Hà Hi Lân vừa về nhà liền lao đầu vào phòng, không nói nửa câu với cha mẹ đang ngồi ngoài phòng khách.
Bình thường vẫn vậy, họ chỉ “quan tâm” tới con khi sắp đến kỳ thi sắp thi hoặc khi thấy cậu không đủ xuất sắc.
Thực ra cậu rất muốn được tâm sự với hai người ấy, nhưng mỗi lần gợi chuyện, đôi bên chẳng bao giờ nói với nhau quá được hai câu.
Vào phòng, Hà Hi Lân lặng lẽ khóa cửa, nguyện cầu cha mẹ sẽ không đột nhiên muốn ghé qua. Cậu lôi chiếc áo khoác từ túi sách, nhìn chằm chằm vào nó hồi lâu rồi vùi mặt vào sâu lớp vải.
Hít trọn mùi hương còn sót lại, phần hạ bộ đã nóng lên, cậu bé ẩn mình giữa hai chân thức tỉnh.
“A…” Cậu cảm thấy mình như một kẻ biến thái, nhưng lại không thể dừng tay.
Không quên được giấc mơ đó, không quên được cảm giác lâng lâng khi mùi trầm hương vây lấy.
Nhiều…nhiều hơn nữa….chưa đủ.
Hà Hi Lân ngồi trên giường, ôm siết lấy chiếc áo khoác, cảm giác tự chán ghét, dục vọng và luân thường giằng xé lẫn nhau.
Xỏ tay vào túi áo khoác thì tìm thấy chiếc caravat và hộp danh thiếp kim loại.
Rút ra một tấm danh thiếp, phía trên có đề tên của người đàn ông – Tham Chỉ. Nhờ nó, cậu cũng biết rằng anh ấy làm việc tại một cửa hàng hương trầm.
Một cái tên kỳ lạ. Tuy cậu cảm thấy khó hiểu, nhưng niềm hân hoan khi được biết danh xưng của người thương đã chôn vùi hết thảy, khơi dậy khát vọng cồn cào.
Nỗi khát khao chiếm lĩnh cơ thể cậu. Hà Hi Lân lột trần lớp vải trên người, “A…” Ngay khi rúc mình vào chiếc áo, ngón tay miết qua phần vải trợn nuột như lụa, cảm giác mềm mại bao phủ lấy cơ thể, cậu không nhịn được mà rên rỉ, “Chỉ…Chỉ đại ca…” Cậu bấu lấy chiếc áo khoác, siết chặt nó, ảo tưởng rằng bàn tay của Tham Chỉ đang vuốt ve mình. Cúc áo nơi cổ tay sượt qua đầu ngực khiến cậu càng hưng phấn: “A..a..”
Mùi trầm hương an thần ngập tràn, nhưng đối với Hà Hi Lân, nó chẳng khác nào một liều thuốc kích dục. Cậu nằm ngửa trên giường, hai chân nhấc cao, dang rộng, nhắm mắt lại rồi mân mê nơi đã cương cứng, tiếng thở dốc ngày một dồn dập.
Chưa đủ. Bàn tay khác dính lấy thứ chấy lỏng chảy ra từ đầu cậu nhỏ, mò tới vùng bí ẩn phía sau. Ngón trỏ và áp úp kéo căng cửa động, ngón giữa đâm sâu, ra vào không ngừng: “Mau…đi vào…giày xéo em…Chỉ đại ca….”
Mãi lâu sau, đầu ngón tay mới tìm thấy điểm cực lạc, Hà Hi Lân uốn cong người: “Sướng..a…đâm mạnh nữa vào….”
Muốn ngừng cũng chẳng được. Cậu túm lấy chiếc caravat bên cạnh, quấn quanh cậu nhỏ của mình rồi ma sát. Lượng ngón tay nghịch quấy phần lỗ nhỏ phía sau tăng lên thành hai. Hà Hi Lân nhắm mắt lại, tưởng tượng thứ đang càn quét cơ thể mình là cây trụ nóng bỏng của Tham Chỉ.
“A!” Bỗng nhiên, toàn thân cậu run rẩy, khoác tấm áo của Tham Chỉ khiến cậu mau chóng lên đỉnh hơn mọi lần. Sau khi bắn tinh, ngón tay phía sau vẫn ra vào không ngừng, hơn nữa lại càng thêm mãnh liệt, thậm chí còn khiến cậu có chút đau, “Đừng…Chỉ đại ca…đừng dừng lại…”
Mãi đến khi thỏa mãn, Hà Hi Lân mới rút ngón tay ra, nằm bẹp trên giường thở dốc.
Cơn khoái cảm bay đi, chỉ còn đọng lại cảm giác trống rỗng.
“Ha…ha…ha…” Hà Hi Lân cười gượng, “Ruốt cuộc….mình…mình là biến …thái sao….”
Nếu cha mẹ biết con họ thành thế này, chắc hai người sẽ tức đến ngất mất thôi —-
“Con lại khiến mẹ thất vọng, Tiểu Lân….Đừng quên sự chờ mong của chúng ta.”
Cậu không quên, chưa từng quên. Chỉ cần có người gọi tên cậu – nhất là chữ “Lân” này – là lại gợi nhớ về niềm hi vọng về đứa con hoàn hảo của họ.
Nhưng cậu mệt, mệt lắm. Cậu không muốn học cái ngành y quái quỷ gì đó. Rất khổ sở.
Cậu muốn nói thẳng hết thảy với cha mẹ. Nhưng mỗi lần cậu định làm điều đó, cả hai sẽ mau chóng vùi dập hết những lời cậu chuẩn bị truyền đạt.
“Đã bảo con đừng đọc mấy thứ vớ vấn đó rồi, chẳng phải bố đã chọn sách cho con hết rồi sao?”
“Con đọc nhiều mấy thứ đó quá nên mới nghĩ thế, ngoan….Tiểu Lân, tin cha mẹ, chúng ta đều muốn tốt cho con thôi.”
“Con chỉ cần làm theo những gì cha mẹ nói là được.”
Lên trung học, càng tiếp xúc với nhiều người, Hà Hi Lân càng không thể nghe theo những lời đó. Cậu nhận ra, mình không phải con rối của cha mẹ.
Hành vi vừa xảy ra khiến cậu đạt được sự vui thích khi phản kháng lại họ. Nhưng chẳng giúp ích được gì cho hiện thực.
Cậu – quá đỗi vô dụng.
Đến việc tỏ tình với Tham Chỉ cũng không dám. Chỉ đành tự an ủi cơ thể như thế này.
Ngày mai…cậu sẽ trả áo cho Tham Chỉ, rồi nói một tiếng cám ơn…Có lẽ, có thể dựa vào cớ này để thành bạn bè…hay gì đó.
Cứ thế đi.
Hà Hi Lân ôm chặt lấy mình, lăn qua lăn lại trên giường, hít một hơi thật sâu để hương trầm thấm vào tim gan.
Cậu thấy chiếc caravat nằm cạnh, nhàu nát và nhầy nhụa dịch thể. Thứ vải xa xỉ đã bị ố bẩn, không thể nào gột sạch.
Ngáo:
Chẳng được mấy chương ngắn thế này T^T Mấy chương sau dài… T^T
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...