Tuyệt Ái Nô Phi

Chỉ hai chữ ngắn ngủn nhưng lại làm lạnh dọc sống lưng Lạc Cơ Nhi, vẻ sắc

bén trong mắt lập tức tỏa ra…

Chỉ trong nháy mắt, nàng cảm nhận được ánh mắt của hắn từ đằng sau, mang

theo hàn khí lạnh thấu xương hướng tới gần mình, làn nước ấm áp vỗ về da thịt

nàng, cũng không thể làm dịu đi cảm giác cứng đờ của thân thể.

Lại sợ hắn…

Vẫn còn sợ hắn…

Dường như thật lâu sau, cảm giác đôi giày thêu rồng viền vàng bước tới gần,

Lạc Cơ Nhi theo bản năng lặn sâu xuống, để làn nước ấm áp bao phủ xương

quai xanh, nhưng lại lo lắng bị ngã vào giữa ao, hai tay yếu ớt bám trụ bờ đá

cuội trắng mịn, dùng sức lực còn sót lại, cố gắng xua tan sự yếu ớt mỏi mệt

đến cực điểm…

“Nô tì… nô tì không phải cố ý, nô tì chỉ là…” Quỳ trên mặt đất, Bích Dao không

nhịn được nước mắt, khóc nức nở lên tiếng, “Nô tì chỉ là đau lòng thay Uyển

chủ tử, nàng không làm sai điều gì.

Không nên hận nàng, lại càng không nên liên lụy đến người khác, các nàng


không xứng.”

“Ngươi thật nhiều chuyện.” Câu nói thanh tĩnh mà âm lạnh ngắt đi tiếng khóc

nức nở của nàng ta, đôi mắt thâm sâu của Mặc Uyên bùng lên ngọn lửa, chậm

rãi đi đến trước mặt nàng, lạnh lùng nhìn xuống: “Trái tim của Bổn vương đặt ở

đâu, là do ngươi quản sao?”

Bích Dao yên lặng, nước mắt kinh ngạc viền quanh hốc mắt, không biết làm sai

điều gì.

“Nô tì…”

“Đủ rồi,” Hắn thản nhiên ra lệnh, trong lòng nổi lên sự bực bội ngột ngạt, hắn cúi

người xuống, ngón tay thon dài nâng mặt nàng lên, lạnh lùng nhìn vào ánh mắt

nàng ta, “Ta nể mặt người đó nên không động đến ngươi, nhưng vẫn không

cho ngươi quyền lực khoa tay múa chân đối với nữ nhân của ta. Thông minh

một chút, đừng để bổn vương mất đi lý do bao dung cho ngươi… Ngươi có thể cút rồi.”

Hắn giật mình nhớ tới một màn tại Tích uyển cung, nữ tử hắn từng trân ái mắt

ngấn lệ, không thể khống chế lại dựa vào lòng hôn hắn, kể ra nỗi khổ của nàng


cùng những ẩn nhẫn bất đắc dĩ… Trong lòng hắn càng trỗi dậy thêm nhiều bực

bội, trong đầu hiện lên một bóng hình khác, nhu nhược nhưng kiên cường,

nàng kháng cự, nàng bài xích, nàng không chút nào yêu thích những hành động

biểu lộ chân tình ngẫu nhiên của hắn. Hắn liền càng không buông tha được, chỉ

có nhìn nàng đau đớn, nhìn nàng khổ sở, giãy dụa, mới có thể cảm giác được

chính mình thực sự tồn tại. Hắn muốn mở trái tim đóng chặt của nàng ra, dù

nàng không tình nguyện cũng phải chấp nhận những đụng chạm cùng ôn nhu

của hắn…

Mấy câu ngắn ngủi khiến Bích Dao giật mình, nước mắt vòng quanh không dám

rơi xuống, kinh hoảng, nhìn vào mắt hắn, đôi mắt hiện lên ánh nhìn đỏ như máu,

nàng biết mình đã chạm trúng cực điểm của hắn, ánh mắt sợ hãi rơi xuống,

nước mắt rớt xuống bên cạnh ao: “Dạ.”

Bước chân sợ hãi, hơi chật vật đi xa khỏi.

Ở bên cạnh ao đã đủ quá lâu, cũng đã xem quá lâu rồi, Lạc Cơ Nhi chỉ cảm

thấy đầu óc một trận choáng váng, hơi nóng dày đặc, nhập thẳng qua mũi vào

hơi thở của nàng.

Mùi thơm dịu quyến rũ thoang thoảng quanh quẩn ở chóp mũi, Mặc Uyên nhíu

mày, chậm rãi ngồi xổm xuống, dừng mắt ở bóng hình trước mắt —— mái tóc

ướt sũng phơi bày trên bờ vai trần, mặt nàng nhàn nhạt ửng hồng, trên da thịt

vốn trắng nõn cũng nhuốm màu ám muội như vậy, thân mình nàng có chút bất

ổn, chỉ khẽ cắn môi dưới mới duy trì được một chút thanh tỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui