Thịnh Thừa Dương ngồi ở giường bệnh suốt vài tiếng đồng hồ.
Từng giọt nước thuốc truyền rất chậm, bác sĩ đã phải thay hai bình.
Sắp thấy thời gian đã đến nửa đêm, Phùng thúc đi qua, lại nhắc nhở tiểu thiếu gia nhà ông nghỉ ngơi.
“Phùng thúc, không cần phải lo cho tôi, mọi người đi khách sạn ngủ đi, hôm nay tôi sẽ ở đây chăm sóc cậu ấy.
Tôi có thể tự lo được, nếu có việc tôi sẽ gọi điện thoại cho mọi người.”
Thịnh Thừa Dương nói chuyện rất chín chắn, khiến Phùng thúc sửng sốt.
Nhìn cậu bé trước mặt, còn rất trẻ, không ngờ tình cảm sâu sắc đến thế.
“Thiếu gia, ở tuổi này giấc ngủ là vô cùng quan trọng để phát triển thân thể.
Thiếu gia nên đi cùng Tiểu Lý về khách sạn nghỉ ngơi, tôi ở lại chăm sóc cũng giống nhau thôi, thiếu gia cứ yên tâm.”
“Tôi không yên tâm.” Thịnh Thừa Dương ngắt lời Phùng thúc, “Tôi không yên tâm để cậu ấy ở bệnh viện một mình.
Cậu ấy vốn dĩ đã rất nhát gan, bây giờ lại là ban đêm, tôi phải tự mình ở đây chăm sóc, lòng của tôi mới có thể an tâm.”
Phùng thúc tuy đã sớm biết Thịnh Thừa Dương từ nhỏ đã không giống người thường, khác xa những đứa trẻ cùng tuổi, tâm trí trưởng thành hơn rất nhiều.
Nhưng giờ sự chín chắn của thiếu gia đã đạt đến mức độ này, ông vẫn không khỏi kinh ngạc.
“Vậy tôi sẽ ở lại với thiếu gia.”
Dù sao cũng là người thừa kế của tập đoàn Thịnh Khai, Thịnh gia độc đinh.
Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì không hay, e rằng ông cũng chẳng giữ nổi cái mạng già này.
“Đã nói không cần, Phùng thúc ông có thể rời đi được rồi.”
Thịnh Thừa Dương ngữ khí lạnh lùng, cường thế.
Phùng Kỳ Sơn nghe được trong lòng chấn động.
Đây, hoàn toàn không không giống một đứa trẻ mười tuổi nên có.
Quả nhiên, con cái gia đình phú quý, vừa sinh ra đã mang khí thế của thượng giả.
Nói chuyện làm việc quả quyết, dứt khoát, ai cũng phản bác không được.
“Được rồi, thiếu gia tôi đi trước, có chuyện gì nhất định phải gọi cho lão già này.”
“Ừ.”
Thịnh Thừa Dương gật đầu, chờ đến khi Phùng thúc rời đi, anh mới thoải mái mà bộc lộ nỗi nhớ nhung và tình cảm sâu đậm đã dồn nén mấy năm qua.
Anh quá nhớ cô gái này.
Trong những năm ở Mỹ, không có ngày nào là anh không nghĩ về cô.
Mỗi lần anh đều muốn trở về, nhưng anh sợ sự xuất hiện của mình sẽ làm xáo trộn cuộc sống bình yên, hạnh phúc vốn có của cô.
Nhưng cuối cùng anh vẫn không kiềm chế được, chưa lấy xong bằng thạc sĩ, anh đã vội trở về từ đất nước xa xôi.
Chỉ là chưa bao giờ anh nghĩ đến, chờ đợi anh lại là hiện thực tàn khốc và đau đớn như vậy.
Thịnh Thừa Dương khẽ chạm vào đôi môi Giản Hi bởi vì phát sốt mà khô khốc.
Đến tận lúc này khi dành được người mà anh coi là báu vật, anh mới dần bình tĩnh lại.
Người thương ở ngay bên cạnh, có thể chạm đến, làm anh không khỏi lưu luyến, tay cứ thế mơn trớn mãi trên khuôn mặt Giản Hi.
Thịnh Thừa Dương mơ màng tỉnh dậy vào sáng hôm sau, lúc đó khoảng 5 giờ.
Ngoài cửa sổ mặt trời còn chưa có lên, chỉ có một tia sáng yếu ớt xuất hiện ở phía chân trời xa xăm.
Tối hôm qua, anh đã ngủ gục bên cạnh giường bệnh.
Cả đời trước và đời này, vị thiếu gia kiêu hãnh như anh chưa bao giờ phải chịu cảnh khổ cực, bất tiện như vậy.
Nhưng vì đó là Giản Hi, anh không chỉ không cảm thấy khó khăn mà ngược lại còn thấy tràn ngập niềm vui.
Anh điều chỉnh lại trạng thái của mình một chút, nhìn sang Giản Hi đang ngủ say trên giường bệnh.
Ngay lập tức, anh đưa tay chạm vào trán cô.
May quá, đã hạ sốt.
Thịnh Thừa Dương nhìn Giản Hi một lúc thấy cô vẫn chưa tỉnh, liền đứng dậy ra ngoài rửa mặt đơn giản.
Khi quay trở lại, Giản Hi đã ngồi dậy trên giường, hai tay đang dụi mắt, khuôn mặt vẫn còn buồn ngủ.
“Cậu tỉnh rồi?” Thịnh Thừa Dương vui vô cùng, vội vàng bước tới, định đưa tay chạm vào tay Giản Hi đang đặt trên chăn.
“Còn chỗ nào cảm thấy không thoải mái?”
Giản Hi bị cậu bé trước mặt này làm cho giật mình hoảng sợ.
Nhìn kỹ lại, còn không phải là tên côn đồ cầm dao chém người hôm qua sao?
“Cậu đừng chạm vào tôi.”
Giản Hi sợ tới mức thân thể không ngừng co lại phía sau.
Vốn dĩ cô đã nhút nhát, đôi mắt tròn xoe nhìn quanh khắp nơi, lại phát hiện đây là một nơi hoàn toàn xa lạ, khiến cô lại càng thêm sợ hãi.
“Cậu đừng sợ, tôi sẽ không chạm vào cậu đâu.”
Thịnh Thừa Dương vội vàng rút tay lại.
Hiện tại, trong mắt Giản Hi anh chỉ là một người xa là, cô bé vốn dĩ đã nhát gan, hôm qua anh lại hành động như vậy, chắc chắn là doạ cô sợ hãi.
Vì thế anh chỉ có thể tiếp cận nhẹ nhàng không thể gấp gáp.
“Cậu có đói bụng không?”
Thịnh Thừa Dương vừa hỏi xong, Phùng thúc đã bước vào từ cửa mang theo bữa sáng.
“Thiếu gia, tôi mang bữa sáng cho thiếu gia đây.”
Thịnh Thừa Dương quay đầu lại, nhìn trong tay Phùng thúc là một phần bữa sáng kiểu Tây.
Cũng thật vất vả cho ông cụ, ở một huyện nhỏ thế này còn tìm được một nhà ăn phương Tây.
“Đi mua chút cháo, nhớ rõ mang thêm một lọ sữa bò ấm.”
Thịnh Thừa Dương nhớ rõ Giản Hi không thích ăn đồ Tây, đặc biệt là bữa sáng.
Cô thích ăn bánh bao nóng hổi, uống sữa bò ấm.
Còn những món như sandwich kiểu Tây tinh xảo thì cô lại không thích.
“Được, tôi sẽ đi ngay.”
Phùng thúc gật đầu, rồi liếc nhìn Giản Hi ở trên giường.
Cô bé này tuy rằng gầy yếu, nhưng quả thật trông rất xinh đẹp.
Ông ta không khỏi tò mò, cô bé này không biết là khi nào lại có liên hệ với thiếu gia nhà mình.
Rõ ràng tiểu thiếu gia chưa bao giờ tới huyện nhỏ hẻo lánh này.
Nhưng nhìn cách thiếu gia quan tâm giống như cô gái này là người thân thiết nhất trên đời..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...