Thỏa mãn vì sự nhu thuận của nàng, động tác của Mặc Uyên nhẹ nhàng hơn, không đối với nàng tàn nhẫn như lần đầu tiên.
Những nụ hôn liên tiếp phủ lên thân thể phập phồng ấm áp của nàng, hắn cứ như vậy mà bị mất đi lý trí.
Quả thực…
Quả thực nàng và cô gái này rất giống nhau.
Mà nàng lúc này chắc hẳn đang nằm trên long sàng, dùng nụ cười mị hoặc của nàng ta để làm hoàng đế vui lòng, có bao nhiêu người đàn bà cam tâm tình nguyện phục vụ hầu hạ hắn, hắn chính là người tà mị mà tuyệt mỹ nhất Lạc Anh quốc – Uyên Vương, chỉ vì một đạo thánh chỉ chết tiệt, nàng lại kiên quyết bước vào hoàng cung trở thành phi tử cao cao tại thượng.
Tình cảm của hắn đối nàng có thật là còn kém hơn so với sự khiếp sợ hoàng đế trong lòng nàng không?!
Đáy lòng dâng lên một nỗi thê lương khiến hai mắt Mặc Uyên trở nên mơ hồ, mỗi ngày hắn đều triệu những người đàn bà khác nhau lên hầu hạ, thế nhưng vẫn không thể dứt bỏ quên được sự xinh đẹp của nàng, thế nhưng chỉ khi ở cùng Lạc Cơ Nhi, khát vọng của hắn không bị biến mất mà trái lại càng ngày càng nghiêm trọng!
Kêu lên một tiếng đau đớn, hắn rút ngón tay ra ngang tàng bạo ngược mà lấy thân thể thay thế, đột nhiên động thân!
“A…”
Đã chịu đủ mọi sự tàn phá, nơi mềm mại của nàng lại một lần nữa bị lực mạnh banh ra, hắn thở dốc, cảm giác thỏa mãn lan ra khắp toàn thân, không để người ở dưới thân thích ứng đã điên cuồng chuyển động theo nhịp.
Vì sao, vì sao tất cả khuất nhục, bi phẫn, không cam lòng, giờ khắc này lại ùn ùn kéo đến trong đầu, làm Lạc Cơ Nhi tưởng gần như chết đi. Trên người mang những dấu vết đau đớn lại còn bị một cảm giác khuất nhục khác xé rách, một lần rồi lại một lần theo hắn chuyển động ra vào mà biến thành nỗi dằn vặt đến tuyệt vọng. Nàng thử cuộn mình, thử tránh né, nhưng vẫn là bị hắn kiềm chế ở dưới thân, càng mở to ra, càng tàn phá bừa bãi thật sâu bên trong.
Nàng rên rỉ ra tiếng, đôi tay kháng cự dần dần mất đi khí lực.
Rốt cục, ở lần đánh tới mãnh liệt cuối cùng, nàng liền thấy trước mắt là một mảng tối đen, trong nháy mắt nàng ngất lịm đi.
Lưu lại ở trong đầu nàng là tiếng hắn nỉ non kêu tên một người con gái…
“Tâm Uyển!”
Lạnh.
Lạnh thấu xương.
Nàng chỉ cảm thấy toàn thân mình bị ngâm ở trong vũng máu loãng, quanh thân đầy mùi, tay chân cũng giống như là bị tách rời ra, đứt đoạn, làm thế nào cũng không chắp vào được. Nàng thử mở miệng nói, nhưng lại phát hiện ra tiếng đã khàn, không phát ra âm thanh.
Một tiếng than nhẹ, nhỏ đến gần như không thể nghe thấy nhưng lại truyền vào tai nàng.
Tiếp theo đó là một cái gì đó rất ấm áp chà lau lên người nàng, từ khuôn mặt xuống dưới cằm.
Nàng giật mình tỉnh giấc, hàng mi khẽ rung động, cuối cùng chậm rãi mở mắt ra.
Ánh trăng chiếu vào trong tầm mắt, Lạc Cơ Nhi thất được một thân ảnh mờ mờ, mang theo hơi thở lạnh lùng nhưng lại dùng khăn ấm áp lau mặt của nàng, thấy nàng tỉnh lại, một chút ôn nhu trong mắt người kia liền biến mất không còn sót lại chút gì.
“Cô cô…” nàng khàn giọng kêu lên một tiếng.
Trong mắt Cô cô lóe sáng, ánh mắt trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng, để khăn xuống bên cạnh người nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...