Không được nhìn bất kỳ kẻ
nào.
Bị lời nói nửa đe dọa nửa trêu đùa của hắn hù dọa, đôi mắt sáng
của Mặc Kỳ mở thật to, thiếu chút nữa vấp phải đá cuội dưới chân: “A! Đừng… Đừng
nha! Ca ca, ta không dám nữa, ta nói lung tung rồi…”
Không cần quay đầu lại, hắn cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng của
tên thiếu niên vừa kinh hoảng lại vừa trẻ con kia, nét cười bên môi càng sâu,
chói mắt như ánh nắng ấm áp trong cơn gió dịu êm thổi tới trước mặt.
Lạc Cơ Nhi hơi liếc mắt, bắt được hình ảnh khuôn mặt đang cười
kia.
Nếu như đây không phải là khuất nhục, nếu như đây không phải là
thù hận, nàng nhất định sẽ yêu phải người nam tử chói sáng đến lóa mắt này đi?
Hắn như là thứ độc dược cám dỗ nhất, xâm nhập vào lòng người, bá đạo không cho
nàng mặc kệ, không cho nàng lùi bước, mà giờ khắc này, nàng thậm chí, không thể
dời mắt đi khỏi hắn.
Sợ. Thật là rất sợ.
Sợ cứ như vậy rơi vào dưới tay giặc, lại càng không thể nào
thoát thân!
~~~~ Vficland.info ~~~~
Buổi tiệc xa hoa.
Dường như cảnh ca múa mừng thái bình thịnh quốc như vậy sẽ là
vĩnh viễn.
Nếu như nàng chưa từng bước vào hoàng cung này, có lẽ vĩnh viễn
cũng không biết ở đây có ẩn dấu nhiều thứ đáng ghê tởm và dơ bẩn như vậy. Nàng
bước từng bước nhỏ dừng lại bên cạnh cửa, ánh nến có chút mờ ảo, khuôn mặt dịu
dàng mà non nớt của nàng lẳng lặng nghe tiếng động ồn ào và vui vẻ ở bên trong,
cặp mắt bình tĩnh như nước, nhưng dưới chân đột nhiên dừng lại, không dám
tiến lại gần chút nữa.
Một đôi tay, tìm được cổ tay áo của nàng, tìm được những ngón
tay mềm mại lạnh lẽo kia.
“Vì sao lại lạnh như vậy…” Thu những ngón tay mềm mại kia vào
trong lòng bàn tay, đem độ ấm nóng cháy truyền vào cho nàng, Mặc Uyên nói nhỏ,
cúi đầu nhìn thân thể có chút cứng ngắc trước mặt mình.
Lạc Cơ Nhi hoàn hồn, ngước mắt lên liếc nhìn hắn, lại dời ánh mắt
đi, chậm rãi lắc đầu, “Không biết…”
Chỉ là, vào lúc đó, cặp mắt của nàng đảo qua chiếc long ỷ màu
vàng hoàng sắc tôn quý ở trên đại điện kia.
Quyền thế cùng tôn quý như vậy, khí phách cùng bức bách như vậy,
đối với nàng, lúc nào cũng cẩn thận dè dặt như ở trong lớp băng mỏng, nhưng vẫn
là không trốn thoát khỏi kiếp nạn.
Một chút đau đớn nhỏ nhoi, nổi lên trong lòng.
Sau gáy bỗng nhiên bị một bàn tay luồn vào, ôn nhu chế trụ cổ của
nàng, Lạc Cơ Nhi hơi giật mình, chớp chớp mi, nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng đến
bức người của hắn tới gần, mang theo ôn nhu khiến người khác nghẹt thở.
“Tí nữa đến đại điện, không được nhìn bất kỳ kẻ nào…” Trong ánh sáng
mờ ám, cặp mắt của hắn tỏa ra ánh nhìn ấm áp, hơi thở nóng cháy bá đạo làm nàng
quay cuồng, “Mặc kệ là hoàng thân quốc thích hay là cung phi hậu quyến, hết thảy
cũng không được nhìn, biết chưa?”
Trong cặp mắt đơn thuần của nữ hài non nớt có ý nghi hoặc, bị
lôi ra khỏi mạch suy nghĩ kia, hơi giật mình mà hỏi: “Nhưng mà… Vì sao…”
Lời còn chưa dứt, bờ môi đã bị hơi thở nóng cháy kia chiếm đoạt,
khiến nàng trong nháy mắt không thể hô hấp!
Lạc Cơ Nhi cả kinh, trái tim đập mạnh vài nhịp, đôi tay bé
nhỏ đột nhiên nhanh chóng bị nắm lấy, ngay sau đó, thanh âm hắn tràn ra khỏi bờ
môi kề sát nhau của hai người: “Thực là lòng tham không đáy… Nam nhân đẹp nhất
Lạc Anh quốc đang đứng trước mặt nàng, nàng còn muốn đi nhìn ai nữa? Hả?” Nói
xong, giống như trừng phạt, hắn cắn môi nàng một chút!
A… Hơi đau đớn khiến Lạc Cơ Nhi nhíu mày, trong mắt có chút ủy
khuất.
“Ta… Ta cũng không nghĩ muốn nhìn ai…” Nàng nhỏ giọng giải
thích, hoàn toàn không biết sao hắn sao lại thích chiếm giữ đến vậy, ngay cả việc
nàng nhìn ai cũng muốn quản.
Chỉ trong nháy mắt, đôi môi kề sát kia chậm rãi dời đi, Mặc Uyên
chăm chú liếc mắt nhìn nàng, nắm eo lưng nàng, bên môi nở một nụ cười yếu ớt:
“Vậy thì được…”
Lạc Cơ Nhi giật mình, còn chưa có phản ứng, trên lưng lại bị siết
chặt, hắn bá đạo thu nàng vào trong lòng, vài bước đã đi vào trong đại điện.
Ngọn đèn mãnh liệt mà đẹp mắt, trong nháy mắt tỏa ngập tràn
trong mắt nàng!
—— Hắn biết những lo lắng cũng khiếp đảm của nàng, một phen trêu
chọc vừa rồi, chỉ là để khiến nàng tạm thời buông lỏng đề phòng, hắn biết Lạc
nhi rất dễ bị tổn thương, nên khiến hắn phải dùng hết mọi cách để bảo hộ nàng.
Bởi vì từ cửa bên tiến vào, cũng không có nhiều người chú ý tới
bọn họ.
Đang muốn ngồi yên xuống, nàng vẫn bị ép buộc gắt gao bám vào
lòng hắn như trước, giống một con mèo con bám lên người ta, không thể động đậy.
Cho đến khi hoàng đế cùng phi tần xuất hiện, cho đến khi rượu
quá ba tuần, nàng nhu thuận không hướng lên điện liếc mắt nhìn bất cứ cái gì một
cái, chỉ là thản nhiên nhìn mâm đựng trái cây cùng trà bánh trên chiếc bàn trước
mặt, nàng cố gắng quên đi những giọng nói này, giọng nói của hoàng đế, giọng
nói của các phi tần, lời khen tặng nịnh nọt của các đại thần, đối với
nàng hết thảy đều không liên quan.
Nâng thêm chén rượu mạnh lên uống, cặp mắt Mặc Húc lướt qua mọi
người, rơi vào thân hình nhỏ nhấn kia.
Vì sao, nàng không nói lời nào, dù bất động, cũng có thể khiến hắn
tâm thần không yên?
Giống như là một bông hoa anh túc, hắn chưa nếm thử mà cũng đã
say, thật không biết nếm rồi thì sau này có nghiện hay không, hay có lẽ rốt cục
cũng không cai nổi?
Công công bên cạnh nhìn vị đế vương kia một lúc lâu, rốt cục nhịn
không được, tiến lên.
“Hoàng thượng… Thất vương gia chờ ở thiên điện đã lâu rồi, buổi
tiệc lần này cũng chủ yếu là làm vì ngài ấy, Hoàng thượng có phải… nên tuyên
ngài ấy lên điện?”
Giọng nói của công công làm hắn trong nháy mắt có phần thanh tỉnh.
“Được.” Hắn lạnh giọng đáp lại, không có nửa phần vui sướng.
Có được sự chấp thuận, công công đứng dậy, thanh âm bén nhọn mà
cao vút trong chốc lát vang vọng toàn bộ điện: “Tuyên —— thất vương gia điện hạ!”
Âm cuối của lời tuyên triệu lượn lờ, mọi người đều ngừng chén rượu,
ánh mắt có chút hiếu kỳ nhìn về phía cửa đại điện——
Một lát sau, mọi người rốt cục cũng nhìn thấy được, thiếu niên
tuấn lãng khí khái kia.
Như ánh sáng mặt trời vừa xa hoa mỹ lệ và mãnh liệt, mang theo vẻ
tự do cùng cương ngạo, xé rách toàn bộ sự nặng nề của buổi tiệc, hắn đi tới,
dọc đường đi không nhìn ai hết, chỉ lúc đi ngang qua chỗ Mặc Uyên ngồi thì,
dáng vẻ tươi cười kia càng thêm sáng chói như ánh ngọc, tiếp đó quay đầu về
phía thân ảnh chí tôn cao quý trên đại điện kia, quì một gối, giọng nói mang
theo chút trẻ con vang lên trên điện: “Mặc Kỳ tham kiến Hoàng thượng!”
Mãi đến lúc tiếng nói hạ xuống, trong chốc lát, tinh thần mọi
người mới từ khiếp sợ phục hồi trở lại.
Mặc Húc vẫn như trước.
Hắn nheo mắt quan sát thiếu niên trước mặt, ánh mắt giống y như
Lan phi, mười mấy năm thời gian, không bị nhúng chàm bởi chướng khí mù mịt nơi
cung đình, hắn vẫn sạch sẽ cùng đơn thuần như vậy, sạch sẽ đến mức… khiến hắn cảm
thấy hơi chói mắt.
“Bình thân đi…” Bên môi nở nụ cười, Mặc Húc thản nhiên nói, “Mười
mấy năm không gặp, quả nhiên trổ mã đường đường thành một thiếu niên, ngay cả
Trẫm cũng nghĩ không hiểu sao tự nhiên mình lại già đi vài tuổi a… Ha ha…”
Cảm giác được sự vui vẻ của vị đế vương kia, chúng thần đều nhao
nhao mở miệng, nói đủ loại lời nói nịnh hót lấy lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...