Trong đêm đen, nàng nhìn đôi mắt thâm sâu lại nóng rực
trên đỉnh đầu kia, hung hăng cắn môi dưới.
Tất cả đau đớn ở bụng, ùn ùn kéo trở về…
Mặc Uyên nhíu mày, nhìn nàng ưm nhẹ một tiếng, bởi
vì đau đớn mà bắt đầu hô hấp không ổn định…
“Ô…” Môi bỗng nhiên bị hôn, cả người rơi vào vòng ấm
áp, bàn tay trên bụng bắt đầu ôn nhu xoa, lực đạo mang theo an ủi, dần dần xua
tan đau đớn.
Trong lòng Lạc Cơ Nhi nổi lên cảm giác vô cùng bất lực,
bàn tay nhỏ bé chỉ có thể gắt gao nắm lấy áo hắn, để mặc đôi môi cực nóng của hắn
xâm lược cái miệng nhỏ nhắn của mình. Nàng không muốn ỷ lại hắn, không quen có
hắn, nhưng thân thể của chính mình lại mãnh liệt như vậy hướng về phía ấm áp…
Thật muốn chạy trốn…
Chạy trốn tới một nơi không có hắn…
“Ta sẽ cho nàng rời đi…” Hôn đến chỗ sâu nhất, nàng
đã buồn ngủ, Mặc Uyên thấp giọng nỉ non, “Chính là, ta sẽ cùng nàng cùng nhau rời
đi… Lạc nhi, phải chờ ta, đợi cho tới ngày đó mới thôi…” Hắn ôm chặt thân thể mềm
mại trong lòng, dùng lời nói khắc cốt ghi tâm mà hòa tan hết thân thể và trái
tim của nàng.
Trong khi giấc ngủ mơ, nàng rất bất an, lại bị ý
nghĩ mãnh liệt bao vây cuốn lấy, ngủ thật say…
Vì sao? Vì sao? !
Mặc Kỳ đi xuyên qua con đường lát đá phiến đầy cây
ngọc lan, khuôn mặt tuấn lãng thỉnh thoảng bị cành cây cào xước những vết
mờ nhạt, hắn không rảnh bận tâm, trong mắt có sự vô cùng lo lắng và không kiên
nhẫn, thế nên lúc nhìn đến thân ảnh màu tím nhạt kia thì không kịp phanh lại,
suýt nữa đụng vào!
Ôi——!
Hai người cùng đều kinh hoảng, cặp mắt thiếu niên tức
giận trợn to, nháy mắt vài cái mới bình phục được trái tim đang đập cuồng loạn,
tiểu cung nữ bên cạnh đã bắt đầu kêu sợ hãi: “Ôi! Thất vương gia…”
Thân ảnh màu tím nhạt chưa bình ổn lại hơi thở, khi
nghe đến tục danh “Thất vương gia ” này thì nhíu mày thật chặt.
“Ồ… Thực xin lỗi thực xin lỗi, ta không có nhìn thấy
ngươi…” Mặc Kỳ chặn lại lời nói, lui về phía sau vài bước, này mới nhìn rõ nàng
khuôn mặt kia, khuôn mặt trang điểm đánh phấn lờ mờ có vẻ ưu thương, ôn nhu mà
cao quý, “Này, ngươi…”
“Ngươi ” Nửa ngày cũng chưa nói tiếp, tiểu cung nữ
bên cạnh bật cười một tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở: “Thất vương gia, đây là Uyển
phi nương nương…”
Trong lòng tỉnh ngộ, mắt Mặc Kỳ sáng ngời lại nhìn
nàng kia vài lần không rời mắt, thoáng có chút xấu hổ, kỳ thật hắn sớm nên đoán
được, ở buổi dạ tiệc lần trước, người tần phi duy nhất ngồi ở bên hoàng đế,
chính là nữ tử này.
“Uyển phi nương nương…” Hắn không hiểu nhiều lễ tiết
trong cung, chỉ có thể đơn giản chào hỏi.
“Vội vội vàng vàng như thế, muốn đi đâu?” Uyển phi
tiến lên một bước, nhìn chằm chằm người huynh đệ ruột thịt này của hắn, thì ra
là một thiếu niên nhìn loá mắt như vậy.
Nghe câu hỏi, trong lòng Mặc Kỳ sáng lên, cặp mắt tuấn
lãng nâng lên, mang theo khẩn cầu hỏi: “Uyển phi tỷ tỷ, tỷ có biết ngự thư
phòng ở chỗ nào không? Ta muốn tìm Hoàng Thượng, ta có việc gấp tìm Người!”
Uyển phi nhướng mày, suy nghĩ một lát, mới nhẹ nhàng
mở miệng: “Hoàng Thượng giờ này… hẳn là đang cùng các đại nhân ở ngự hoa viên
thương thảo quốc sự…” Đôi mắt giống như thu thủy ngước lên, giọng điệu của Uyển
phi có chút gượng gạo, “Ngươi tìm Hoàng Thượng, có chuyện gì sao?”
“Đương nhiên là có!” Mặc Kỳ cuống cuồng nói, “Vì sao
muốn hòa thân cùng với Hồ Duệ? Vì sao là ca ca? ! Tại sao cho tới giờ ta cũng
chưa từng nghe nói có loại chuyện này? Không nói đến ca ca cùng Hồ Duệ là kẻ tử
thù, ca ca hắn đã có người trong lòng a! Tại sao còn muốn khiến hắn thú một người
thậm chí chưa từng gặp mặt qua làm Vương phi!”
Sáng sớm hôm nay chợt nghe thái giám và cung nữ
trong cung đều bàn luận, lòng hắn nóng như lửa đốt, thế nhưng nửa ngày ở hoàng
cung, vẫn không tìm được ngự thư phòng.
Trong lòng Uyển phi chấn động, trong đầu dần hiện ra
cặp mắt thâm sâu của nam tử kia, trái tim đã chậm rãi bị siết chặt…
“Ngươi biết… hắn có người trong lòng?” Ngữ khí đau
thương, Uyển phi ngước đôi mắt điềm đạm đáng yêu lên, dịu dàng vọng nhìn tới.
“Đúng vậy, ta đã thấy Lạc nhi, nàng tốt như vậy, ca
ca chỉ là chưa kịp thú nàng mà thôi, sao lại có thể…”
Trong đầu, “Ong!” một tiếng ——
Uyển phi đã không còn nghe được lời đằng sau hắn
nói, trái tim kinh hoàng, ngây người ngước mặt lên, nhìn thiếu niên tuấn lãng bức
người kia…
Lạc nhi…
Nàng nắm thật chặt khăn lụa trong tay, ngón tay muốn
vò nát nó, đôi môi trên khuôn mặt tái nhợt tràn ra một tia cười lạnh, lập tức
chợt lóe lên.
“Cho nên, ngươi muốn đi cầu Hoàng Thượng, thu hồi mệnh
lệnh đã ban ra?” Nàng trầm mặc thong thả bước hai bước, nhướng mày hỏi.
Mặc Kỳ ngẩn ra, suy nghĩ một hồi, kiên định gật đầu.
“Ồ…” Tháo một đóa hoa ngọc lan trên đầu xuống, đầu
ngón tay chạm vào trong nhị hoa, ép nước bên trong hoa ra, Uyển phi ngữ khí sâu
kín như trước, “Vậy đi đi…” Thoáng nghiêng đầu, phân phó hạ nhân, “Ca nhi, đi
ngự hoa viên cùng thất vương gia đi, kẻo hắn lạc đường…”
Cung nữ tên gọi Ca nhi ngẩn ra, đôi mắt trong trẻo
nhìn nhìn Uyển phi, lại liếc mắt nhìn người thiếu niên đơn thuần đến cực điểm
kia một cái, cúi đầu đáp lại: “Vâng, Nương Nương.”
Con đường lát đá phiến, uốn lượn về phía trước.
Ca nhi nhu thuận ở phía trước dẫn đường, không cần
quay đầu, cũng biết thiếu niên kia đi theo rất sát.
“Thất vương gia…” Ca nhi mở miệng, nhỏ giọng nhắc nhở,
“Chờ lát nữa gặp Hoàng Thượng, không thể giống vừa nãy, biết không?”
Mặc Kỳ theo ở đằng sau giật mình, khó hiểu nói : “Vì
sao?”
Ca nhi nhíu mày, mang theo vài phần thương cảm nhìn
nhìn người thiếu niên không rành thế sự này, lắc lắc đầu, lựa chọn trầm mặc.
Việc Hoàng thượng quyết định, là người bình thường
có thể không thuận theo sao? Đương nhiên không thể! Uyển phi nương nương rõ
ràng chính là thả hắn đi tìm cái chết thôi, vậy mà cũng không hiểu, thật ngốc…
Trong ngự hoa viên, đàn hương lượn lờ, khóm hoa đua
sắc.
Dường như bỗng chốc liền nhìn đến mê muội, Mặc Kỳ
không nhìn thấy một bóng người trong những khóm hoa, chỉ có thể theo sát Ca
nhi.
Bỗng nhiên, ở một chỗ u tĩnh phía trước truyền đến
tiếng nói chuyện.
Ca nhi quay đầu với đôi chút mừng rỡ, chớp chớp mắt
nhìn, với ý bọn họ tìm được rồi.
Mặc Kỳ lại hơi chút nhướng mày, càng tới gần, tiếng
nói chuyện kia lại càng rõ ràng…
“… Hoàng Thượng cứ như vậy đáp ứng việc hôn nhân
này, có phải là hơi khinh suất hay không?” Một thanh âm già dặn, mang theo sự
cung kính bay vào trong tai.
“Ý của Liên ái khanh, là Trẫm đang lấy hôn sự của
Tam đệ ra đùa giỡn, trái lại để cho Hồ Duệ thừa cơ lợi dụng sao?” Giọng nói đế
vương kia, âm u mà uy nghiêm, không mảy may tức giận, nhưng lại khiếp lòng người.
Ca nhi bước nhẹ đi lên trước, đang muốn mở miệng,
nhưng đằng sau một cánh tay đã vươn tới, nhanh chóng bịt miệng nàng lại!
Mặc Kỳ chớp mắt một cái, nhẹ nhàng kéo thân mình Ca
nhi, ẩn nấp ở trong bụi hoa rậm rạp phía sau!
Ca nhi trợn to mắt nhìn thiếu niên trước mắt, Mặc Kỳ
hơi chút cúi đầu, trên vầng trán tuấn lãng mang theo vài phần nghiêm túc: “Hừ
—— không được lên tiếng…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...