Gương mặt hoàn mỹ của Mặc Kỳ nháy mắt trở nên đỏ ửng,
một tay đang cầm vải bông, một tay đang đang cầm lọ thuốc, gầm nhẹ nói: “Làm gì
vậy? Đã nói là ngươi nằm xoay người lại, ta sẽ thoa thuốc!”
Thực sự không đành lòng nhìn Ca Nhi lại phải chịu cảnh
đau đớn như thế nữa, Lạc Cơ Nhi vươn tay, lạnh lùng khẽ chạm tay Mặc Kỳ,
bảo hắn: “Ta sẽ thoa thuốc, ngươi có thể mang giúp một chậu nước nóng tới đây
được không ?”
Mặc Kỳ trong nháy mắt không nói gì, khẽ nghiến răng
lại, không thể làm gì khác hơn là đưa lọ thuốc trên tay giao cho Lạc Cơ Nhi,
xoay người bước tới cửa phòng.
Ra tới cửa phòng, hắn hơi ngừng bước, quay đầu lại
nhìn lại tiểu nha đầu đang nằm trên giường kia, đôi mày đang nhíu chặt, vết
thương sâu như vậy, hắn thật cảm thấy xót xa, thật không hiểu lúc đó nàng lấy
đâu ra dũng khí lớn như vậy mà hứng chịu lưỡi dao, vạn nhất lưỡi dao kia
chỉ cần lệch đi một chút , vị trí bị đâm không phải là bả vai mà là trái
tim thì biết làm sao bây giờ?
Trong lòng băn khoăn lo lắng không sao cởi bỏ được,
Mặc Kỳ nắm chặt bàn tay, quyết rời đi, trước mắt chợt thấy một bóng người, hắn
ngước mắt nhìn lên, thì đã thấy bóng đen đó chính là Mặc Uyên trong màn
đêm từ lúc nào đã đến, đôi mày như mọi khi vẫn nhíu chặt, mang theo một nỗi lo
lắng sâu sắc, cả người toát ra một trận hàn khí!
“Ca ca!” Mặc Kỳ sửng sốt khẽ kêu lên, chợt nhận
ra là hắn vừa mới từ trong cung trở về, y phục trên người vẫn còn chưa kịp
thay đổi , đã trực tiếp chạy ngay đến nơi này.
Tiếng động nhẹ nhàng, nhưng làm cho hai
nữ nhân trong phòng đều giật mình sửng sốt, tay Lạc Cơ Nhi đang cầm mảnh
vải bông khẽ run lên, thân thể bất giác cứng đờ.
Ổn định lại tâm thần, nàng lại nhẹ nhàng tiếp tục
thoa thuốc lên vết thương.
Cuối cùng, vết thương được thoa thuốc đã không còn
chảy máu nữa, Ca Nhi khẽ kéo áo lại, tựa vào giường rồi đứng dậy, hướng về
phía nam nhân cao to, tà mị đang đứng kia, nàng khẽ cuối người lại , rồi
liếc mắt nhìn Lạc Cơ Nhi, trong ánh mắt thoáng ẩn nét cười, dường như ngầm
muốn an ủi nàng.
Lạc Cơ Nhi nhanh chóng ngừng lại, tiếng bước chân
đang tiến đến dần dần ngưng bên tai, chợt có cảm giác phía sau của mình bị
một thân thể cao lớn vây lấy, chưa kịp phản ứng, thì toàn bộ thân thể
nàng đã bị ôm chặt, cả người bị dồn ép, một hơi thở dồn dập nóng bỏng
đang phả đến____
“Nàng có bị thương hay không?” Giọng nói hơi khàn,
mang theo biết bao lo lắng nỉ non truyền vào tai nàng.
Lạc Cơ Nhi chậm rãi lắc đầu.
Đi một ngày đường, cả người tràn đầy uể oải mệt
mỏi, nàng có ý nhường hắn, cũng không muốn cùng hắn tranh cãi gì nữa, chỉ là
nhu thuận trả lời, không buồn kháng cự.
Liền đó thân thể nàng lập tức bị ôm lấy, bị xoay lại
đối diện với hắn.
Nhìn thấy nàng như con mèo con yếu ớt, làm lòng Mặc
Uyên vô cùng đau xót, hướng ánh mắt nóng rực nhìn nàng, sắc mặt nàng vẫn
không có gì thay đổi, đến lúc này hắn mới yên tâm, lòng đột nhiên dịu lại,
hắn chậm rãi ôm chặt nàng vào lòng, bàn tay to lớn khẽ vuốt mài tóc mềm mại của
nàng, rồi cuối đầu, thấp giọng nói: “ Xin lỗi… Là ta không bảo vệ tốt cho
nàng…” Là bởi vì hắn đã sao nhãng, mới để cho kẻ thù có cơ hội hạ thủ! Vừa
nghĩ đến nàng đã bị vây khốn, suýt lâm vào chỗ chết, làm cho trái tim hắn cảm
thấy đau đớn không sao chịu được! Chỉ hận không thể quật ba thước đất truy tìm
cho ra bọn thích khách, rồi đem bọn chúng đốt ra tro!
“Ta không sao…” Cơn buồn ngủ một lần nữa kéo tới làm
Lạc Cơ Nhi hơi nhíu mày, nhẹ nhàng cựa mình trong lòng hắn, nhanh chóng
tìm cho mình một chỗ thật thoải mái.
Trong lòng tràn ngập một thứ tình cảm thật ấm áp, Mặc
Uyên đau lòng ôm lấy thân thể mềm mại của nàng, đi ra ngoài cửa.
Dưới bậc thang, lúc này có một đám thị vệ , nhìn thấy
hắn đi tới, liền hổ thẹn cúi đầu, cùng kêu lên : “Thuộc hạ hành sự bất lực, thỉnh
Vương gia trách phạt !”
Đôi mắt sâu xa nhàn nhạt đảo qua nhìn đám thị vệ
đang quỳ đầy dưới đất, Mặc Uyên mở miệng, giọng nói đầy thản nhiên lãnh đạm:
“Luận theo quân pháp mà xử trí”
Chỉ mấy chữ ngắn ngủi mà làm đám thị vệ đang quỳ
trên mặt đất thấy chấn động!
Những người đứng bên cạnh khẽ gật đầu: “Tuân lệnh,
Vương gia.”
Nam tử này, cả người tuấn dật ưu nhã làm người khác
phải thất thần, khí phách vương giả tự nhiên, làm người ta phải run sợ uy
nghiêm, mà lại cũng cam nguyện thần phục hắn!
Lúc này đang dựa vào lòng hắn, trái tim Lạc Cơ Nhi
chợt chấn động, bàn tay nhỏ nhắn liền nắm lấy vạt áo trước ngực hắn, “Chờ một
chút…”
Ngước đôi mắt dịu dàng sâu thẳm nhìn hắn, nàng thấp
giọng cầu xin: “Cho dù bọn họ có lỗi, người có thể nào, không phạt bọn họ, có
được hay không?”
Lông mày Mặc Uyên chợt cau lại, giọng nói của nàng mềm
mại như vậy, cử chỉ của nàng dịu dàng như vậy, thật đã làm trái tim hắn
không kiềm được mà tan chảy…
Đôi tay to lớn của hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh
ngắt, cúi người hôn lên thái dương của nàng, hắn thản nhiên cất giọng, dịu dàng
mà vẫn uy nghiêm: “ Không cần phải lo lắng.”
Quyết định của hắn, từ trước đến nay không ai có thể
làm trái.
Trong lòng Lạc Cơ Nhi chợt động, muốn rút ra khỏi
bàn tay đang nắm chặt của hắn, dạ dày nàng chợt quặn đau, một mùi vị chua xót
dâng trào lên tận cổ!
Nàng than nhẹ một tiếng, che miệng lại, muốn thoát
ra khỏi vòng tay đang ôm của hắn!
Mặc Uyên liền phát hiện ra nàng không khỏe, không cần
để ý là nàng đang đẩy ra, hắn liền cương quyết ôm chặt lấy nàng, quỳ gối xuống
đất, một tay dịu dàng xoa lưng cho nàng, nhẹ giọng lên tiếng: “ Lạc Nhi…”
Cảm giác buồn nôn mãnh liệt kéo tới, lại không thể
giãy người khỏi vòng tay của hắn, trong lòng Lạc Cơ Nhi nóng như lửa đốt, nhưng
tay chỉ có thể bám vào áo hắn, nằm trong lòng hắn cả người nàng khổ
sở nôn khan, cẩm bào của hắn bị vò đến nhàu nát, hắn cũng không
thèm để ý, chỉ nhíu mày thật chặt.
Cảm giác buồn nôi rốt cuộc cũng qua đi, trên trán thấm
đẫm mồ hôi, Lạc Cơ Nhi nằm sâu trong lòng hắn, thở hổn hển.
“Ưm….” một tiếng, nàng chỉ cảm thấy bị một nỗi mệt mỏi
rã rời hoàn toàn xâm chiếm, tứ chi không còn chút sức lực, chỉ nằm xụi lơ không
thể nhúc nhích.
Trong lúc đó, một ý nghĩ bất ngờ mãnh liệt lóe lên
trong đầu hắn!
Mặc Uyên chăm chú nhìn thân hình nhỏ bé như con chim
mệt nhoài, nhớ đến đêm khắc cốt ghi tâm đó cùng nàng, triền miên dây dưa, hắn
đã tham luyến cơ thể mềm mại, mị hoặc của nàng, không biết bao nhiêu lần
phóng thích…
Sao một khắc, hắn không thể chần chừ thêm nữa, đôi mắt
sâu thẳm chợt lóe sáng !
“Người đâu! Truyền thái y…”
_ Đầm Tĩnh Nhược
Lúc này, mặt hồ đang yên tĩnh bỗng bị khuấy động,
lăn tăn dợn sóng.
Một sợi chỉ hồng được kéo ra ngoài rèm, vị thái y
già đang chăm chú cảm nhận những rung động nhỏ của sợi chỉ, đôi mày ông khẽ
nhíu lại, rồi chậm rãi giãn ra, bỏ sợi chỉ hồng xuống, ông đứng dậy,
cung kính cúi người thật thấp, trên trán hiện rõ sắc mặt vui mừng: “Chúc mừng
Vương gia, vị cô nương này, đã có thai rồi…”
“A!” Nàng còn chưa nói xong , lần này Ca Nhi không
nhịn được, đã rên lên một tiếng đau đớn.
“Thất Vương gia… người, xin người đừng hành động,
chính tôi sẽ…” Mồ hôi lại lấm tấm rịn ra trên trán, Ca Nhi khẽ cử động thân thể,
bàn tay nàng run rẩy kéo lớp áo bằng sa mỏng che lấy vai, thật sự e ngại
không muốn người thiếu niên kia giúp nàng bôi thuốc…"'
Nhịn không được, hơi cúi người, đạt một nụ hôn triền
miên lên môi nàng.
Động tĩnh rất nhỏ, vẫn khiến nàng bừng tỉnh, một tiếng
ưm trầm trầm, môi nàng hơi chút mấp máy, chậm rãi mở ra đôi mi cong vút như
cánh ve…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...