Dãy núi lớn thứ hai thế giới, dãy Rocky(*), cao chót vót trong mây, tuyết phủ quanh năm, do địa thế của núi nên tất cả các đường to lối nhỏ đều rắc rối và phức tạp, trông rất dồi dào khí thế.
(*) Tên khác là Rặng Thạch Sơn, dãy núi chạy xuyên qua miền Tây Bắc Mỹ.
Nhưng bây giờ Nhạc Thần An không hề có chút hứng thú nào để thưởng thức cảnh sắc tráng lệ này, trong lòng thầm tính toán thời gian, cậu bị lạc giữa vùng núi tuyết mênh mông này có lẽ đã hơn một tiếng đồng hồ rồi.
Thời tiết sắp thay đổi, những thân cây thô ráp to lớn và xung quanh vách núi đã bị phủ một lớp tuyết trắng quá dày, hoàn toàn không thể nhận ra phương hướng.
Cậu bắt đầu thấy hối hận, điện thoại di động còn chưa đến 20% pin, hai người bạn đồng nghiệp không hiểu tại sao lại không nhận điện thoại của cậu.
Cho dù sau lưng không hợp nhau đến mức nào đi chăng nữa, rõ ràng ngoài mặt mọi người vẫn luôn giả vờ tử tế, vờ như thể không có chuyện gì xảy ra.
Thời tiết ở khu nghỉ dưỡng trượt tuyết thay đổi nhanh chóng, nhất là mùa đông, bão tuyết nói đến là đến, cậu một thân một mình gần như không thể chống chọi để vượt qua được.
Đặc biệt lúc nãy cậu còn vừa nằm lăn xuống sườn núi nên trong áo khoác gió(*) còn có tuyết, bây giờ bị nhiệt độ cơ thể làm ấm nên tan chảy thấm ướt quần áo, càng khiến cơ thể lạnh lẽo phát run.
(*) Khác với áo khoác bình thường, đây là một trong những trang bị cho các môn thể thao ngoài trời, có tác dụng chống mưa, sương, tuyết…
“Có ai không?” Tiếng hét lớn lập tức bị cơn gió nuốt chửng, rõ ràng không thể vang vọng được bao xa.
Tại sao đi mãi rồi vẫn không thể trở về nơi tập kết ban đầu chứ? Tại sao mình lại không thuộc số điện thoại cứu hộ của khu nghỉ dưỡng trượt tuyết?
Nhạc Thần An chọn bừa một gốc cây to, lựa hướng chắn gió rồi ngồi xuống hồi phục chút thể lực, tuyết cao chưa vượt quá đầu gối nhưng thật sự đi lại quá tiêu hao sức lực.
Nếu như chết không biết có được lên thời sự không, trợ lý của nhiếp ảnh gia nổi tiếng trong nước Tống Thâm mất liên lạc trong núi tuyết, chết nơi đất khách quê người.
Nhưng mà chết kiểu ấy chỉ có một điểm tốt duy nhất, có lẽ thi thể sẽ được giữ gìn tương đối nguyên vẹn, cái cơ thể đông lạnh này sẽ nhanh chóng được đưa vào lò thiêu… Tên đại minh tinh Tiết Hiểu đó có khi còn phải tranh thủ lợi dụng nốt giá trị sử dụng cuối cùng của cậu, giả vờ giả vịt khóc lóc trước máy quay, tiện thể pr trá hình cho đĩa đơn mới luôn.
Quay đĩa đơn cái quái gì? Còn phải cất công bay đến tận núi tuyết lớn ở bán cầu Tây để quay cảnh tuyết cho cậu ta.
Tiết Hiểu khá hot trong hai năm gần đây, thành công debut từ chương trình tìm kiếm tài năng, ngoại hình rất đẹp mắt, nhưng với tiêu chuẩn của Nhạc Thần An, cậu ta lăn lộn trong giới nghệ thuật cùng lắm mới chỉ hơn một năm, mới 20 tuổi thôi đã dần mất đi sự tươi trẻ, con đường không nên quá cực đoan thế này.
Còn những người hâm mộ của cậu ta thì hết lần này tới lần khác cứ ba ngày là tỏ vẻ đáng yêu, năm ngày là tỏ vẻ đáng thương để bảo vệ chiến lược quảng bá cho cậu ta, đuổi theo sau mông đốt tiền cho thần tượng.
Làm đại diện nhãn hàng có, đóng phim thần tượng lãng mạn cũng có, gần đây còn nhận được hợp đồng quảng cáo mỹ phẩm dưỡng da của một thương hiệu lớn trên thế giới, không những quảng cáo cho dòng sản phẩm dưỡng ẩm Băng Xuyên mà còn quay hẳn một đĩa đơn để phối hợp chiến lược quảng bá.
Ba tháng trước đã bắt đầu mở bán online, lượng tiêu thụ rất ấn tượng.
Ban đầu địa điểm quay quảng cáo và tạp chí thời trang đều được lên lịch chụp trong nhà, dùng bột tuyết nhân tạo, chi phí thấp hơn lại đỡ vất vả chạy đi chạy lại.
Nhưng ai ngờ cảnh dựng trong nhà cũng chỉ được tương đối, bỗng nhiên Tiết Hiểu không phối hợp, nếu không phải cảnh tuyết thật sẽ không quay.
Ông chủ của bọn họ cũng không biết làm sao, bị cậu ta bỏ bùa mê thuốc lú làm cho đầu óc choáng váng đồng ý theo, phải đảm bảo chi phí cho đội nhiếp ảnh bay thẳng đến British Columbia(*), chính là cái nơi mà luôn miệng được nhắc đến trong quảng cáo là “nơi khai thác nguồn nước tinh khiết từ băng tuyết tan chảy vạn năm”, dãy núi Rocky.
(*) Tỉnh bang cực Tây của Canada, một trong những vùng nhiều núi nhất Bắc Mỹ.
Tiết Hiểu nhằm vào cậu đúng là có ngoài ý muốn.
Có một hôm cậu giúp thầy Tống Thâm thử ánh sáng ở bên trong lều dựng cảnh, thấy đại minh tinh nổi giận không chịu phối hợp chạy vào phòng hóa trang.
Tống Thâm và mấy trợ lý khác đều không dám đắc tội với người ta, đùn đẩy mãi, đương nhiên là sai cậu đi làm culi thực hiện cái việc mời Tiết Hiểu về lều này rồi, mọi người có gì cứ từ từ nói với nhau sau.
Nhạc Thần An đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị đại minh tinh mắng cho một trận, không ngờ vô tình phát hiện ra bí mật của ông chủ và anh chàng idol.
Cách âm phòng hóa trang không tốt, cậu không ngờ Tiết Hiểu và sếp lại dám vui vẻ ở cái nơi đơn sơ thế này, âm thanh kẽo kẹt trụy lạc và giọng nói không hề che giấu cứ thế vang ra bên ngoài khe cửa: “A…Em muốn…Ưm, đi núi tuyết, a! Chụp…ư…”
Nhạc Thần An bị tiếng rên rỉ của cậu ta khiến cho mặt đỏ đến tận mang tai, đứng ở cửa nghĩ ngợi mãi.
Dù sao cũng là không gian công cộng, xung quanh có không ít thợ trang điểm và giới truyền thông bèn cắn răng gõ cửa: “Ngài Tiết, chúng tôi đã chuẩn bị xong hết rồi, ngài có muốn ra xem thử không?”
Trong phòng lập tức vang lên tiếng chai lọ rơi loảng xoảng xuống đất, Nhạc Thần An đứng ngoài cửa khoảng 10 phút thì cửa bị kéo mạnh ra, luồng không khí mạnh mẽ khiến cậu vô thức nhắm mắt lại.
“Báo với thầy Tống của mấy người biết, không quay ở đây nữa.
Tuần tới sắp xếp thời gian, đến Canada quay.” Vẫn là giọng điệu vững vàng quen thuộc, hình như Nhạc Thần An đã nghe trên tin tức, vừa mở mắt ra đã thấy ông chủ lớn của công ty giải trí Universal Entertainment, hình như họ…Thịnh?
Cậu lập tức lùi ra sau tránh vị trí cửa, trái lại ông chủ dừng lại vài giây quan sát cậu, hỏi: “Cậu là người mẫu à?”
“Không không không, tôi là trợ lý chụp ảnh của thầy Tống, trợ lý thứ hai.” Ánh mắt cậu vượt qua vai ông chủ, thấy Tiết Hiểu đang ngồi thở hổn hển trên bàn trang điểm sửa sang lại quần áo, gương mặt đỏ ửng vẫn chưa tiêu tan sắc hồng, ánh mắt không có ý tốt đánh giá cậu từ trên xuống dưới.
Cậu cúi người gật đầu nhìn ông chủ Thịnh rời đi, sau đó ngôi sao lớn họ Tiết đứng sau lưng cậu, nói: “Nghe thấy chưa? Tuần tới đi quay ở Canada nhé, anh đẹp trai!” Nói xong cậu ta liếc xéo cậu một cái, đá cửa rầm một tiếng đóng lại.
Trong quá trình quay Tiết Hiểu cố tình gây khó dễ cho cậu không ít, rõ ràng cậu ta có mang theo trợ lý sinh hoạt, vậy mà hết lần này tới lần khác cứ sai khiến Nhạc Thần An chuyện nhỏ chuyện lớn khiến cậu bận rộn chạy qua chạy lại mệt như chó.
Lượng người hâm mộ của thịt tươi* đúng là kinh khủng, hình tượng tuyệt đối là số 1.
Vừa đến khu nghỉ dưỡng trượt tuyết là phải đăng một bài Weibo thể hiện tinh thần vận động thể thao của tuổi trẻ, chụp một bức ảnh tự sướng với chiếc mũ bảo hiểm trượt tuyết màu trắng và chiếc kính trượt tuyết khung đỏ trên nền núi tuyết cực kì làm màu.
Kết hợp thêm dòng caption: Lâu lắm rồi không thử thách độ dốc này, tôi tới đây.
(*) Chỉ các nam thần tượng trẻ tuổi đẹp trai đang hot.
Nhìn qua cứ như một người yêu thích trượt tuyết, người hâm mộ đều phấn khích vô cùng.
Cũng không biết tại sao bộ môn vận động này lại sang chảnh như thế ở trong nước, vừa tốn kém vừa cá tính, vừa nhắc đến trượt tuyết là tất cả mọi người đều nói “thoát khỏi thành phố huyên náo để thách thức giới hạn con người thật chúng ta” bằng giọng điệu ngưỡng mộ.
Ngày hôm sau, đại minh tinh ngủ đến tận trưa mới rời giường, lại phải đi trang điểm, cũng may tuyết tự nhiên đã là một nguồn sáng tốt, máy móc đã sẵn sàng, dường như ai đứng trên sườn núi tuyết cũng có thể tạo ra cảm giác không khí trong lành sạch sẽ.
Tranh thủ lúc đại minh tinh còn đang cầu kỳ làm tóc, Tống Thâm gọi Nhạc Thần An ra lượn lờ trước ống kính mấy vòng để thử góc độ ánh sáng.
Cậu không cần phải trượt tuyết, chỉ cần xoay người nhìn ra đỉnh núi cao vời vợi đằng xa, nơi đó khác hẳn với khu vui chơi đông nghịt người ở bên cạnh, cáp treo di chuyển đến nơi cao nhất hoàn toàn không có người nào.
Hình như cậu nhìn thấy giữa không trung xẹt qua một bóng người, rơi vào trong tuyết khiến một làn sóng trắng xóa bắn tung lên, khoảng cách quá xa khó cảm thấy chân thực nhưng lại có có cảm giác khá lãng mạn.
Bọn họ tìm tạm một huấn luyện viên của khu nghỉ dưỡng trượt tuyết, khẩn cấp huấn luyện đại minh tinh môn thể thao này.
Cả người Tiết Hiểu trang bị xen lẫn hai màu lam trắng, kính trượt tuyết kéo xuống để nhìn cho rõ.
Cậu ta nài nỉ nhờ huấn luyện viên dạy mình cách trượt bằng ván cho đẹp trai, nhưng do cơ thể gầy yếu và thể lực yếu kém, từ trong tuyết đứng lên được trên ván thôi cũng rất tốn sức.
Nhạc Thần An học cùng cậu ta hơn một tiếng đã có thể thành thạo trượt được sườn núi, còn cậu ta vẫn đang vật lộn cách trượt bằng một chân.
Mặc dù bình thường Nhạc Thần An không đến phòng tập thể hình nhưng từ nhỏ đã có sự thăng bằng tốt, thêm nữa hồi học Đại học có làm người mẫu để kiếm thêm, khung xương bắp thịt và thể lực cũng từng được tập luyện, đường cong cơ ngực, bắp thịt và cả cơ bụng đều có.
Chiều cao của cậu và Tiết Hiểu không chênh nhau nhiều lắm, đều hơn 1m80, nhưng mà dáng người của ngôi sao lớn này khác hẳn với cậu, người ta có vóc dáng mỏng như tờ giấy, gió lớn thổi qua một trận là bay mất dạng luôn.
Thấy mặt trời bắt đầu nghiêng bóng hạ xuống, vẫn chưa học được cách trượt sườn núi, đại minh tinh dứt khoát mặc kệ không tập nữa.
Kế hoạch ban đầu là phải biết trượt tuyết giờ cũng học không xong, phải đổi thành quay cảnh nghịch tuyết.
“Ê, anh đẹp trai, cái này cho anh.” Đang quay dở, Tiết Hiểu cởi nón bảo hiểm trắng xuống, đưa luôn cả ván trượt cho Nhạc Thần An: “Anh đi lên cao quay giúp tôi cái video, tối tôi đăng Weibo quảng bá.
Đừng có quay cả mặt anh vào.”
“Hả? Trên cao không phải khu vực cho những người mới tập đâu, tôi đi lên làm sao xuống được?” Nhạc Thần An không thể tin nổi nhìn cậu ta, lý lẽ hùng hồn đấy, làm idol chẳng trách nhiều kĩ năng như vậy, diễn tới diễn lui mà cũng một đống người hâm mộ.
“Anh nhìn đằng trước nhiều người như thế sao mà quay được? Anh trượt xuống sườn núi chụp một cái là được, đó, cáp treo cũng chụp một cái, nhớ chụp cả ván trượt tuyết vào.
Tôi đã cố ý đặt làm riêng đấy, phía trên có tên của tôi.” Tiết Hiểu đẩy cậu: “Đi nhanh đi, mặt trời sắp lặn rồi.”
Nhạc Thần An nhìn Tống Thâm cầu cứu, đối phương cố ý né tránh ánh mắt của cậu.
Hầy, cũng đúng.
Mấy năm gần đây Tống Thâm chủ yếu dựa vào mấy tạp chí thời trang lớn để mua nhà mua cửa, không dám đắc tội mấy người tai to mặt lớn của vòng giải trí âu cũng là chuyện bình thường.
Cậu đội mũ bảo hiểm ra bên ngoài mũ len đỏ, bước vào trong cáp treo.
Càng lên cao càng ít người, thi thoảng có mấy gia đình giàu có trượt xuống sườn núi với tốc độ cao, đảo mắt một cái đã biến mất giữa không gian ngập tuyết mờ mịt, để lại hai hàng dấu vết ván trượt kéo dài trên nền tuyết.
Tuyết bắt đầu rơi trên núi, cậu giơ chiếc GoPro(*) ngồi trên cáp treo bắt đầu chụp, cáp treo chậm chạm di chuyển lên dần.
Ánh mặt trời nghiêng nghiêng chiếu xuống đỉnh núi phủ tuyết trắng, thông qua thấu kính, các điểm sáng và các mảng màu lóe lên trên màn hình.
Xoay tròn ống kính 360 độ, phía dưới bầu trời xanh là núi non hùng vĩ mênh mông, cuối cùng dừng hình ở dòng chữ giản thể tên của Tiết Hiểu trên nền ván trượt tuyết.
(*) Thương hiệu camera hành trình nổi tiếng số 1 thế giới đến từ Mỹ.
Từ cáp treo nhảy xuống, trong lòng Nhạc Thần An hơi hốt hoảng, sườn núi dốc hơn nhiều so với chân núi ban nãy, phần lớn bề mặt tuyết nghiêng vượt quá 45 độ.
Cậu xoay người nhìn quỹ đạo đường trượt tuyết của các cao thủ, dè dặt tránh sang một bên để không cản đường, trong lòng thầm nghĩ đến động tác huấn luyện viên dạy thắng xe, bắt đầu chậm rãi đi xuống.
Vừa rề rà trượt chưa được mấy phút mà cả người đã toát mồ hôi, cuối cùng cũng tìm được một đoạn sườn núi có độ dốc vừa phải, tay cậu cầm máy ảnh duỗi cánh tay dài ra đằng sau, ống kính nhắm vào đỉnh núi, ấn nút quay hình, bất thình lình lại quay về phía đối diện, cậu tranh thủ lúc trượt xuống sườn núi, lợi dụng vài giây video có góc độ biến đổi, đúng là nhanh trí tạo ra được cảm giác tốc độ.
Cậu tắt GoPro, bàn chân dùng sức phanh lại, không ngờ ván trượt còn chưa dừng lại thì đoạn dốc thoai thoải đột ngột biến mất, phía dưới là mấy khúc địa tầng rất cao.
Đầu óc Nhạc Thần An quay cuồng, mắt thấy bản thân sắp lao xuống cắm đầu vào trong tuyết, trong tình thế cấp bách cơ bắp co rút lại khẩn cấp, cậu trở mình nằm chổng mông trên mặt đất, hoa mắt chóng mặt, lăn về phía trước một khoảng không xa rồi mới dừng lại ngay sau đó.
Cậu ngẩng đầu lên và mất phương hướng, đành phải tháo bộ kẹp cố định ván trượt tuyết, muốn lần mò tìm kiếm đường trượt vừa xong bằng cảm giác để quay về.
Rõ ràng cậu không có năng lực sinh tồn trong địa hình toàn tuyết thế này.
Một tiếng sau, Nhạc Thần An nhìn khung cảnh bốn phía giống hệt nhau, hoàn toàn bị mất phương hướng.
“Tiết Hiểu cậu hại chết anh đây rồi!!!”
Cậu rống to một câu vào không gian mù mịt mất phương hướng.Lời editor: Lần đầu tiên mình edit thể loại khác thanh xuân vườn trường, nhiều thuật ngữ mới tra lâu phết dù chương này không dài =))) Trong quá trình edit cần rất nhiều sự góp ý, các bạn hãy comment chỉ giúp mình nha.
Mình sẽ cố gắng chú thích chi tiết nhất có thể những phần trong truyện.
Thank you.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...