Thừa Dương bước vào căn phòng cũ nát, nơi mà Giản Hi đã từng sống.
Đồ đạc của cô được xếp trong một thùng giấy lớn.
Anh ngồi xuống đưa tay mở thùng ra, ngay lập tức nhìn thấy một chiếc notebook cũ kỹ, đã ngả màu vàng.
Ngày 15 tháng 1 năm 2012
Mình đã yêu!
Anh ấy hôn mình.
Anh ấy thuê cho mình một căn phòng, cuối cùng mình cũng có một ngôi nhà ấm áp và an toàn.
……
Ngày 20 tháng 10 năm 2012
Mỗi ngày anh ấy đều chờ mình ở cái góc đó, sáng nay thời tiết thật lạnh, anh ấy mặc áo khoác màu đen, đẹp trai đến mức mình không thể rời mắt được.
Ngày 15 tháng 12 năm 2013
Trời mưa suốt mấy ngày liền, anh Thừa Dương ra nước ngoài và bắt đầu công việc bận rộn.
Mình đã gửi thật nhiều tin nhắn cho anh ấy, nhưng anh ấy không có thời gian để trả lời.
Có lẽ mình phải đợi đến khi anh ấy hoàn toàn ổn định thì mới có thể nói chuyện với mình được.
Mình có phải không nên gửi tin nhắn mỗi ngày quấy rầy anh?
……
Thịnh Thừa Dương tay khựng lại.
Tin nhắn ư?
Đúng rồi, chính là cái điện thoại mà trước khi anh ra nước ngoài đã bị anh vứt ở trong tủ quần áo.
Thịnh Thừa Dương đột ngột đứng lên, khép lại nhật ký, anh mới phát hiện, chính mình sớm đã rơi lệ đầy mặt.
Anh mang theo tất cả những đồ vật mà Giản Hi để lại, người đàn ông đứng ở cửa cũng không dám cản anh.
Chưa bao giờ Thịnh Thừa Dương muốn về nhà cấp bách như lúc này.
Anh trở lại căn biệt thự ở Đông Giao, vừa xuống xe liền chạy thẳng lên phòng ngủ.
Mở ra ngăn kéo, chiếc điện thoại màu bạc kia vẫn yên tĩnh nằm ở nơi đó.
Anh tìm đồ sạc, điện thoại vừa mới vào pin anh liền gấp không chờ nổi mà khởi động máy.
Mất một phút sau, màn hình điện thoại mới chậm rãi sáng lên.
Rất nhanh sau đó, âm thanh tin nhắn liên tục vang lên.
Mỗi tiếng "tích tích" ấy như một cây kim nhọn đâm thẳng vào trái tim Thịnh Thừa Dương.
Anh run rẩy đưa tay click mở tin nhắn.
“Đến nước Mỹ chưa? Đến nơi rồi thì nhắn lại cho em, để em yên tâm.”
“Có phải anh vẫn chưa sắp xếp xong mọi việc đúng không? Anh cứ lo chuyện của mình trước đi.
Khi nào rảnh thì nhắn lại cho em, em không vội đâu.”
“Thời tiết ở bên Mỹ có lạnh không? Việc học có căng thẳng lắm không? Nhớ rõ chăm sóc bản thân nhé, gọi điện thoại anh cũng không nghe, đừng để quá mệt mỏi, nhớ phải làm việc và nghỉ ngơi hợp lý.”
……
“Gần đây ngày nào tuyết cũng rơi, lạnh lắm! Nhưng em mặc vào chiếc áo lông vũ dày mà anh mua cho em, nên lập tức thấy ấm áp ngay.
Hôm nay em còn đội chiếc mũ lông trắng mà anh mua, các bạn học còn nói em giống một con thỏ nhỏ tuyết trắng.”
“Sinh nhật của anh sắp tới rồi, em đã đan cho anh một chiếc khăn quàng cổ, không biết anh có thích không.
Đợi đến khi anh trở về, em sẽ tặng nó cho anh nhé.”
……
“Anh đã ra ngoài du học một năm, thật tốt, cũng có nghĩa là thời gian sắp gặp lại anh lại bớt đi một năm.
Bây giờ em đặc biệt thích ban đêm, bởi vì khi đêm xuống em lại biết sẽ bớt thêm một ngày để gặp lại anh.”
……
“Hôm nay em đạt giải nhất trong cuộc thi sáng tạo khoa học toàn quốc cho sinh viên.
Thầy giáo nói với em rằng, với giải thưởng này, em liền có thể xét duyệt thẳng lên nghiên cứu sinh.
Em nhất định sẽ làm cho bản thân trở nên ưu tú hơn.
Dù hiện tại chúng ta không ở bên nhau, nhưng chỉ cần nghĩ trong những ngày ta đang xa cách này, cả hai chúng ta đều đang cố gắng sống tốt, em lại cảm thấy rất vui.”
“Hôm nay khi em đi làm thêm, có vô ý bị thương một chút, có hơi đau.
Nhưng anh đừng lo lắng, em chỉ muốn nói chuyện với anh thôi, anh có thể nói chuyện với em một chút được không.”
“Anh đang ở đâu? Em rất muốn nghe giọng của anh!”
“Anh vẫn còn bận sao? Anh có thể trả lời em một chút được không, một chữ thôi cũng được, cầu xin anh!”
Tin nhắn cuối cùng là vào ngày 15 tháng 7 năm 2014, chỉ có mấy chữ ngắn ngủn.
“Có lẽ em không chờ được anh quay về.”
Từ lúc đó, không có bất kỳ tin nhắn nào nữa.
Thịnh Thừa Dương cảm giác trái tim đang bị xé ra từng mảnh, anh đau đến không thở nổi.
Anh tìm thấy chiếc khăn quàng cổ trong thùng giấy, chiếc khăn rất rắn chắc lại mềm mại, đúng màu vàng nhạt mà anh thích.
Kiểu dáng vẫn như mấy năm trước, trên mặt của chiếc khăn quàng cổ còn thêu một chú hổ con đáng yêu.
Thịnh Thừa Dương nhìn dáng vẻ ngây thơ của chú hổ nhỏ, không nhịn được liền cười, từng giọt nước mắt nặng nề rơi trên chiếc khăn.
Nhiều năm như vậy, Thịnh Thừa Dương lần đầu tiên khóc như một đứa trẻ vừa mất đi báu vật trân quý nhất thế gian.
618 ngày, 11284 tin nhắn, mỗi tin nhắn đều thể hiện sự hoang mang của Giản Hi khi anh đột ngột biến mất và sự mong đợi của cô về ngày tái ngộ.
Hơn một vạn tin nhắn, không có một tin nhắn nào chất vấn anh không trả lời, cũng không hỏi anh liệu có lừa dối cô hay không.
Cô kiên định mà cố chấp rằng, anh sẽ trở về.
Thịnh Thừa Dương tự tát chính mình một cú thật mạnh.
……
Cô đã đặt hết niềm tin vào anh.
Trong những năm tháng thanh xuân khi họ mười tám mười chín tuổi, có lẽ cả hai chưa thực sự hiểu rõ ý nghĩa của tình yêu.
Nhưng khi đó họ đã gắn bó sâu đậm, trong lòng và trong mắt, mỗi lời nói thốt ra, tất cả đều là yêu thương.
…….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...