Ngoài điện, tia nắng ban mai ấm
áp ùn ùn kéo đến chiếu về đây….
Bước chân của Mặc Uyên bị kiềm hãm
Đôi mắt hẹp dài sâu xa quét qua ngoài cửa điện, ngoài đó đông
nghịt người, tất cả bá quan văn võ, thân mặc quan phục đang ở ngoài điện chờ đợi,
dường như chỉ chờ hắn từ bên trong đi ra, ngay khi ánh mắt chạm nhau không khoảnh
khắc, mấy trăm quan viên cung kính với hắn, gạt quan phục nhất loạt quỳ lạy!!
“Thần chờ lệnh! Khẩn cầu Uyên vương điện hạ thương xót bách tính
Lạc Anh, xuất binh Hồ Duệ, bình ổn phản loạn!!”
Thanh âm rền vang chung quanh, chiếm toàn bộ cung điện, dư âm
còn vọng lại……
Cảnh tượng không thể dự liệu lại đến, trong tia nắng mai sáng rực,
có đủ bách quan và tiếng hô chờ lệnh, quan phục màu đỏ tía trước mắt lan tràn
thành một miền biển.
Khẩn cầu Uyên vương điện hạ thương xót bách tính của Lạc Anh quốc.
Xuất binh Hồ Duệ
Bình ổn phản loạn
Hắn như ngưng đọng tại chỗ.
Có hơi chói mắt với ánh mặt trời, hắn nheo mặt lại, trong lòng
dâng lên một cảm xúc khác lạ, như là một cơn sóng to ngất trời, dồn hắn vào đường
chết không có chỗ chôn…
Hắn vẫn còn nhớ rõ lúc trước, cũng trên đại điện nghiêm
trang này, khi còn là thiếu niên chính mình tự nguyện khoác lên người bộ quân
phục, chỉ vì địa vị của mẫu hậu và người nữ tử hắn ngưỡng mộ, vì việc nghĩa mà
không phản đối chờ lệnh chinh chiến!
Cũng là một ngày như vậy, tiếng khẩu hiệu
nổ vang cả một toà hoàng thành, hắn quất roi thúc ngựa, dẫn đầu vạn tướng sĩ mà
đi, nhưng ai biết nửa năm sau lúc chiến thắng trở về thì nghênh đón, lại là…
Trong ánh mắt hiển hiện sự đau đớn, thân thể Mặc Uyên hơi chấn động.
Lại nghĩ tới chuyện đó sao…
Hắn mỉa mai bản thân, thì ra đã lâu như vậy rồi, hắn vẫn để tâm
đến thế.
Có thể nói, chuyện này như rể cây chôn sâu trong lòng hắn, đau
nhức đến xé rách cả tâm phế cũng không thể tiêu tan, trong đầu hắn hiện lên
hình ảnh khuôn mặt tuyệt thế mị hoặc của mẫu hậu lúc trẻ tuổi, bắt đầu kể từ
ngày đó, mị hoặc như vậy, cho dù hắn có vui sướng hay cùng cực bi thương đều
không đổi trở về, chỉ trong nháy mắt, bà mất đi trong tuyệt vọng, tại lúc hấp hối
dù có giãy dụa và phản kháng, vẫn hương tan ngọc nát…
Cố nén sự mỉa mai trong lòng, đôi môi nam tử tà mị nở nụ cười nhạt
nhẽo và vô tình, hắn vững vàng bước đi, giẫm vào vạt áo đang quỳ của bách quan,
đầu không quay lại liền rời xa đại điện!
“Quỳ nhiều hại thân… Chư vị đại nhân mời trở về đi, Mặc uyên
ta…. Không dám nhận đâu….”
Gió mang đến từng câu từng chữ, như một màn sương mù lượn lờ bay
vào trong tai của trăm người, trong nháy mắt, ù tai! Sắc mặt bách quan tái nhợt,
vạn phần xấu hổ quỳ tại chỗ nhìn bóng lưng của nam tử kia rời đi, bọn họ hẳn là
đoán ra được, hẳn là hắn nhất định sẽ không đáp ứng…
Lấy lại tinh thần, Đế Vương
tôn quý mà hốc hác đã đứng ngay cửa đại điện, mắt dừng ở nam tử tà mị đi xa
kia, trong con ngươi rốt cục cũng nổi lên sát khí bừng bừng.
Hắn biết đằng sau đang xôn xao.
Hắn biết chúng dân sẽ lấy giọng điệu gì để nghị luận về Uyên
Vương tài trí nhất Lạc Anh Quốc lại không thèm để tâm nguyên vọng của bách
tính.
Hắn cười nhạt, đem những thứ có thể dự đoán trước đó nghiềm nát
ngay tại đáy mắt.
Mẫu hậu, việc nên đến nhất định sẽ đến, người thật tốt nhìn Uyên
nhi của người như thế nào đem toàn bộ thiên hạ đạp dưới chân!
Tí tách.
Tí tách, tí tách.
Giọt mưa rơi xuống, đọng lại trên mu bàn tay của nàng.
Bỗng nhiên ý thức như được minh mẫn trở lại, Lạc Cơ Nhi chậm rãi
nắm bàn tay bé nhỏ lại, kinh ngạc nhìn thứ ẩm ướt trên mu bàn tay mình.
Ánh sáng âm u, thân thể nhiềuỏ bé của nàng tựa vào vách tường,
có chút hoảng hốt.
Đây là lần thứ mấy bị nhốt vào đại lao?
Nàng không nhớ rõ lắm.
Địa lao hoàng cung, thật đáng sợ.
Nàng vẫn nhớ rõ một đêm kia khi vừa bị đưa đến thì nàng đi từ cửa
nhà lao này đến mấy trăm song sắt khác, nhiều bàn tay bẩn thỉu giãy dụa doạ
nàng sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch! Nàng nghe thấy tiếng thét chói tai của vài
người, giống tiếng của người khác có thể làm cho bọn họ ngửi được mùi hi vọng,
bọn họ tràn ngập khát vọng cùng oan ức liều mạng với tay, như là muốn dùng thân
thể đầy máu kia phá tan hết cửa nhà lao sắt thép, bọn họ phát điên, mất trí
gíông như hung thần ác quỷ!
“Bọn họ rất nguy hiểm, tốt nhất đừng trêu chọc bọn họ.” Đây là
thị vệ áp tải nói với nàng, “Cô nương bảo trọng chính mình”
Cũng may, nàng bị nhốt trong một gian tù độc lập.
Được ở trong một gian riêng duy nhất, một thân ảnh âm u không
nhúc nhích ngã trên đống rơm đang ngủ say, vừa âm trầm vừa tĩnh mịch dày đặc.
Hình như từ trước giờ đều như vậy, sinh mệnh của nàng, từ lúc Đằng
An bị diệt, dường như mãi mãi có một khắc yên tĩnh như vậy.
Thứ yên tĩnh đó đánh vào tận xương tuỷ, khiến nàng sợ đến cực điểm,
nhưng vẫn là bất lực.
Nhắm mắt lại, nàng chỉ có thể nghe thấy một thanh âm, thấy hình ảnh
một người, là nam tử tà mị tuấn nhã kia nắm lấy tay mình, dịu dàng như nước hôn
lên trán nàng, giọng hắn trầm ổn khàn khàn như thôi mien, hắn nói, không cần phải
sợ.
Thế nhưng, nàng thật sự rất sợ.
Sợ sự tĩnh lặng như vậy, sợ sự tĩnh mịch như vậy, sợ cả cái cửa
sắt rắn chắc kia sẽ vĩnh viễn nhốt nàng lại.
Mở mắt ra, hiện ra trước mắt một mảnh ấm áp, hơi nước bốc lên,
làm cho đôi mắt trong suốt của nàng bị một màn lờ mờ sương trong suốt bịt kín.
Nàng hận, hận vì chính mình lại nhớ đến tên nam nhân kia, hắn như cây anh túc,
khiến cho người từng nếm một lần ngon ngọt sẽ không muốn từ bỏ, đầu ngón tay của
nàng hung hăng cấu xé chính lòng bàn tay nàng, dùng cái đau đớn sắc nhọn để nhắc
nhở mình thức tỉnh nàng từng chịu lăng nhục, thân nhân của nàng, đất nước của
nàng, không thể vì sự thương tiếc của nam tử kia mà quay đầu lại!
Rầm—
Tiếng xích sắt va vào nhau ngoài cửa lao chợt vang lên.
Lạc Cơ Nhi kinh ngạc nhìn thấy ngoài cửa có vài người dũng mãnh
không biết từ lúc nào đã tiến vào, ánh sáng lờ mờ, nàng không nhìn thấy rõ thân
ảnh của bọn họ, chỉ nghe được tiếng lanh lảnh của một người vang lên, mang theo
nhiều vị tiếc hận: “Cơ Nhi cô nương, Tạp Gia đến đây đưa chút đồ ăn cho ngươi,
điều kiện trong lao khắc nghiệt, không giống như ở nhà cô nương sao chịu đựng
được, Qua đây, cầm lấy đi….”
Cửa sắt được mở ra một chút, một hộp thức ăn khắc hoa văn tinh xảo
được đưa vào, một bàn tay cầm vào phần nắp đậy phía trên, tức thời hương thơm
ngát toả ra bốn phía…
Lạc Cơ Nhi nhìn hộp thức ăn kia, trong nháy mắt có chút giật
mình.
Ánh mắt trong suốt và uể oải của nàng giơ lên, muốn nhìn
rõ tướng mạo của người kia, nhưng trước sau vẫn là phí công.
“Tạp Gia đời này a, không thể nhìn thấy người chịu khổ… hơn nữa
ngươi lại là một tiểu nữ trong sáng như vậy, Tạp Gia ta, là đau lòng không nỡ,
” Âm thanh yếu ớt như uỷ mỵ, con ngươi của người kia hiện lên một tia sắc bén,
trong bóng tối u ám càng đặc biệt nổi bật, “Thôi, mau ăn đi…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...