Dịch: Quyên Nami
Câu nói của đội trưởng Vương khiến tôi giật mình sợ hãi, trên lầu có một con lớn? Con gì lớn, trên lầu đó là nơi Bạch Phàm đang ở mà!
Tôi bị ông ta lôi ra khỏi phòng rồi thì tôi giật mạnh tay thoát khỏi tay của ông ta, vội vàng hỏi:
"Ông nói rõ ra coi, trên lầu làm sao, trên lầu có ác quỷ hả?"
Vẻ mặt của đội trưởng Vương trở nên lo lắng, bực bội nói:
"Đi ra ngoài rồi nói, không đi nhanh là không kịp nữa đó"
Nói xong, đội trưởng Vương lại móc ra một gói bột màu vàng, vừa đi ông ta vừa rãi bột phía sau lưng tạo thành một đường dài ra đến cửa, đội trưởng Vương gấp đến nỗi đầu đổ đầy mồ hôi.
Đội trưởng Vương mặc một bộ đồ thầy pháp rất ngầu, nhìn ông ta rất oai phong lẫm liệt, vậy mà tôi không thể ngờ được rằng con quỷ kia lại khiến ông ấy trở nên sợ hãi đến như vậy
Sau khi chạy ra khỏi tòa nhà, cuối cùng đội trưởng Vương cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó quay đầu lại nhìn lên lầu.
Tôi vẫn rất lo cho Bạch Phàm vội hỏi:
"Đội trưởng Vương, anh bảo trên lầu có một con lớn ý là nói đến lầu 13 sao?"
Ông ta lau mồ hôi rồi nói nhỏ:
"Anh cũng không biết là ở lầu mấy nữa, nhưng nó chính xác là đang ở trên lầu, nó cực kỳ hung ác và nguy hiểm, anh đã sống đến từng này tuổi rồi mà chưa từng thấy con nào mạnh như nó"
Tôi nghe vậy thì thoáng sửng sốt, đội trưởng Vương nói ra những lời này trong trạng thái sợ hãi thực sự, không hề giống với phong thái tự tin ngạo mạn lúc bắt quỷ vừa rồi của ông ta.
Tôi sợ rằng con ác quỷ kia đang ở lầu 13 nên vội vàng bấm điện thoại gọi ngay cho Bạch Phàm.
Điện thoại đổ chuông rất lâu nhưng không có ai bắt máy, có phải Bạch Phàm đã xảy ra chuyện rồi không? Đầu tôi đổ đầy mồ hôi, vừa tính chạy vào bên trong để cứu Bạch Phàm thì ngay lúc đó có người nghe máy.
"Ủa Lý Diệu, sao nửa đêm rồi còn gọi cho em?"
Nghe thấy đúng là giọng của Bạch Phàm và rất bình thường không giống như là đang gặp chuyện gì cả cho nên tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, tôi chậm rãi hỏi:
"Em đang ở đâu vậy Bạch Phàm, em ổn chứ?"
Bạch Phàm thoáng ngạc nhiên, nghi ngờ hỏi lại tôi:
"Em đang ăn tối cùng Thang Nghiêu ở nhà hàng Trung Đông, sao em lại không ổn chứ?"
Bạch Phàm không có ở nhà! Nghe vậy tôi cảm thấy yên tâm liền bảo cô ấy tối nay cứ ở nhà bạn chơi, không cần về nhà.
Bạch Phàm hỏi tại sao nhưng vì sợ cô ấy lo lắng nên tôi không giải thích gì nhiều.
Lúc đầu cô ấy không đồng ý nhưng thấy thái độ kiên quyết của tôi cuối cùng cô ấy cũng đồng ý.
Đội trưởng Vương thấy tôi gọi điện thoại liền cau mày hỏi:
"Bạn của em sống ở trên lầu à?"
Tôi chỉ gật đầu chứ không dám nói là Bạch Phàm đang sống ở lầu 13, chỉ đơn đơn giản nói là sống ở trên lầu.
Đội trưởng Vương nghiêng đầu, thở dài nói:
"Kỳ lạ quá, lúc tới đây mình đâu có thấy âm khí nồng đậm như vầy đâu cà, chắc là nó không trú ngụ ở đây,chứ không thể nào thoáng chốc lại trở nên âm khí xung thiên như thế được chứ?"
Tôi nghi ngờ hỏi:
"Vậy nếu chúng ta chạy ra khỏi tòa nhà rồi thì sẽ an toàn đúng không?"
Đội trưởng Vương gật đầu sau đó bảo tôi đi về.
Suốt cả đoạn đường về nhà, đội trưởng Vương tỏ ra lo lắng bất an, cứ lầm bầm trong miệng cái gì mà không thể nào rồi thì không ngờ tới gì gì đó.
Tôi bị ông ta làm cho hoang mang, rốt cuộc trên lầu có cái quỷ gì chứ? Ông ta không nói cho tôi biết mà cứ lẩm bẩm nói chuyện một mình cứ như vừa gặp một cú sốc cực lớn đã làm cho tâm thần của ông ta bấng loạn vậy đó!
Về đến công ty ông ta cũng không nói với tôi lời nào mà cứ lầm lũi chui vào phòng làm việc.
Trãi qua chuyện đêm nay tôi cũng biết được phần nào năng lực của đội trưởng Vương, ngoài ra cũng làm cho tôi ngộ ra nhiều điều.
Một âm dương tiên sinh có mười năm kinh nghiệm lại tỏ ra sợ hãi đến như vậy, đúng là người này giỏi thì sẽ có người khác giỏi hơn, quỷ này mạnh còn có quỷ khác mạnh hơn!
Khoảng 12 giờ khuya, tôi sợ Bạch Phàm không nghe lời nên bấm điện thoại gọi cho cô ấy hỏi xem hiện tại cô ấy đang ở đâu.
Bạch Phàm bị cú điện thoại của tôi đánh thức thì nhăn nhó bảo cô ấy đang ngủ lại ở nhà Thang Nghiêu.
Cu Sáu thấy tôi cứ thấp thỏm không yên thì không nhịn được liền lo lắng hỏi xem tôi đã xảy ra chuyện gì.
Tôi thành thật kể hết mọi chuyện cho cu Sáu nghe, nghe xong cu Sáu quăng vào mặt tôi một câu "đồ điên" rồi xoay người lăn ra ngủ.
Sáng hôm sau đội trưởng Vương lại triệu tập mọi người đến họp.
Lúc này thần thái của ông ta đã trở lại vẻ hiêng ngang hống hách của lãnh đạo, không còn dáng vẻ sợ sệt, lo lắng như tối qua.
Sau cuộc họp, đội trưởng Vương lại giữ tôi ở lại.
Trãi qua chuyện tối qua, mặc dù đã chứng kiến được bản lãnh bắt quỷ của Vương Đắc Hỉ, tuy nhiên thứ gì đó trên lầu đã làm cho ông ta khiếp sợ đến như vậy nên lòng tin của tôi cũng lung lay đôi chút, do đó, tôi vẫn quyết định không để ông ấy nhúng tay vào chuyện của tôi.
Không hiểu sao đội trưởng Vương thực sự quan tâm đến chuyện của tôi, ông ta hỏi nhỏ:
"Chuyện tối qua không biết có làm em sợ không? Anh chỉ muốn hỏi em có chuyện gì cần anh giúp hay không? Hoặc là chỉ cần nói ra thôi, anh sẽ cứu em!"
Tối hôm qua đội trưởng Vương cho tôi đi theo xem ông ta bắt quỷ chắc là muốn khoe cho tôi biết bản lĩnh của ông ta, thế nhưng vạn lần ông ta cũng không nghĩ đến chính là sự cố kia xảy ra đã làm cho ông ta mất hết mặt mũi!
Tôi lấy làm lạ là tại sao ông ta lại chủ động giúp tôi bắt quỷ, hơn nữa, cứ giống như là ông ta biết được rất rõ hoàn cảnh của tôi vậy đó!
Tôi lịch sự trả lời:
"Cảm ơn anh nha đội trưởng, thật sự em không có chuyện gì cần anh giúp hết á, nếu như có chuyện cần, nhất định em sẽ không khách sáo đâu ạ!"
Đội trưởng Vương nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu thấy tôi không phản ứng gì thì khoát tay nói:
"Được rồi, vậy thì tùy em thôi, bị quỷ quấn lấy thân cũng chẳng tốt đẹp gì đâu, nó không có hại em liền nhưng mà trước sau gì cũng làm cho tâm trí của em trở nên bấng loạn, đến lúc đó thì tuổi thọ bị giảm rồi đừng có hối hận nha!"
Thật sự tôi đã đoán đúng, Vương Đắc Hỉ này nhất định biết gì đó về tôi nhưng làm sao ông ta lại có thể biết được chuyện của tôi chứ?
Tôi nói thêm vài câu xả giao với ông ta rồi vội vàng bước ra khỏi phòng làm việc của ổng.
Vương Đắc Hỉ này thật sự rất khôn khéo, mới tới nhậm chức liền hết lần này đến lần khác muốn giúp đỡ chuyện vớ vẩn của tôi.
Tuy nhiên, trước khi biết được thân phận thật sự của ông ta thì đời nào tôi để ổng làm rối thêm chứ.
Tối nay đến ca trực của tôi, tôi đi lòng vòng quanh xe một lúc.
Trên đường lái xe, tôi miên man suy nghĩ về đầu mối mà lão Ngô để lại cho tôi trước khi lão ấy bỏ trốn.
Theo như những gì lão ấy nói thì người tài xế năm đó trước khi qua đời có thể đã để lại xấp tài liệu mà anh ta nắm giữ.
Tuy nhiên, cứ coi như là anh ta có để lại xấp tài liệu đó đi chăng nữa thì liệu rằng người thân của anh ấy có giao nó cho tôi không?
Sau khi đậu xe vào bãi xong tôi đang tính quay người trở về phòng ở ký túc xá bất ngờ giật bắn mình sợ hãi.
Một lão già vừa mập vừa lùn đang chắp hai tay sau lưng, đứng trước mặt nhìn tôi cười.
Lưu Vân Ba!
Tôi nhíu mày, cẩn thận quan sát lão ấy, lão già này trong lúc tôi đang ở núi Trường Bạch thì đến tìm tôi một lần, tôi thực sự chẳng thèm quan tâm vậy mà giờ đây lão ấy lại xuất hiện ở đây.
Lúc đầu tôi còn rất coi trọng lão nhưng từ khi lão ta tặng cho tôi lời nguyền chết chóc trăm quỷ khóc tang thì quả thật tôi hận lão ta đến tận xương tủy.
Lưu Vân Ba thấy tôi phản ứng như vậy thì cười nói:
"Chú em không cần phải khiếp sợ như vậy, anh là người, không phải là quỷ đâu!"
Theo phản xạ tự nhiên, tôi thụt lùi về sau một bước sau đó gắt gỏng hỏi:
"Ông là cái quái gì cũng không liên quan gì tới tôi, lần trước yểm tôi không thành công nên lần này quay lại để muốn hại tôi nữa sao?"
Lưu Vân ba lắc đầu.
"Anh yểm lời nguyền đó không phải là muốn hại chú em, chẳng qua là anh muốn mượn tay chú mày để thanh trừng một tên phản đồ vong ơn bội nghĩa mà thôi, đúng thật là anh đã không suy nghĩ thấu đáo, cho anh xin lỗi nha!"
Từ khi quen lão ấy tôi mới hiểu được thế nào là "miệng nam mô bụng bồ dao găm".
Nhìn Lưu Vân Ba rất hiền từ nhân hậu nhưng lòng dạ của hắn thật sự rất độc ác, nụ cười của hắn tỏ ra thân thiện hiền lành nên không ai có thể biết được đằng sau nụ cười ấy ẩn chứa điều gì.
Tôi không biết tại sao hắn lại yểm tôi, cũng không muốn dây dưa nhiều với hắn nên lạnh lùng nói:
"Ông hại anh em tôi suýt nữa thì mất mạng, món nợ này nhất định sẽ có ngày tôi tính sổ với ông!"
Nói xong thì tôi lướt ngang người hắn quay bước trở về phong, không ngờ Lưu Vân Ba xoay người lại đứng chặn trước mặt tôi cười nói:
"Lần này anh đến đây là muốn giúp chú em, anh nghe nói em có đem về một người giấy màu đỏ đúng không, chẳng phải em muốn hồi sinh người giấy đỏ này sao?"
Câu nói này của Lưu Vân Ba khiến tôi giật mình hoảng sợ, tại sao hắn lại biết được chuyện người giấy đỏ mà tôi mang về đây chứ? Sau khi từ thôn Hoài Hồ trở về, biết được chuyện này chỉ có 4 người gồm lão Ngô, lão Lưu, Bạch Phàm và cuối cùng là Mộng Nga.
Tôi cau mày và cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng, rốt cuộc Lưu Vân Ba được nghe ai nói về chuyện này?
Hắn thấy tôi sửng sốt liền nói tiếp:
"Em đừng ác cảm với anh như vậy, anh hứa sẽ không làm hại gì em đâu.
Như vầy đi, chúng ta hãy làm một cuộc trao đổi, anh sẽ giúp em hồi sinh người giấy đỏ, ngược lại em hãy giúp anh một chuyện nhỏ nha!"
"Làm làm cái cmm chứ!"
Tôi thầm chửi hắn trong bụng.
Niềm tin lúc ban đầu mà tôi dành cho Lưu Vân Ba đã bị chính tay hắn phủi sạch, cho nên trãi qua hai lần nguy hiểm rồi không lẽ tôi lại còn có thể mắc lừa hắn nữa sao?
Tôi không nhịn được liền nói:
"Em không biết ai đã nói với anh chuyện này nhưng mà không cần anh bận tâm!"
Vừa nói tôi vừa đẩy hắn sang một bên rồi tiếp tục bước đi.
Lần này Lưu Vân Ba không ngăn tôi lại nữa chỉ nói với theo:
"Trên đời này người duy nhất có khả năng hồi sinh người giấy đỏ chỉ có mình anh thôi, chừng nào em nghĩ thông rồi thì hãy đến tìm anh!"
Tôi không trả lời hắn mà vẫn tiếp tục cắm đầu bước về phòng ở ký túc xá, hắn phun ra câu này thật buồn cười, thế gian này thiếu gì người tài giỏi, lời nói của mi thật sự là quá trẻ con rồi đó Lưu Vân Ba à!
Tuy nói thì nói vậy thôi nhưng những gì Lưu Vân Ba nói thật sự làm tôi thấy khó chịu.
Hiện tại người giấy đỏ đang ở trong tay của Mộng Nga, liệu rằng hắn có biết được thông tin này hay không?
Hắn đã nghe ai nói chứ? Chắc không phải là người mà thầy Hà đã nói với tôi trước khi chết rằng: có một người mà tôi tin tưởng nhất vẫn luôn lừa dối tôi, phải không?
Tôi không đoán được người đó là ai và cũng không dám đoán.
Tự nhiên tôi nhớ lại lúc trước khi rời khỏi núi Trường Bạch, Mộng Nga đã dặn tôi sau khi thu xếp ổn thõa mọi thứ thì bí mật quay lại gặp chị ấy, có lẽ Mộng Nga có chuyện gì đó muốn nói với tôi chăng?
Việc này không thể để lâu được, ngày mai tôi sẽ đi!
Đội trưởng mới này không thể nào tốt bằng lão Ngô, để xin được nghỉ phép, tôi đã phải lạy lục cầu khẩn, tôi nói dối rằng tôi phải đi làm phụ rể nên xin nghỉ mấy ngày, đội trưởng Vương không hề nghi ngờ gì liền duyệt cho tôi được nghỉ 3 ngày.
Không biết bây giờ linh hồn của cô bé đang ở nơi nao? Tôi lên tàu cao tốc trở lại núi Trường Bạch, lòng đầy hy vọng.
Đến được núi Trường Bạch thì cũng đã xế chiều, cũng giống như lần đầu đến đây vậy, đầu tiên là ngồi một chiếc xe đò nhỏ, sau đó lại bắt tiếp một chiếc taxi mới đến được khu du lịch ở chân núi.
Khi tôi đến cổng khu du lịch đã là 7h30 tối, bảo vệ của khu du lịch nhất định không cho tôi vào, tôi cãi nhau với anh ta rất lâu thì đột nhiên bắt gặp đội trưởng kiểm lâm trong đội hỗ trợ tìm kiếm người hôm trước, tôi vội vàng nói rõ mục đích của tôi đến đây, sau đó đội trưởng mới châm chước để cho tôi đi vào.
Vào đến bên trong thì tôi bắt gặp Mộng Nga đang nhặt rác ở ven đường.
Nhìn thấy tôi, chị ấy ân cần chào hỏi rồi nhanh chóng thu xếp chỗ ở cho tôi.
Ăn tối xong, tôi nóng lòng hỏi thăm tình hình người giấy đỏ ở chỗ Mộng Nga ra sao rồi, Mộng Nga cười bảo tất cả đều rất thuận lợi, rồi nói sẽ đưa lại cho tôi sau.
Tôi nghe thấy mọi thứ đều không có rắc rối gì thì thở phào nhẹ nhõm, sau đó chậm rãi hỏi:
"Chị Mộng Nga, lần trước chị bảo em quay trở lại đây một mình là có chuyện gì muốn nói với em phải không ạ?"
Mộng Nga gật đầu nói:
"Đúng rồi, lần trước chị không tin tưởng vào hai người bạn đồng hành của em lắm nên cố ý bảo em quay lại đây một mình, chị muốn dặn dò em một lần nữa!"
Tôi vẫn còn nhớ lần trước Mộng Nga có nói cả lão Lưu và Bạch Phàm đều có vấn đề nên tôi gật đầu nói:
"Dạ, chị tốt bụng quá à, giờ em cũng đã đến rồi, chị nói đi ạ"
Mộng Nga nheo mắt lại, chậm rãi nói:
"Chị không thể nói cho em biết vị đại năng đứng sau lưng chuyện này nhưng chị đã biết được con quỷ luôn ám theo em là ai rồi, chị nghĩ chuyện này sẽ có ích cho em nên giờ chị sẽ nói cho em biết"
Nghe đến đây, miệng mồm của tôi trở nên khô khốc, rốt cuộc giữa lão Đường và chú Sáu thì ai chính là con quỷ đó, ngay khi tôi biết được nó là ai tôi sẽ lập tức tìm cách đối phó với nó ngay.
"Chị nói tiếp đi ạ"
Mộng Nga chậm rãi nói:
"Con quỷ này đúng là luôn ám theo bên mình của em, sở dĩ nó muốn em điều tra vụ án này là bởi vì nó muốn xóa tan nỗi oán hận trong lòng nó, chính vụ tai nạn xe cộ năm đó đã làm cho nó mất đi tất cả, mất luôn cơ hội chăm sóc người thân duy nhất của mình, nó chính là..."
"Cốc, cốc, cốc"
Tôi căng thẳng đến cực độ, cảm giác như hai tròng mắt của tôi sắp rơi xuống đất vậy, đúng giây phút sinh tử này thì tiếng gõ cửa lại vang lên.
Mộng Nga chuẩn bị nói ra cái tên đó thì đột ngột dừng lại, thận trọng nhìn ra cửa.
"Chị ơi, ngày mai có người ở trên thành phố xuống kiểm tra vệ sinh, đội trưởng nhắn chị sang bên đó họp một lúc ạ!"
Mộng Nga nghe vậy thì lên tiếng trả lời:
"Chị biết rồi, chị sang ngay đây!"
Nghe vậy thì người đến gõ cửa kia mới yên tâm rời đi, thật sự tôi chỉ muốn đi ra đập phát chết luôn cái tên phá đám này, tôi lấy lại bình tĩnh rồi vội vàng hỏi:
"Chị ơi, chị nói tiếp đi ạ, con quỷ đó là ai?"
Mộng Nga cười nói:
"Tính khí đội trưởng của chị nóng lắm, nếu mà qua trễ là bị chửi đó, em ngồi đợi chị một xíu, chị đi họp một lát trở về rồi mình nói chuyện tiếp nha!"
Tôi rất muốn chị ấy nói luôn cho tôi biết là ai rồi hãy đi nhưng lại sợ như vậy thì thô lỗ quá nên đành kìm nén lại, gật đầu.
"Dạ vậy thì chị đi họp đi ạ, lúc nào xong thì đến tìm em nha, khuya cỡ nào em cũng sẽ đợi"
Mộng Nga "ừ" một tiếng rồi lật đật đi ra ngoài.
Một mình tôi ở lại trong phòng chờ đợi Mộng Nga với tâm trạng thấp thỏm, hồi hộp xen lẫn chút lo âu.
Thời gian từng giây từng phút cứ thế trôi qua mãi vẫn chưa thấy Mộng Nga trở lại.
Tôi vẫn luôn có cái nhìn ác cảm đối với mấy cuộc họp của các vị lãnh đạo này, mấy lão ấy cứ vòng vo tam quốc mãi, có một mẩu tin thì chỉ cần nói dăm ba câu là xong rồi, đằng này bắt con người ta ngồi nghe cả tiếng đồng hồ ba cái ba xàm ba láp, cứ giống như nếu họp nhanh quá thì mấy lão ấy không thể hiện được khả năng lãnh đạo của mình vậy đó!
Tôi cứ đi đi lại lại trong phòng như vậy cho đến mãi 11:30 tối mà vẫn chưa thấy Mộng Nga quay lại tìm tôi.
Tôi thực sự không còn kiên nhẫn để chờ thêm được nữa, Mộng Nga chỉ là một nhân viên lao công bình thường không thể nào lại họp lâu đến như vậy được!
Tôi lao ra khỏi phòng, quả thật rất muốn chạy đến đấm cho vị lãnh đạo của chị ấy mấy phát!
Khi tôi đi ngang qua phòng của Mộng Nga, tôi thấy phòng chị ấy sáng đèn, chị ấy đã trở về rồi sao?
Tôi không chần chừ vội đẩy cửa bước vào.
Mộng Nga đang ngồi ở trên ghế giống y như tư thế của cụ Khâu vậy, thất khiếu chảy máu, cái chết rất khủng khiếp!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...