Tuyết An Một Đời Quên Lãng


Diêu Ái nằm hôn mê trên giường đã hơn một canh giờ chưa tỉnh lại.Thái y đổ mồ hôi đẫm trán mà chưa thể tìm ra cách cứu chữa, ông thở dài, lấy tay áo lau mồ hôi tuôn ra đầm đìa.

Tiểu tổ tông này mà mất mạng thì có mười cái mạng ông cũng không sống nổi.Sau tấm rèm chắn, Thái y nặng nề bước ra, khó khăn nhìn Diêu Giang Văn và Nguyệt Oanh."Bệ hạ,nương nương.".

Lão khom người bẩm báo.Nguyệt Oanh khẩn trương hỏi: "Sao rồi? Ái nhi, con bé không sao chứ?"Diêu Giang Văn và Diêu Bách phía sau đăm đăm mắt nhìn vị Thái y già.Lão sợ hãi run nhẹ, nuốt nước miếng.Bầu không khí căng thẳng bao trùm gian phòng của tiểu công chúa, Thái y từ từ mở miệng: "Bệ hạ, thứ cho lão thần vô năng.

Tiểu công chúa hiện tại thực sự rất nguy kịch, chưa thể tìm ra thuốc giải cho loại độc đặc chế này."Diêu Giang Văn nắm chặt tay áo, cố bình tĩnh, gằn giọng: "Vậy phải làm thế nào?"Lão kính cẩn đáp: "Đây là loại độc đặc chế từ các loại cây bí dược trên thảo nguyên mà chỉ có tộc Lăng Vũ mới biết được cách trồng và cách giải được nó.

Loại độc này tuy không màu không vị nhưng sẽ từ từ ngấm vào lục phủ ngũ tạng rồi khiến người ta chết dần chết mòn, chúng ta bây giờ chỉ còn - ..."Lão Thái y còn chưa kịp nói hết câu thì từ cánh cửa phòng một bóng đen lao ra nhắm thẳng mũi kiếm vào Nguyệt Oanh, nàng sững người bất động, Diêu Giang Văn nhanh chóng lấy kiếm cản hắn, một chân đánh hắn ra sau.Thích khách bật ra, đập lưng vào cột xà lớn.


Đôi mắt hắn lộ rõ vẻ hung ác nhìn thẳng về phía Nguyệt Oanh.Thái y sợ hãi đến không dám la lớn, run bần bật nghe Thái tử ra hiệu lui về phía sau bảo vệ công chúa.

Diêu Bách cũng xông vào bảo vệ mẫu thân."Mẫu hậu, người có sao không?", hắn nắm chặt tay Nguyệt Oanh đưa nàng lùi lại phía sau.Lúc này, chính điện đã bị thích khách tràn vào, giết hết toàn bộ cung nhân còn sót lại, những gián điệp cũng lộ diện hung ác xông vào phòng này.

Cục diện trước mắt đã vô cùng nguy hiểm.Cánh cửa lại một lần nữa bật mở, hình bóng thiếu niên dũng mãnh lao tới như cơn gió giao đấu với thích khách.Diêu Bách có thể ngửi được mùi của chiến trường trên người thiếu niên sau nhiều năm chinh chiến.

Mạnh mẽ, âm thầm lại tàn ác với địch."Các ngươi có một kế hoạch hay đấy."Câu khen của Tạ Chi Viễn cũng là câu tiễn biệt cho thích khách bị một đao xuyên tim chết ngay tại chỗ.Máu tươi bắn lên y phục xanh lục của hắn, trên thanh đao đã theo hắn giết địch từ năm mười bốn tuổi.

Đôi mắt lạnh lùng từ từ quay người lại."Bệ hạ và nương nương vẫn nên cẩn thận, thích khách đã tràn vào đây rồi."Tạ Chi Viễn thoáng nhìn nét mặt kinh hãi của Nguyệt Oanh khi nhìn tên thích khách, lại vô tình nghe thấy tiếng thở nặng nề của Diêu Ái sau màn che.

Hắn ngửi được một mùi hương quen thuộc, mùi đậm đặc hơn cả máu người.Mi mắt rũ xuống, khóe môi cong lên, hắn lẩm bẩm: "Xem ra cũng sắp chết rồi."Tạ Chi Viễn lấy tay áo lau máu, quay người nhìn thấy vết đen sau cổ thích khách, nheo mắt trầm tư một lúc.

Hắn đột nhiên cười thầm, vẻ mặt tràn ngập ý tứ đáng sợ nào đó."Đúng là hài hơn cả kinh kịch."Diêu Giang Văn lại chưa từng chứng kiến Tạ Chi Viễn trên chiến trường ngược lại có chút sợ hãi không biết nên nói gì.

Hắn ngỡ ngàng nhìn thiếu niên có biểu tình đáng sợ sau khi thẳng tay giết người.Sau cánh cửa sổ chỉ có một động tĩnh nhỏ cũng không qua được mắt Tạ Chi Viễn.

Diêu Bách lại nhìn Tạ Chi Viễn với một loại ánh mắt ngưỡng mộ."Ca ca!"Mọi người đồng thời nhìn ra cửa chính một lần nữa.Nghe tiếng gọi của tiểu muội, ánh mắt đáng sợ của Tạ Chi Viễn liền mất hút, tiếng gọi ngọt ngào của muội muội trước giờ vốn ngang bướng như tan chảy trong lòng hắn.

Nàng trước giờ chưa từng gọi hắn một tiếng "Ca ca", chưa bao giờ ngoan ngoãn như hôm nay.Tuyết Nhi gấp gáp chạy tới, thở gấp nhìn mọi người trong phòng, không quên thi lễ với Diêu Giang Văn: "Bệ hạ.""Phụ thân đã diệt hết toàn bộ thích khách ngoài điện cùng Cẩm Y Vệ rồi, muội sợ còn vài tên lẩn trốn nên mới tới đây báo cho huynh biết."Tạ Chi Viễn khép hờ mi, cười khẽ.


Cả hắn và Tuyết Nhi tựa hồ nghe được toàn bộ chuyển động trên mái nhà.Hắn xoa nhẹ tóc muội muội, dịu dàng bảo: "Muội không cần lo lắng, ngoan ngoãn ở lại đây giúp đỡ mọi người, ca ca đi một lúc là sẽ về với muội."Tuyết Nhi gật đầu, ánh mắt rất tin tưởng hắn rời đi bằng cửa sổ.Diêu Giang Văn lúc này mới lên tiếng: "Nhị tiểu thư, ngươi thật dũng cảm."Tạ Tuyết Nhi quay đầu, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh giữa lúc nguy hiểm tứ phương.

Nàng vẫn giữ được nét trong sáng, lanh lợi khôn ngoan hiếm tìm giữa các tiểu thư thế gia.

Nét này lại vô tình đi vào mắt Diêu Bách.Tuyết Nhi mỉm cười như những con người có cốt cách cao quý đã ngấm vào trong xương cốt."Chẳng qua mấy năm lưu lạc của thần nữ nơi chiến trận cũng đã tôi luyện cảm giác không biết sợ là gì thôi ạ."Nàng nhún gối nói tiếp: "Xin hoàng thượng hãy đặt tính mạng công chúa lên hàng đầu trước đã.

Đêm nay, thích khách chỉ sợ là không dễ bỏ cuộc."Diêu Giang Văn vội vàng vứt thanh kiếm xuống đất rồi chạy vào trong xem con gái.

Nguyệt Oanh vẫn đứng bất động ở đó, Diêu Bách đỡ nàng còn không vững ngã sụp xuống đất."Nương nương chắc là kinh sợ rồi nhỉ?"Nguyệt Oanh run cầm cập ngước mắt nhìn Tuyết Nhi, trên trán nàng ta thoáng chốc đã thấm đầy mồ hôi lạnh.

Diêu Bách ở bên vẫn không ngừng lo lắng hỏi han.


Từ trước đến nay, trong triều hiếm thấy vụ ám sát nào tàn nhẫn tới mức này.

Không phải là dễ để nhận ra đáp án.Và điều may mắn hơn nữa là trong triều lại có những vị còn tàn nhẫn gấp nhiều lần thích khách.

Chúng giết người dứt khoát và lãnh khốc bao nhiêu thì bọn hắn còn tàn nhẫn và kinh khủng hơn gấp nghìn lần.Tuyết Nhi cười giễu cợt nhìn Nguyệt Oanh ngồi dưới sàn.

Diêu Bách cau mày, khó chịu hỏi nàng: "Nhị tiểu thư, ánh mắt này của cô mang hàm ý gì?"Nàng nghiêng đầu, hai tay giấu trong tay áo rộng rồi đáp: "Chẳng có hàm ý gì cả.

Chỉ cần người biết tự nhận thấy được hậu quả là đêm nay thần mới có thể ngủ ngon được, điện hạ."Đáp án ngay trước mắt ta rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận