng.
“Đi thôi, còn chờ cái gì nữa…” Cậu thúc giục Trương Dịch Trạch lái xe.
“Được, đi đi đi.” Thời điểm xe vòng một vòng trong sân để quay xe ra cổng, một chiếc Porsche 911 đi hướng ngược lại áp sát, Nhạc Thần An kêu lên theo bản năng: “Dừng xe!”
Trương Dịch Trạch đạp phanh gấp: “Đệt mợ, hù chết tao! Sao thế?” Hắn quay đầu nhìn, rất may là phía sau không có xe nào.
Chiếc xe 911 kia dừng lại trước mặt cô gái, bóng người cao gầy vừa ra khỏi xe không phải Mộ Hàn thì là ai.
Anh đứng trước mặt cô gái, nâng tay cô lên, gỡ khăn quàng của mình cẩn thận quàng lên giúp cô.
Cô gái giơ tay nựng mặt anh, trông vừa thân mật vừa ấm áp.
Hai người ở trong xe chứng kiến cảnh tượng ấm áp này: “…Đó chẳng phải MU sao?”
“Đi thôi.” Nhạc Thần An phiền não kéo cao áo khoác lên, cứ cảm thấy gió lọt vào cổ, lạnh lẽo vô cùng.
Trương Dịch Trạch quan sát nhưng vẫn vô tư không để tâm lắm: “Không phải tao nói đâu, nhưng mà đúng là không thể đánh giá dựa vào bề ngoài của người ta.
Anh ấy khác hẳn lúc thi đấu trên sân.”
“Im miệng lái xe đi.” Nhạc Thần An nhắm mắt lại.
Vừa rồi Trương Dịch Trạch còn bừng bừng khí thế muốn tán con gái nhà người ta, thấy cô gái và người đàn ông khác thân mật lại không hề có phản ứng gì lớn, cũng bởi vì người kia là Mộ Hàn chăng? Mẹ kiếp, không có tiền đồ.
Cậu mất kiên nhẫn cau chặt lông mày.
“…Mày đột nhiên phát khùng cái gì thế…?” Trương Dịch Trạch thấp giọng lầm bầm, nghiêm túc im lặng không trêu chọc cậu nữa.
Trương Dịch Trạch không về nhà với cậu, chỉ để lại bãi chiến trường bừa bãi một mình cậu dọn.
Nhét chăn vào máy giặt, tháo xẹp đệm hơi, gấp gọn lại rồi cất vào hộp để đồ, quét sàn lau sàn cẩn thận, sàn nhà được lau sạch sẽ sáng bóng.
Dọn phòng xong cậu đi tắm rửa sạch sẽ, cố ý điều chỉnh nhiệt độ của vòi hoa sen cao, chẳng mấy chốc phòng tắm nhỏ ngập tràn hơi nước trắng xóa, không thể nhìn rõ mọi thứ khiến người ta bất giác trống rỗng.
Cuối cùng Nhạc Thần An đã biết tại sao Mộ Hàn không muốn làm đến bước cuối cùng.
Anh ta và cậu không giống nhau, người ta chỉ là gặp dịp thì chơi, thỏa mãn dục vọng cá nhân thôi.
Kỹ năng diễn xuất tốt như vậy còn đi làm vận động viên để làm gì? Dựa vào gương mặt đó và kỹ năng diễn như thật, trăm phần trăm ra mắt là hot.
Buổi tối hôm đó, cậu không nhận điện thoại của Mộ Hàn, mà anh cũng không gọi lại.
Những ngày sau đó, Nhạc Thần An vẫn dậy sớm như mọi khi, mua cà phê cho ông chủ, dọn dẹp địa điểm chụp, làm tròn bổn phận của một trợ lý.
Đã yêu đâu mà thất tình, huống hồ bản thân cũng chẳng thiệt cái gì, nghiêm túc mà nói người ta vừa đẹp trai vừa có tiền vừa có địa vị, dù sao cũng hời cho mình.
Chỉ là không hiểu tại sao Đường Hân trở nên khách sáo với cậu, còn có ý đồ kỳ lạ, không biết vô tình hay cố ý mà cứ nhắc đến chuyện ở phòng chụp ngày hôm đó.
“Tiffany, hình như có ban nhạc đến tìm chị đặt lịch tuần sau à?” Nhạc Thần An không muốn nói chuyện cá nhân, gượng gạo thay đổi chủ đề.
“Vẫn nên gọi chị Đường đi.” Chị ta tiến tới trước máy tính: “À chuyện này, ban đầu muốn hẹn thầy Tống chụp ảnh bìa album, nhưng mà ban nhạc này mặc dù nổi tiếng trong giới nhưng dự toán quá thấp.
Thầy Tống không thể chụp cho bọn họ được, vì vậy để chị thử.”
“Phế Vật Điểm Tâm(*)? Đây là ban nhạc underground à?” Nhạc Thần An không am hiểu về nhạc rock, cái tên này cậu cũng chưa từng nghe nhắc đến bao giờ, trông không giống đĩa nhạc chính quy được công ty ký hợp đồng thông thường.
(*) Phương ngữ Bắc Kinh/ Quan Thoại, nghĩa gốc chỉ dimsum bỏ đi, nghĩa bóng chỉ sự vô dụng.
“Không biết nữa, em xem có thời gian rảnh thì đi trò chuyện với bọn họ đi, xem có đáng để chụp không.” Đường Hân cúi đầu nhìn điện thoại: “Chị có buổi hẹn, em nhớ dọn dẹp xong thì khóa kỹ cửa.” Để lại ánh mắt nịnh bợ khoa trương, Đường Hân xách túi rời đi.
Nhạc Thần An cảm thấy có lẽ do mình còn trẻ, rõ ràng trong giới Tống Thâm vấn vương không dứt với nhiều người nhưng chưa bao giờ công khai thừa nhận mình có bạn gái.
Nhưng mà Đường Hân không hề quan tâm tới điều này chút nào, cho dù những tin đồn nửa giả nửa thật về lịch sử đen tối trèo lên giường hay mấy tin đồn trai gái này nọ, dường như vẫn không thể làm lay chuyển vị trí của Tống Thâm trong lòng chị ta.
Có lẽ chỉ vì những thứ mình muốn.
Nhạc Thần An cảm thấy, nếu đổi thành cậu, có lẽ đã cuốn chăn cuốn đệm cút đi từ lâu rồi.
Cứ giữ bản thân mình trong sạch để sau này không phải hổ thẹn.
Loạt ảnh quảng cáo chụp ở studio của SnowyOWL bắt đầu được tung ra thị trường.
Thi thoảng đi ngang qua quảng trường trung tâm thương mại sẽ bị màn hình quảng cáo lớn của Tiết Hiểu và Mộ Hàn hấp dẫn ánh nhìn, hầu như con gái sẽ dừng chân trên vỉa hè, giơ điện thoại quay lại màn hình lớn.
Nhạc Thần An có phần phiền muộn, càng trốn tránh cái gì thì càng trốn không thoát.
Từ mấy tháng trước, Mộ Hàn đã xuất hiện dày đặc trong thế giới của cậu, giống như chưa bao giờ biến mất vậy.
Cậu tiện tay cầm một quyển tạp chí thời trang lên, trên trang bìa là ảnh chụp đặc tả kính trượt tuyết của hai người đang dựa vào nhau, nhưng mà lần này ở vị trí nhiếp ảnh gia đã ghi rõ ràng tên của cậu: Nhạc Thần An.
Nói không vui thì cũng giả tạo quá, nhưng mà trừ trang bìa ra, bên trong tạp chí vẫn lựa chọn toàn bộ phương án chụp của Tống Thâm.
Nhạc Thần An không thấy ngoài dự đoán lắm, dẫu sao cậu vẫn là lính mới tò te, vẫn chưa thể nhìn xa trông rộng thị trường thương mại như các bậc tiền bối, có một cơ hội như vậy đã là rất may mắn rồi.
Hơn nữa lúc tán gẫu với Đường Hân, chị ta đã nói bóng nói gió về cơ hội lần này của cậu, có lẽ là muốn thăm dò.
Mấy hôm trước chụp ảnh là Mộ Hàn và thương hiệu cố ý đề cử.
Bên thương hiệu đã bàn bạc với Tống Thâm và đưa ra quyết định làm hai phương án chụp.
Ngược lại là Tiết Hiểu, có vẻ như cậu ta rất thích bộ ảnh mà cậu chụp, không biết có phải được thương hiệu trao quyền gì không mà gần đây thường xuyên đăng ảnh lên Weibo, mỗi lần đăng đều tag tên nhiếp ảnh gia là cậu.
Đại minh tinh rất nổi tiếng, cứ lặp đi lặp lại hành động tag nhiếp ảnh gia rồi hào phóng khen không ngớt lời anh thợ chụp này vừa đẹp trai vừa trẻ tuổi.
Vì thế Weibo của cậu cũng tràn về rất nhiều fan mới.
Nhạc Thần An lướt xem Weibo của Tiết Hiểu, thấy một bài đăng ngoài lề do trợ lý chụp bằng điện thoại di động.
Là lúc Tiết Hiểu và Mộ Hàn tai kề môi thì thầm với nhau, không hiểu sao hai người trông rất vui, giống như hai chàng thanh niên đang bí mật thảo luận trên sân trường Đại học, bầu không khí trong trẻo đơn thuần rất sinh động.
Nụ cười của Mộ Hàn nhìn sao cũng không thấy giống như đang diễn.
Cậu thở dài tắt Weibo, trả tiền mua tạp chí thời trang và một quyển tạp chí nhân vật khác.
Ảnh bìa tạp chí này cũng do cậu chụp.
Mộ Hàn tựa như phúc tinh từ trên trời hạ xuống, vừa xuất hiện đã mang đến cơ hội làm việc mà cậu luôn mơ ước.
Trên trang bìa là một chàng trai mặc áo sơ mi trắng cởi một khuy áo, đeo tai nghe đứng bên cạnh cửa sổ.
Ngay bên dưới nhân vật của bài báo là một dòng tựa đề: Hành trình không đường trở về của kẻ gan dạ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...