Tuyết Dạ Phi Hành FULL



SnowyOWL, Tuyết Hào(*).
(*) Tên tiếng Anh và tiếng Trung của thương hiệu, đều mang nghĩa là con cú tuyết.

Loài này là biểu tượng của tỉnh bang Quebec ở Canada. 
Thương hiệu dụng cụ thể thao ngoài trời với bốn mươi năm lịch sử ở Canada, sản phẩm từ áo gió chống nước, ủng, lều bạt đến ván trượt tuyết, gậy leo núi, cái gì cũng có hết, thậm chí còn có mô-tơ trên nước gắn tủ lạnh, gần như thâu tóm mảng dụng cụ vận động ngoài trời ở cả ba địa hình dưới nước, trên cạn, trên không.

Slogan của bọn họ là This is brave.
Những năm gần đây ở thị trường nội địa, dụng cụ thể thao ngoài trời từ dành cho một lượng người nhất định trở nên phổ biến hơn với đại chúng, càng ngày càng có nhiều người lựa chọn leo núi, cắm trại, lặn biển hay câu cá để bảo vệ sức khỏe vào những ngày nghỉ phép hay những buổi tụ họp, thay vì ngồi chè chén nhậu nhẹt với nhau.
Trước khi tan ca, Nhạc Thần An đã lên trang web chính thức bằng tiếng Anh của Tuyết Hào, thị trường dụng cụ thể thao ngoài trời đã trở nên phổ biến ở nước ngoài, cách thiết kế trang web của người nước ngoài vẫn luôn trung thành với phong cách giản dị.

Cậu tìm thấy rất nhiều hình ảnh quảng cáo trên các tạp chí, họ tập trung vào hiệu quả thực tế, hình ảnh rất đơn giản.
Tình hình nội địa không giống thế, thành phần những người thích vận động ngoài trời hiện nay đa số vẫn là người trẻ, muốn mở rộng thị trường thì phải bắt đầu từ những gia đình trẻ có điều kiện tốt, dần dần sẽ thâm nhập được vào tầng lớp bình dân.
Theo ý tưởng trưa nay của Tống Thâm, gã muốn đi theo con đường của những sản phẩm xa xỉ đang thịnh hành trong những năm gần đây, bỏ qua writing(*), lấy tông màu lá cọ ngả vàng làm chủ đạo, bởi vì màu sắc này toát lên hơi thở sang trọng cao cấp.
(*) Hoạt động sao chép văn bản cho mục đích quảng cáo hoặc tiếp thị một sản phẩm, kinh doanh, người, ý kiến hoặc ý tưởng.
Nhạc Thần An cảm thấy phương án này khá ổn, có lẽ thành phẩm đạt được sẽ rất có cảm xúc.

Nhưng cậu vẫn cảm thấy thương hiệu thể thao này nên bộc lộ cảm giác mạnh mẽ hơn chứ không chỉ mang đến kết cấu nặng nề của thương hiệu.
Nếu để cho cậu quyết định, có lẽ cậu sẽ chọn màu xanh Prussia(*) phối với màu trắng, chỉ có điều rủi ro ở chỗ một khi thất bại sẽ giống như dòng sản phẩm bình dân đại trà.

Hay còn gọi là xanh Phổ/ xanh Berlin/ xanh Paris
Cậu mở photoshop trên điện thoại di động, rải thử mấy nét màu đơn giản, một mảng xanh Prussia trải dài từ trên xuống dưới, từ đậm tới nhạt, phần màu trắng ở cuối cùng bắn lên tung tóe, giống như nền tuyết trắng xóa lộn xộn dưới bầu trời đêm, văng đến mức giống như những bông tuyết vụn bay lả tả khắp nơi.
Còn chiếc ghế salon màu hồng trần trụi theo như ý tưởng của Tống Thâm cũng không cần, cậu thay nó bằng lan can hình cầu vồng giống chướng ngại vật trong cuộc thi Slopestyles hoặc là các thùng dầu lớn.
Nhạc Thần An nhìn cảnh nền mình vẽ xong, trong đầu tự động tưởng tượng ra hình ảnh ba chiều, đạp đổ thùng dầu, người mẫu giữ thăng bằng trên thùng dầu đang đổ ngang… Nếu như là Mộ Hàn, áo tốt nhất không nên kéo khóa, quần trượt tuyết kéo trễ xuống một tí, trông sexy lôi cuốn, ngập tràn sức mạnh và khát vọng khiêu chiến… Đèn chiếu sáng một bên khiến đường cong cơ bụng của anh càng sâu hơn… Nhưng mà… người mẫu cũng không phải anh….

Ôi.
Giống như bị tạt nước lạnh, đang hào hứng bỗng nhiên sự hứng thú bị dập tắt, Nhạc Thần An chui vào trong chăn.

Cậu gửi hình phác họa mình vừa vẽ xong cho Mộ Hàn:

————-Giống gì?
Đến khi Nhạc Thần An gật gù sắp ngủ thì anh mới trả lời:
————-Đêm tuyết?
————-Thông minh~
Ánh sáng màn hình điện thoại hắt vào đôi mắt cay cay trong bóng tối, ngay sau đó cuộc gọi của Mộ Hàn như hiểu ý mà vang lên.
“Alo…” Nhạc Thần An nhận điện thoại mới phát hiện giọng mình ngái ngủ.
“Ngủ rồi à? Vậy mai nói sau.

Ngủ ngon.” Thế nhưng Mộ Hàn lại rất dứt khoát.
“Đừng! Anh à, bây giờ anh mà cúp máy là em tỉnh ngủ luôn đó!” Nhạc Thần An cuống quýt ngăn anh lại, đối phương không ngắt máy theo ý cậu, im lặng chờ đến khi cậu hoàn toàn tỉnh ngủ, trong lúc nhất thời không tìm được chủ đề, đến cùng vẫn chưa biết mình phải tiếp tục cuộc trò chuyện này như thế nào.
“Bức tranh đó…” Mộ Hàn mở lời phá vỡ sự im lặng.
“À! Cái đó…là em vẽ bừa đấy, vừa rồi tự luyện tập trước, tuần tới em phải giúp thầy Tống chụp quảng cáo dụng cụ trượt tuyết.

Nhưng mà nhiếp ảnh gia là thầy Tống, em chỉ là trợ lý thôi.” Cuối cùng cũng nhớ ra mình muốn nói gì, nhắc đến chụp ảnh, Nhạc Thần An không tự nhận ra giọng điệu của mình đã nổi gợn sóng: “Nhưng mà em cảm thấy mấy năm gần đây Tống Thâm mở rộng mảng chụp, sự can đảm cũng ít đi, cực kỳ rập khuôn.

Nếu là em chắc chắn sẽ không chụp như vậy, tuy có sự sang trọng nhưng thiếu đi sự mạnh mẽ, giống kiểu bọn anh đam mê trượt tuyết ấy, anh có nhận thấy phong cách nghệ thuật thương mại này bắt chước hơi giả không?”
“Kiểu của bọn anh? Kiểu nào?” Mộ Hàn hỏi cậu.
“Ơ, em cũng không nói rõ được, anh đã xem Bí kíp luyện rồng(*) chưa? Tên tiếng Anh là gì ấy nhỉ, à How to train your dragon.

Bay qua bay lại kiểu thế, nhưng mà bọn anh không có rồng.” Nhạc Thần An âm thầm nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện bóng dáng bay lên giữa không trung, ảo ảnh đẹp đẽ xoay người theo trục 720 độ.
(*) Bộ phim hoạt hình 3D thể loại giả tưởng được sản xuất và phát hành bởi DreamWorks Animation.
“Xem rồi, nhưng mà quên gần hết.”
“Đó các anh chính là kiểu vậy, dường như không có bất kỳ sự trói buộc nào, vô cùng can đảm và tự do.”
Không giống những người đứng trên mặt đất như cậu, phải ngước mặt lên mới có thể thấy rõ.
“Em muốn chụp sao? Quảng cáo.” Đột nhiên Mộ Hàn hỏi cậu.
“Hả? Ha ha đương nhiên muốn chứ, hôm nào cũng nằm mơ tỉnh dậy là có thể biến thành bậc thầy, tùy tiện nhấn màn trập một cái là có một hàng người ngưỡng mộ đứng xếp hàng đưa tiền cho em.” Nhạc Thần An nhắm mắt, mỉm cười vô tư.
“Ừ.

Đi ngủ sớm chút đi bậc thầy.


Ngủ ngon.” Hình như Mộ Hàn cũng bật cười, tiếng cười khẽ bên tai khiến tai cậu hơi tê tê.
“Ngủ ngon.” Bậc thầy Nhạc Thần An vô cùng hài lòng cúp điện thoại, trở mình thiếp đi.

Trong giấc mơ đều là cậu cầm Hasselblad chĩa về phía Mộ Hàn chụp liên tục, từ vành tai nhòn nhọn đến tròng mắt sáng rực, từ xương quai xanh quyến rũ đến đường cong bả vai và tấm lưng.
Lúc tỉnh dậy cậu xoa xoa khóe miệng, nước miếng chảy thấm vào gối.
Cậu đứng trước vòi nước cứng nhắc giặt quần lót bẩn, tâm tư cứ treo ngược cành cây.

Tối hôm qua người ấy gọi điện thoại thừa dịp cậu đang nửa tỉnh nửa mê phòng bị yếu hỏi gì đó, mình đáp thế nào ta… Cái gì mà can đảm tự do, bậc thầy được đưa tiền, xấu hổ quá đi mất.
Một khi đã bước vào vòng quay của nhiếp ảnh thương mại, chụp ảnh là sản phẩm của việc theo đuổi quyền lợi và tiền bạc, điều này không hay ho gì lắm với một bậc thầy nhiếp ảnh.
Nói không ao ước là nói dối, ban đầu cậu cảm thấy dù sao bản thân cũng có cơ hội được tạo ra một bông hoa giữa đóa hoa héo úa, ít nhất cũng chạm được đến linh hồn bông hoa ấy rồi.

Nhưng mà bây giờ cậu cảm thấy theo đuổi sự an nhàn có lẽ đã trở thành bản năng.
Cậu vẫn nhớ, một buổi chiều năm lớp 12, cuối cùng cậu cũng chắc chắn cuộc đời mình xuất hiện một vài điều đặc biệt, không thể tưởng tượng nổi, không thể tâm sự với ai.

Cú sốc khi ấy khó mà đối mặt được, cậu trốn một mình trong thư viện để ổn định lại tâm tư phiền loạn.
Giấu mình giữa kệ sách, ngón tay vạch qua từng gáy sách cao thấp, cuối cùng đột ngột dừng lại ở một cuốn sách màu đỏ sẫm giữa một hàng sách toàn màu đen trắng. The Living Theatre, sân khấu cuộc đời.
Bức ảnh đen trắng nhấn chìm bầu không khí độc đáo của khu chợ lúc bấy giờ, có những người mù, có cụ già, có những cô gái mặc sườn xám duyên dáng đứng giữa ranh giới bóng tối và ánh sáng, có những đứa trẻ với ánh mắt mơ màng trống rỗng đang trông nom những sạp trái cây.

Những con hẻm nhỏ hẹp không thể giữ được ánh sáng và những tòa nhà hai bên sắp bị bóng đêm nuốt chửng.

Hiệu ứng Tyndall(*) bao trùm con hẻm nhỏ chật hẹp không có nổi một tia sáng, kiến trúc hai bên chìm trong bóng tối nên gần như không còn nhìn rõ nữa.
(*) Hiện tượng tán xạ ánh sáng thường thấy trong các hệ keo.

Hiện tượng này dùng để phân biệt các môi trường đồng nhất vật lý- các hạt hòa tan hoàn toàn vào nhau- với các môi trường keo không đồng nhất về vật lý.
Suýt chút nữa cậu đã rơi nước mắt, một thế giới song song như thoát khỏi trang sách, mâu thuẫn hỗn độn, vừa gian khổ vừa lãng mạn pha trộn ngập tràn sân khấu.
Nếu hỏi khi nào cậu quyết định cầm máy ảnh lên, có lẽ chính là vào khoảnh khắc ấy.
Sự đồng cảm với tác phẩm đó bất ngờ khiến cậu nghĩ thông suốt, chấp nhận bản thân và đường đường chính chính đứng thẳng trên sân khấu cuộc đời của chính mình.
Lúc tan học, cậu dựa lên vách tường cổng trường, Trương Dịch Trạch đưa cặp sách cho cậu.

“Tao thích đàn ông.” Cậu thẳng thừng bộc bạch với người bạn thân nhất của mình.

Trương Dịch Trạch cổ quái nhìn cậu ồ một tiếng, tựa như đang thảo luận đề tài tối nay nên chạy ra hàng nào ăn cơm.
“Tao vừa mới nói tao thích đàn ông, không đùa.” Nhạc Thần An nhắc lại lần nữa, cố tình nhấn mạnh vào hai chữ đàn ông.
Trương Dịch Trạch không kiên nhẫn: “Thích đàn ông thì cũng phải ăn.

Đi ăn lẩu với tao.”
Khi còn học Đại học, không ít tác phẩm của cậu khi được đăng lên các trang web của khoa, in trên tờ rơi quảng cáo đều là nhờ Canon(*), ống kính ngay cả vòng tròn đỏ(**) cũng không có.

Cậu không có hứng thú với cuộc chiến của những thương hiệu lớn, dưới cái nhìn của cậu, ống kính không có vòng tròn đỏ cũng không sao, dù sao cậu cầm gì cũng có thể chụp được, cái quan trọng chính là thành quả phía sau ống kính.
(*) Tập đoàn đa quốc gia của Nhật Bản, một công ty trong lĩnh vực sản xuất các sản phẩm về hình ảnh và quang học, bao gồm máy camera, máy photo và máy in.
(**) Một loại ống kính của Canon, nổi bật với một vòng tròn màu đó nằm ở phía trước, các ống kính L đại diện cho dòng ống kính hàng đầu của Canon.

Chúng sở hữu một số công thức quang học chất lượng cao cũng như công nghệ tiên tiến nhất.

Chữ L là viết tắt của “Luxury” (Sang trọng).

Hôm sau Nhạc Thần An còn dậy sớm hơn cả gà gáy.

Nói là dậy sớm nhưng thật ra cậu hoàn toàn không ngủ được.

Trước khi ngủ bỗng nhiên Tống Thâm gọi điện cho cậu, nói lần này hai người chụp cùng nhau, bên đối tác muốn hai người làm ra hai ý tưởng khác nhau.

Cậu tỉnh hẳn, tại sao Tống Thâm biết cậu có phương án khác? Tại sao bên đối tác biết được?
Khi trước Nhạc Thần An chỉ hẹn bên dựng cảnh một ngày thứ năm, nếu như chụp hai phương án thì tốt nhất nên cùng nhau chụp cả ngày thứ sáu.
Sau một tiếng kì kèo trên điện thoại, chị gái kia dao động cuối cùng mỏi miệng, nói có thể giúp cậu chuyển sang ngày thứ tư hoặc ngày chủ nhật.
Chủ nhật thì muộn quá, làm hậu kỳ suốt đêm cũng không kịp, chỉ có thể nhắm mắt chọn thứ tư.
Bận rộn đủ thứ chuyện hai ngày, đến đêm ngày thứ ba mới bài trí xong phông chụp, nội cảnh đơn giản, nền tường do chính cậu sơn, thùng xăng và lan can cũng là cậu thở hồng hộc tự bê qua.

Để đảm bảo hiệu quả, cậu còn mua bình phun sương và vẽ lên thùng dầu cũ.
Lúc trở về đến nhà tắm rửa xong xuôi thì đã gần ba giờ sáng, trên cổ tay vô tình dính mấy giọt sơn màu đồng tắm không sạch cũng lười quan tâm.

Nhạc Thần An ngã xuống gối là ngủ liền một giấc đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên không ngừng.
“Alo?” Cậu với lấy điện thoại, không nhìn màn hình mà cứ thế trả lời luôn.

“Em chưa dậy à?” Hiếm khi nào nghe ra giọng Mộ Hàn có phần hối hả.
“Dạ? Mấy giờ rồi… Con mẹ nó!!!” Hôm qua làm việc cạn kiệt sức lực, cậu hoàn toàn không nghe thấy tiếng đồng hồ báo thức.

Thời gian chụp ảnh theo dự định là mười rưỡi, bây giờ đã sắp đến mười giờ rồi.
“Nhắn địa chỉ nhà em cho anh, đừng hoảng hốt.” Bên kia điện thoại vang lên tiếng mở cửa: “Anh đến đón em.”
Nhạc Thần An còn nghe loáng thoáng bên kia có người đang nói với Mộ Hàn gì mà đang hóa trang một nửa gì đó… Không kịp suy nghĩ nhiều, cậu nhanh chóng rửa mặt xong, xách balo lên lao xuống tầng.

Cậu nhắn địa điểm một cửa hàng tôm hùm đất và ếch trâu gần đấy để tiện đỗ xe.

Đi vội quá nên cầm nhầm áo, đầu xuân gió vẫn còn rất lạnh, chỉ mặc một chiếc áo khoác phi công hoàn toàn không đủ ấm được, bên trong là áo len gió thổi một phát là rét run.

Đứng đợi có mười phút mà khiến cậu gần như không chịu nổi, cậu không biết tại sao Mộ Hàn đến đón cậu, càng không hiểu tại sao anh biết lịch trình công việc của cậu…
Thời điểm ngồi lên xe, Nhạc Thần An chìa bàn tay đông cứng ra trước máy điều hòa.

Mộ Hàn liếc cậu rồi tăng nhiệt độ lên: “Sao mặc ít thế?”
“Không kịp nữa rồi, nhanh nhanh nhanh.” Nhạc Thần An niệm chú, ngày đầu tiên phụ trách công việc độc lập thì ngủ quên, rốt cuộc lát nữa có phải muốn quỳ xuống trước mặt tất cả các nhân viên làm việc không?
Mộ Hàn đạp chân ga, tiếng động cơ ầm ầm cắt đứt suy nghĩ của cậu, vừa mới lên xe cuống quá nên không để ý.

Giờ mới thấy tiếng xe này hình như không phải xe bình thường mà các gia đình hay dùng.

Đến khi định thần quan sát, tầm nhìn trong xe có vẻ hơi thấp… Cậu chậm rãi nghiêng đầu nhìn vào chính giữa tay lái, ngay chính giữa là biểu tượng hình chiếc khiên với các sọc đỏ và đen, một con ngựa đang cất vó, trên cùng là dòng chữ tiếng Anh STUTTGART(*) màu đen.
Nhạc Thần An nhanh chóng há hốc mồm hoảng hốt, hóa ra cậu đang ngồi xe 911 đi làm, cuộc sống thật là nhiều điều đáng sợ.

Chỉ dòng xe Porsche 911 của Stuttgart – cái nôi nền công nghiệp ô tô thế giới của Đức.

Giá tùy dòng từ 8 – 20 tỉ VND.
Trên đường cậu hoàn toàn không dám nhận những cú điện thoại liên hoàn đoạt mệnh của Tiểu Đường, tay phải gắt gao nắm chặt tay vịn ghế, hít thở không đều.

Đây là chiếc xe đắt tiền nhất mà cậu được ngồi từ trước tới nay, đương nhiên cũng là chiếc xe xịn xò gây choáng váng nhất.
Lúc đẩy cửa xe ra, cậu cố nén sự buồn nôn chóng mặt, lảo đảo lao vào phòng chụp ảnh, không chỉ Tiểu Đường mà Tống Thâm cũng ở đây.
Nhạc Thần An nhìn ra được sự cười cợt trên nỗi đau của người khác trong mắt Tiểu Đường, càng nhìn ra được Tống Thâm đang trực chờ bùng nổ lửa giận.

Gã tốt bụng đến hướng dẫn, vậy mà trợ lý lại có gan đến muộn hơn cả gã..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui