Rốt cục cũng ý thức được trong điện một thân nguyệt sắc (*xanh nhạt) xinh đẹp
kia, Mặc Húc chau mày, “Hôm nay ái phi có khách?”
Uyển phi giật mình, thản nhiên giải thích: “Là một tiểu nô tì trong Uyên vương
phủ, lần trước thần thiếp thấy thích, liền xin Uyên Vương điện hạ mời nàng đến,
trùng hợp thay Hoàng Thượng lại thấy, Hoàng Thượng nếu như không thích,
thần thiếp bảo nàng trở về cũng được.”
Tiểu nô trong Uyên vương phủ…
Chỉ mấy chữ ít ỏi rõ ràng, trong lòng Mặc Húc liền nổi lên từng đợt sóng nhè
nhẹ…
Đôi mắt hẹp dài của hắn chăm chú nhìn thân ảnh im lặng kia, bỗng nhiên nhớ tới một mùi hương đã mấy ngày nay quanh quẩn trong lòng kia, tuy nhạt ,
nhưng không hề tan đi… Hắn nheo mắt lại đi đến trước mặt nàng, càng đến
gần, cảm giác ấy liền càng thêm mãnh liệt.
Đêm ấy, ánh trăng trêu người, nước da tuyết trắng.
Hắn nhớ nàng đã run rẩy hoảng sợ trong lòng mình, nhuyễn ngọc ôn hương,
khiến hắn không khống chế được, suýt nữa thì cứ như vậy buông lơi bản thân.
Nữ tử kia giống như cây anh túc khiến người si mê, im lặng quỳ, giống như lần
đầu gặp nàng. Hắn nhớ rõ trong gió lạnh nàng không thể che đậy thân thể bởi
quần áo đã bị tàn phá, và khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp non nớt nhưng quật
cường, nàng luôn là vậy, cho dù im lặng đứng giữa đám đông, trong nháy mắt
cũng có thể cướp đi hơi thở của hắn.
“Thì ra là ngươi”. Hắn khẽ giọng nỉ non, môi nở nụ cười nghiền ngẫm, trong
mắt hắn chưa từng có sự ôn nhu, bao phủ nữ tử nhỏ bé kia.
Đầu lông mày có chút buồn bực, Uyển phi lạnh giọng nhắc nhở: “Thấy Hoàng
thượng, ngay cả nói cũng không nói sao? Cho dù thế, cũng vẫn phải thỉnh an
chứ, ngươi cho rằng…”
Khẽ nhấc tay, trong mắt Mặc Húc hiển hiện ánh nhìn sâu xa, ngăn lời nàng lại.
Lời nói Uyển phi nghẹn lại trong cổ họng, có hơi trố mắt nhìn hắn——hắn chưa
bao giờ làm vậy, nàng chẳng qua chỉ quở trách một nô tài có hai câu, đã bị cắt
ngang rồi……
“Trên điện rất lạnh, không cần quỳ”. Hắn thản nhiên nói, cứ như bị mê hoặc,
chờ nàng ngẩng đầu. Mấy ngày không gặp, hắn lại có chút nhớ nhung ánh mắt
trong suốt kia…
“Tạ Hoàng Thượng.”Có hơi khó khăn mà thốt lên mấy chữ, Lạc Cơ Nhi đứng
dậy, cúi đầu, cũng không nhìn thẳng người nam tử uy nghiêm khiếp người
trước mắt.
Một mùi hương nhẹ dịu phảng phất quanh mũi nàng, Mặc Húc nháy mắt bừng
tỉnh, không biết có phải nguyên nhân từ huân hương trong điện này hay là cái
khác. Không thấy rõ mặt nàng, Mặc Húc có chút ảo não, nhưng giật mình thấy
khuôn mặt trắng nõn của nàng nháy mắt ửng đỏ, thật là bắt mắt.
Cử chỉ điên rồ, hắn vươn tay, tìm được cằm của nàng, khiến nàng khẽ chau
mày trốn tránh, cố ý chậm rãi nâng mặt của nàng lên, rốt cục thấy được một hồ
nước trong suốt, hơn nữa đồng thời, thấy vết đỏ xuất hiện trên mặt trái nàng,
hằn lên khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm……
“Sao lại thế này?”Hắn lạnh lùng hỏi, đúng lúc tiến vào điện với tâm trạng khó
chịu, cơn tức giận nổi lên trong lòng.
Uyển phi nháy mắt bối rối, nấp sau lưng nam tử kia, thần sắc có hơi e ngại nhìn
sắc mặt lạnh lùng của Lạc Cơ Nhi, nắm chặt chiếc khăn lụa trong tay.
Nàng đang căng thẳng, trên người vị thiên tử này tự nhiên có hơi thở uy hiếp
khiến nàng nháy mắt hít thở không thông…
Bình tĩnh né tránh sự đụng chạm của hắn, Lạc Cơ Nhi lãnh đạm từng bước lui
về phía sau, “Vào cửa không cẩn thận quan sát , thật không ngờ rõ ràng như
vậy…” Cuối cùng, để lại một câu, “Cơ Nhi biết sai, không nên để Hoàng
Thượng lo lắng.”
Nàng không muốn có quan hệ gì với hắn, trực giác nói cho nàng đây là một vị
đế vương nguy hiểm, ngay cả đụng chạm nàng cũng không muốn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...