Tuyệt Chiêu Theo Đuổi Vợ Yêu Của Bá Tổng


Thịnh Thừa Dương bên này vừa mới tính toán xong.

Nhưng hôm sau, khi tan học, tiểu Hi Hi lại cùng Củ cải nhỏ ở bàn trước chụm đầu thì thầm trò chuyện.
Tiểu thiếu gia ghé đầu lại gần, thấy hai người đang trò chuyện rất hăng say, Giản Hi thỉnh thoảng còn cười một cái.
Thịnh tiểu thiếu gia tất nhiên không vui, đem hai người mạnh mẽ tách ra.
“Cậu làm gì thế!”
Củ cải nhỏ tức giận, kém chút liền nhảy dựng lên đánh vô người anh.
“Hi Hi, cậu lại đây.”
Thịnh Thừa Dương kéo Giản Hi về phía sau mình, chuẩn bị giáo huấn Củ cải nhỏ vài câu.

Nhưng nhìn cậu bé gầy gò, nhỏ nhắn trước mặt, trong lòng anh cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Cảm giác như anh đang ức hiếp một đứa trẻ con vậy.
Anh đã gần ba mươi tuổi rồi mà suốt ngày phải chấp nhặt, đối phó với đám trẻ con, quá mất mặt!
“Ngồi xuống đi!”
Thịnh Thừa Dương chỉ vào bàn học, giọng lạnh lùng ra lệnh.
Củ cải nhỏ vừa nghe, sợ tới mức cả người run lên.


Trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi, thế nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi trở lại chỗ của mình.
Thịnh Thừa Dương kéo Giản Hi về chỗ anh ngồi xuống, sau đó lại bắt đầu chương trình "tẩy não".
“Hai người các cậu nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy?”
Thịnh tiểu thiếu gia giống như cái bình dấm chua hỏi Giản Hi.
“Tôi chỉ hỏi cậu ấy một bài toán thôi mà.” Giản Hi nhỏ giọng nói.
“Tôi chết rồi chắc? Bài toán nào không biết thì hỏi tôi này.” Thịnh Thừa Dương không vui, ngày nào anh cũng ngồi cạnh Giản Hi, vợ anh thế nhưng lại vòng qua anh đi hỏi nam sinh khác?
“Cậu á?” Giản Hi ngạc nhiên, trong giọng nói còn còn mang theo chút khinh bỉ và ghét bỏ, “Cậu mỗi ngày đều không nghe giảng, ngay cả bài toán đơn giản nhất cũng không biết làm, tôi hỏi cậu có ích gì?”
Giản Hi nói một cách thản nhiên, xem biểu cảm của cô, rõ ràng là lời nói thật lòng.
Thịnh Thừa Dương bị làm cho tức cười.
Được rồi, anh - một cựu sinh viên xuất sắc tốt nghiệp Đại học Yale Mỹ - hiện tại bị một cô nhóc lớp 4 chê bai vì không biết làm bài toán cơ bản.
Thịnh Thừa Dương bắt đầu có chút hối hận.

Ngay từ đầu, anh không nên tỏ ra như một kẻ lười học.

Bởi vì thời học sinh ai mà chẳng thích người có thành tích tốt.

Chắc chắn Hi Hi của anh cũng thích những người học giỏi.
Phải nhanh chóng lấy lại hình tượng "học bá" trước mặt Hi Hi thôi!
“Ai nói tôi không biết làm.” Thịnh Thừa Dương nhếch khóe miệng kiêu ngạo lên, “Không có gì mà tôi không biết.

Đưa bài toán lại đây, tôi giảng cho cậu xem.”
Giản Hi không ôm hy vọng gì, nhưng vẫn đưa sách bài tập toán cho Thịnh Thừa Dương.
Đây là một bài toán mở rộng, đòi hỏi học sinh phải tư duy logic, đề bài cũng có chút khó khăn.
Thịnh Thừa Dương rất kiên nhẫn giải thích từng bước quá trình giải đề cho Giản Hi, còn tiện thể phân tích thêm hai phương pháp giải khác nhau.

Cô gái nhỏ liên tục gật đầu, cuối cùng gương mặt của cô hiện lên vẻ tràn ngập sùng bái đối với Thịnh Thừa Dương.
Chỉ vì đôi mắt nhỏ tràn ngập sùng bái đó, Thịnh Thừa Dương hưng phấn đến mức cả đêm không ngủ.
Nhưng chưa kịp thoát khỏi sự hưng phấn, vừa mới tiến vào cổng trường, lại bắt gặp Hi Hi của anh cùng Củ cải nhỏ đi cùng nhau.
Thịnh thiếu gia sao có thể nhịn nổi?
Củ cải nhỏ này đang khiêu khích giới hạn của anh.

Đi bên cạnh vợ anh còn nói nói cười cười, đây chẳng phải là công khai chủ quyền trong vùng cấm của anh hay sao!

Mặc dù Thịnh Thừa Dương rất tức giận, nhưng anh là người có tầm nhìn xa trông rộng.

Để không làm hỏng ấn tượng tốt mà Giản Hi giành cho mình, anh quyết định xuống tay từ Củ cải nhỏ.
Trưa hôm đó, thừa dịp Giản Hi không chú ý, anh liền chặn Củ cải nhỏ ở giữa đường.
“Này, cậu lại đây.” Thịnh Thừa Dương ngoắc ngón tay về phía cậu bé.
Củ cải nhỏ so với anh còn thấp hơn một cái đầu.
Ngước mắt lên nhìn Thịnh Thừa Dương, hai cái chân đã bắt đầu run rẩy.
“Cậu sợ cái gì, tôi còn bắt nạt được cậu sao? Tôi không đánh trẻ con.” Thịnh Thừa Dương - mười tuổi, làm người rất biết giữ nguyên tắc.
“Cậu muốn làm gì?” Cậu bé sợ hãi hỏi.
“Tới đây, cái này tặng cho cậu.”
Thịnh Thừa Dương lấy ra một chiếc máy bay mô hình đưa cho Củ cải nhỏ.

Món đồ chơi này là anh nhờ Phùng thúc đi tận huyện thành mua, hiện tại nhìn cậu bé với đôi mắt tỏa sáng, Thịnh Thừa Dương biết mình đã chọn đúng cách.
“Cho tôi thật sao?” Củ cải nhỏ không thể tin được.
“Cho cậu thật, nhưng tôi có điều kiện.”
Thịnh Thừa Dương đời trước là một bá tổng trên thương trường hô mưa gọi gió.

Giờ đây đang vận dụng tất cả kinh nghiệm đàm phán suốt đời để thương lượng với một cậu bé con.
“Điều kiện gì?”
Cậu bé ôm chặt chiếc máy bay mô hình vào trong ngực, cái máy bay mô hình này thật ngầu, cậu rất thích nó.
“Về sau, không được chơi với Giản Hi nữa, hiểu không?” Thịnh Thừa Dương ra vẻ khí phách.
“Hi Hi nhà tôi phải học tập chăm chỉ để sau này thi vào trường đại học tốt nhất, hiện tại không thể tùy tiện kết bạn, hai người cũng đừng nói chuyện nữa.


Nếu cậu đồng ý, cái máy bay này là của cậu.”
Thịnh Thừa Dương càng nói lại càng thấy ngượng.

Anh cảm thấy mình hiện tại giống như bà mẹ ác độc trong phim đang dùng tiền tài chia rẽ nam chính với nữ chính vậy.
Mặc kệ đi, ai kêu anh nhìn thấy Hi Hi cùng nam sinh khác nói chuyện, đùa giỡn trong lòng liền khó chịu đâu!
Anh khó chịu, vậy thì phải giải quyết ngay người làm anh thấy khó chịu.
“Được, tôi đồng ý.” Củ cải nhỏ gật đầu mạnh mẽ, quyết định cũng rất dứt khoát, một giây do dự đều không có.

Cậu bé vui vẻ ôm chặt chiếc máy bay chạy ngay lập tức.
Thịnh Thừa Dương nhìn Củ cải nhỏ càng chạy càng xa, cảm thấy đẳng cấp của mình càng ngày càng cao.
Anh trở lại phòng học, liền thấy Giản Hi ngồi một mình nghiêm túc làm bài.
“Hi Hi, làm bài xong chưa!” Anh hỏi vu vơ.
“Rồi.” Giản Hi gật đầu, lại tiếp tục làm bài.
“Hôm nay cậu lại nói chuyện với Tần vĩ à?” Tần Vĩ chính là Củ cải nhỏ gầy yếu kia.
“Ừm, cậu ấy là học sinh xuất sắc môn toán, tôi chỉ cùng cậu ấy thảo luận bài toán mà giáo viên hôm qua giao thôi.” Giản Hi trả lời.
“À, thì ra là vậy!”
Thịnh Thừa Dương lại nói, “Cậu nhìn Tần vĩ xem, như con khỉ ốm không có gì nổi bật hết, còn tôi lớn lên vừa cao, vừa khỏe lại đẹp trai, thật đúng là ông trời ưu ái a!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận